Edit: Kaylee
"Chu Tước? Nếu ta không có nghe sai mà nói, có vẻ Hạ Minh gọi nó là Chu Tước? Chẳng lẽ nó chính là thần điểu Chu Tước trong truyền thuyết?"
"Chu Tước này là một trong bốn đại Thần Thú, nghe nói nhiều năm trước đã biến mất, llqqđđ tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Rốt cục Hạ gia này dẫm phải cái vận **** gì có thể có được Thần Thú Chu Tước? Khó trách y dám không biết sợ như vậy."
Chu Tước ‘hừ hừ’, hiển nhiên xem thường đối với những thảo luận của nhân loại đó.
"Ta hỏi lại một lần, ai là Cố Nhược Vân?"
Sau khi câu nói thứ hai của Chu Tước vang lên, Hạ Minh vui vẻ vui vẻ vội vàng tiêu sái đi qua, cúi đầu khom lưng nói: "Chu Tước đại nhân, vị kia chính là Cố Nhược Vân, cũng là người ngài muốn tìm!"
Bá!
Nháy mắt, ánh mắt của Chu Tước nhìn về phía Cố Nhược Vân, con ngươi giống như ngọn lửa thiêu đốt tức giận.
"Ngươi chính là Cố Nhược Vân? Tốt, tốt lắm, vậy ngươi chịu chết đi!"
Trong chớp mắt, Chu Tước vung cánh, ngọn lửa giống như có thể thiêu đốt hết tất cả vạn vật thiên hạ hội tụ ở trước mặt nó, mang theo hơi thở khiếp người.
"Cẩn thận!"
Kim Đế thấp giọng quát một tiếng, vội vàng lắc mình đến trước mặt Cố Nhược Vân, con ngươi ngưng trọng nhìn chăm chú vào Chu Tước đang tức giận kia.
Y thánh nhưng lại không chút lo lắng, có thượng cổ Phượng Hoàng Tử Tà ở bên người nha đầu kia, một con Chu Tước nho nhỏ căn bản là không gây thương tổn được nàng.
Dù sao giữa Thần Thú và thượng cổ Thần Thú, có thể nói là khoảng cách vô cùng to lớn, chỉ bằng huyết mạch áp chế đã không cách nào đột phá!
"Trì, ngươi đang làm gì?"
Đúng lúc này, một tiếng kêu khẽ truyền đến từ trước mặt Cố Nhược Vân, sau khi thấy bóng dáng che ở trước mặt Cố Nhược Vân kia, Chu Tước sửng sốt một chút, ngay sau đó lửa giận lớn hơn nữa phun ra từ trên thân thể, quát lớn: "Ngươi tránh ra!"
"Chu Tước, ngươi dừng tay!" Sắc mặt Vân Dao đại biến, khuôn mặt vốn tao nhã lạnh xuống theo lời nói của Chu Tước: "Nếu ngươi không dừng tay, thì giết ta trước, lại động nàng!"
Mọi người không rõ nhìn hoàng y nữ tử đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Cố Nhược Vân này, hiển nhiên không biết rốt cục Chu Tước và nàng có quan hệ như thế nào, nhưng mà có vẻ thực lực của nữ tử này không cường đại bằng Chu Tước, lại như thế nào có thể ngăn cản được Chu Tước?
"Nhân loại đáng giận!"
Nghe nói như thế, Chu Tước càng thêm tức giận: "Tiểu tử Hạ Minh này nói không sai, ngươi cũng chỉ coi Linh Thú là tấm chắn, có bản lĩnh đi ra chiến một trận với bản đại nhân! Chỉ biết dùng Linh Thú ngăn cản nguy hiểm thay ngươi, ngươi tính là cường giả gì?"
Linh Thú?
Mọi người trong đại đường hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ nữ tử tao nhã xinh đẹp này cũng là một con Linh Thú?
Mà nhìn sườn mặt tuyệt mỹ của Vân Dao, trong lòng Hạ Minh dần dần dâng lên một loại cảm giác không tốt, lại ngay cả chính y cũng không biết rốt cục loại cảm giác này là từ đâu mà đến.
"Tấm chắn?" Vân Dao sửng sốt một chút, cau chặt mày: "Ngươi đang nói cái gì? Tấm chắn gì? Chu Tước, bằng hữu chúng ta không có gặp mặt nhiều năm như vậy, thế nào tính tình của ngươi càng ngày càng nóng nảy? Ngay cả chủ nhân của ta cũng đòi thương hại, nàng không chỉ là chủ nhân của ta, còn là ân nhân cứu mạng của ta."
Chu Tước ‘hừ’ một tiếng, trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân được Vân Dao bảo vệ ở sau người, giọng điệu không tốt nói: "Ngươi đừng gạt ta, ngươi chính là bị nữ tử này uy hiếp! Hạ Minh đã nói với ta, y tận mắt thấy nữ tử này ngược đãi đánh đập ngươi, còn bắt Thanh Long uy hiếp ngươi phục tùng mệnh lệnh của nàng, hơn nữa còn dùng thân thể của ngươi ngăn cản công kích vì nàng, y nhìn không được tới khuyên nữ tử này một chút, kết quả đã kết thù hận với nàng! Nhưng mà ngươi không cần lo lắng, hiện tại ta sẽ cứu ra ngươi và Thanh Long, ta cảm thấy Hạ Minh người này ngược lại không tệ, dù sao y không cho rằng Linh Thú chúng ta chính là tấm chắn của nhân loại."