Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Edit: Kaylee

Hồng Liên Lĩnh chủ và Thiên Bắc Dạ trở lại khách điếm cùng lúc. Chỉ là sau khi nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của hai người bọn họ Cố Nhược Vân bất giác sửng sốt một chút, hai người này giống như đã trải qua một hồi đại chiến trên người tràn đầy hơi thở khói thuốc súng, hơn nữa hai người đều bị thương, làm cho Cố Nhược Vân không khó đoán ra vừa mới xảy ra chuyện gì.

Thì ra vừa rồi hai vị này đi đánh một trận?

Hồng Liên Lĩnh chủ nhìn Thiên Bắc Dạ, hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta và nữ nhi bảo bối của ta có chuyện muốn nói."

Ngụ ý thật rõ ràng, hi vọng Thiên Bắc Dạ có thể tự động tránh đi một chút.

Kỳ thực đối với việc Thiên Bắc Dạ trở thành nữ tế của hắn, Hồng Liên Lĩnh chủ vẫn là rất hài lòng, hơn nữa vừa rồi lúc đại chiến, hắn cũng nhìn ra Thiên Bắc Dạ cố ý nhường hắn một chút, nếu không mà nói, chỉ sợ mình không gây thương tổn được người này.


Nhưng mà, vừa lòng thì vừa lòng, lại không có nghĩa là hắn tính toán cứ như vậy tặng nữ nhi bảo bối của hắn cho hắn ta.

Thiên Bắc Dạ khẽ gật đầu, mắt đỏ dịu dàng nhìn về phía Cố Nhược Vân, môi đỏ mọng hơi hơi nâng lên một chút tươi cười: "Vân Nhi, lát sau ta sẽ tới tìm nàng."

"Tốt."

Cố Nhược Vân nhẹ nhàng cười, sau khi nhìn thấy theo bóng dáng tuyệt thế của Thiên Bắc Dạ rời khỏi, tầm mắt mới đặt ở phía trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân trước mặt.

Nàng giật giật miệng, muốn nói cái gì đó, vẫn là cái gì cũng chưa có nói ra.

Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng đều biến thành một tiếng.......

"Cha."

"Vân Nhi, ta vẫn luôn cho rằng ông trời cố ý đối nghịch với ta, làm cho ta và mẫu thân của con chia lìa, nhưng mà hiện tại xem ra, hắn cũng cũng không có bạc đãi cùng ta, ít nhất đưa con tới bên người của ta," Hồng Liên Lĩnh chủ nở nụ cười, l^q"đ nụ cười kia, tao nhã ngàn vạn, chỉ là ngay cả trong con ngươi đen lãnh khốc đều tràn ngập ý cười, toàn bộ con ngươi đều tràn ngập bóng dáng nữ tử trước mặt: "Hiện tại có con ở bên người, cha cảm giác có động lực lớn hơn nữa, một ngày nào đó ta sẽ tìm được mẫu thân của con, như thế chúng ta có thể một nhà đoàn tụ."

Một nhà đoàn tụ!


Chuyện này đối với Cố Nhược Vân trước kia mà nói, là bốn chữ xa không thể kịp cỡ nào.

Mà lúc này, nàng cũng có tin tưởng rất lớn.

"Cha, người yên tâm, ta sẽ cùng người cùng nhau tìm kiếm tung tích của mẫu thân, ta tin tưởng, mặc kệ nàng ở nơi nào, đều sẽ đang tưởng niệm đối phương giống như chúng ta."

Con ngươi của Cố Nhược Vân trầm xuống một chút, đáy mắt hiện lên sự sắc bén: "Nhưng mà, hiện tại không phải người nên nói với ta một chút rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Còn có Đệ Nhất thành, ân oán giữa các người lại là cái gì?"

Hồng Liên Lĩnh chủ cười cười, ngón tay nhẹ vỗ về tóc của Cố Nhược Vân, than nhẹ một tiếng: "Vân Nhi, con cũng biết phía trên Võ Đế là cái gì?"

Cố Nhược Vân giật mình: "Bán Thánh?"


Kiếp trước nàng cũng không có chạm đến đến cấp bậc này, nên đối với phía trên Võ Đế cũng không có hiểu biết bao sâu.

"Không," Hồng Liên Lĩnh chủ lắc lắc đầu: "Phía trên Võ Đế, là một cái cửa giao nhau, hoặc là đột phá đến bán Thánh, hoặc là trực tiếp tới Võ Thánh! Đương nhiên, nếu con đột phá tới bán Thánh, vậy cả đời này con chỉ có thể trở thành bán Thánh, vĩnh viễn không có khả năng tới cảnh giới Võ Thánh! Cho nên, lqđ lúc đó ta mới đi Tuyết Sâm trong cánh đồng tuyết tìm kiếm kỳ ngộ, chính là vì phòng ngừa ta đột phá tới bán Thánh."

Ý tứ của hắn thật rõ ràng, nếu lúc ngươi đột phá trở thành bán Thánh, phỏng chừng cả đời này cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Nhưng mà ở phía trên mảnh đại lục này, cho dù là bán Thánh cũng là cường giả tuyệt đối, không người dám can đảm trêu chọc, về phần Võ Thánh lại là tồn tại vô cùng hiếm có!

"Cha, vậy hiện tại thực lực của người là ở cấp bậc nào?" Cố Nhược Vân khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng ở trên người Hồng Liên Lĩnh chủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận