Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Edit: Kaylee

Nếu lúc trước nàng còn có thể cảm giác được thực lực của nam nhân này, thì lần sum vầy này, lqd nàng lại phát hiện, lực lượng của cha càng thêm bí hiểm, căn bản là không cùng một đẳng cấp với lúc trước.

Hồng Liên Lĩnh chủ khẽ cười một tiếng, con ngươi ôn hòa nói: "Ta thật may mắn, ở trước lúc tới tìm con, đã đột phá tới Võ Thánh!"

Võ Thánh!

Đừng nhìn Võ Đế cao cấp chỉ kém nó một bậc, lại là kém một vạn tám ngàn dặm!


Một người chỉ có tới cảnh giới này, mới tính là đứng ở phía trên đỉnh đại lục chân chính.

Đương nhiên, đây là ở bên trong lý giải của Cố Nhược Vân.

Đôi con ngươi đen Hồng Liên Lĩnh chủ kia như sao đêm sáng ngời vạn phần, hắn hiển nhiên nhìn thấu suy nghĩ trong nội tâm Cố Nhược Vân, bất giác cười ra tiếng: "Vân Nhi, không phải con cảm thấy Võ Thánh đã đủ cường đại rồi chứ? Nhưng mà, ta muốn nói cho con biết là, chờ con tới Võ Thánh, mới tính là bắt đầu chân chính."

Chờ con tới Võ Thánh, mới tính là bắt đầu chân chính?

Nghe câu như thế, Cố Nhược Vân nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, việc này Tiểu Tử Tà và Thiên Bắc Dạ đều không có nói với nàng, mà lấy kiếp trước quan niệm của nàng đến xem, Võ Thánh đã xem như tuyệt đại cường giả, hiện giờ ở trong miệng Hồng Liên Lĩnh chủ, lại được cho bắt đầu chân chính?

"Hôm nay những người muốn tới bắt con đó con cũng thấy đấy, ta có thể chính xác nói rõ cho con biết, những người này chẳng phải cường giả Đệ Nhất thành!" Hồng Liên Lĩnh chủ cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ thở dài nói: "Đối với Đệ Nhất thành mà nói, bọn họ chính là tồn tại bị vây dưới cùng, lqđ Vân Nhi, thế giới này rất rộng lớn, chỗ con đã thấy chỉ là một góc của núi băng mà thôi, điều này cũng chính là nguyên nhân vì sao qua nhiều năm như vậy, ta vẫn không cách nào báo thù."

Lúc này đây, lời nói của Hồng Liên Lĩnh chủ quả thật làm cho Cố Nhược Vân mở mang tầm mắt.

Võ Thánh, là mục tiêu nàng muốn theo đuổi lúc trước, nhưng hôm nay xem ra, mục tiêu này còn xa xa không đủ!


"Cha, vậy hôm nay, rốt cục những người đó có lai lịch gì?"

"Bọn họ là người Lâm gia Đệ Nhất thành! Cũng là kẻ thù của ta!" Cố Thiên hít một hơi thật sâu, đáy mắt hiện lên vẻ sắc bén: "Chuyện này có liên quan tới năm huynh trưởng con sinh ra!"

"Huynh trưởng?"

Cố Nhược Vân nhíu mày, trong mắt xuất hiện một chút nghi hoặc.

Nói thật, nàng đối với việc vì sao Đệ Nhất thành lại kết thù với cha vẫn là hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng hiện tại xem ra, có vẻ chuyện này có quan hệ với Cố Sanh Tiêu.


"Không sai," Hồng Liên Lĩnh chủ gật gật đầu: "Kỳ thực chuyện cụ thể ta cũng không rõ ràng, ta chỉ biết là năm đó người Lâm gia vẫn luôn muốn bắt đi huynh trưởng của con, lại bởi vì một số băn khoăn mà không cách nào tiến đến Tây Linh đại lục, chỉ có thể làm cho nhị đệ của ta giúp thế lực kia đối phó ta, lại đưa huynh trưởng của con đến trên tay bọn họ."

Luc nói đến nhị gia Cố gia, trên mặt Hồng Liên Lĩnh chủ lộ ra một nụ cười lạnh.

Ngay từ đầu, hắn cũng chưa hề nghĩ tới người Cố gia sẽ làm ra loại chuyện này, cho đến gặp lúc ngặp phải tử vong mới nhìn thấu tất cả những thứ này, đáng tiếc đã không còn kịp rồi! Nhưng mà, hắn cũng không có bởi vì trận ngoài ý muốn kia mà tử vong, nhưng Ngọc Nhi lại cứ như vậy mà biến mất!

"Người Đệ Nhất thành không có đắc thủ, chẳng lẽ lại bỏ qua cho huynh trưởng? Hơn nữa người nói băn khoăn là cái gì?"

"Đệ Nhất thành cũng có quy củ của Đệ Nhất thành, chính là cường giả đã ngoài Võ Đế không thể rời đi Đông Nhạc đại lục, cho nên chỉ có thể phái một số người cảnh giới Võ Tôn đi đến, lúc đó ta còn chưa rời đi Tây Linh đại lục, cho nên ta cũng biết cữu công ở Linh Tông kia của con âm thầm cứu Sanh Tiêu mấy lần, sau đó ta cứ yên tâm đi Đông Nhạc đại lục tìm mẫu thân con, này vừa đi chính là nhiều năm như vậy, không có trở về qua."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận