Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Edit: Kaylee

Vì vậy sau khi Cố Nhược Vân cáo biệt với đám người tiểu công chúa thì xuất phát tới Dược Tông.

............

Dược Tông, đối với người Đông Nhạc đại lục cũng không xa lạ.

Nguyên nhân, chính là bởi vì Tông chủ Dược Tông là Y Sư cùng một cấp bậc với Y thánh! Nhưng so sánh với Y thánh Bạch Trung Thiên tương đối độc lai độc vãng, hiển nhiên Dược Tông chính là mục tiêu rất nhiều thiên tài trẻ tuổi muốn theo đuổi.

Nhưng mà, người Dược Tông đều cực kì cao ngạo, người bình thường bọn họ căn bản là không để vào mắt, cho nên cho dù có vô số người coi Dược Tông là mục tiêu, lại vẫn không cách nào sải bước tới Dược Tông này một bước.


Nhưng mà hôm nay lại không giống!

Nghe nói khoảng thời gian một trưởng lão Dược TTóc bạc hiện một tấm đan phương, hơn nữa bằng vào lực lượng của Dược Tông còn không cách nào thành công luyện chế ra đan dược, bởi vậy, ngay tại khoảng thời gian trước, Dược Tông tuyên bố một thông cáo, làm cho tất cả Y Sư đều thiên hạ có thể đến Dược Tông cùng nghiên cứu cách luyện chế đan dược! Vì vậy hôm nay dưới chân núi Dược Tông có thể nói là người người tấp nập, đều là Y Sư tiến tới tham gia đại hội Dược Tông.

Lúc này, dưới chân núi Dược Tông, một nữ tử áo xanh trẻ tuổi dừng bước chân, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm, cười khẽ nhìn về phía cửa lớn hùng tráng trên núi kia, giống như đang lầm bầm lầu bầu nói: "Đại hội Dược Tông hẳn là sắp bắt đầu, cũng không biết sư phụ có tới không."

Nữ tử này ước chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt không gây kinh diễm, lại thanh lệ động lòng người, vô cùng dễ nhìn, so với loại nữ tử liếc mắt một cái lập tức kinh diễm rõ ràng càng làm người ta ghé mắt.

Nhưng nguyên nhân càng khiến người ta liên tiếp ngoái đầu nhìn, là bên người nữ tử này đi theo một vị thanh niên cụt tay.

Cho dù dáng vẻ của thanh niên này vô cùng trắng nõn thanh tú, nhưng một cái cánh tay bị chặt đứt kia lại là chỗ thiếu hụt duy nhất trên người hắn.

"Hai người trẻ tuổi này hẳn không phải là tới tham gia đại hội Dược Tông đi?"

"Ta xem là vậy, bọn họ đều quá mức trẻ tuổi, bên người lại không có trưởng bối đi theo, khẳng định không phải tới tham gia đại hội Dược Tông, nhất là thanh niên cụt tay kia, mục đích bọn họ tới nơi này đã thật rõ ràng, muốn xin người Dược Tông ra tay giúp đỡ."

"Ha ha, vậy bọn họ nghĩ quá nhiều, Y Sư Dược Tông sẽ không tùy tiện ra tay giúp đỡ, huống chi một cái cánh tay đều chặt đứt, lqđ cho dù là thần tiên cũng không giúp được hắn, nhưng mà dáng vẻ của thanh niên kia rất là thanh tú, đáng tiếc lại thân có tàn tật."


Người nói lời này bất giác lắc lắc đầu, trong lòng xuất hiện một chút thương hại, trẻ tuổi như thế đã thân có tàn tật, cả đời thanh niên này đều xong rồi.

Cố Nhược Vân nhàn nhạt quét mắt nhìn người nói những lời này, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng cầm tay của Hạ Lâm Ngọc, trong ánh mắt lóe lên vẻ kiên định.

"Ngọc nhi, đệ yên tâm, ta nhất định sẽ chữa khỏi cánh tay của đệ."

Trên mặt Hạ Lâm Ngọc lộ ra một nụ cười ngây ngô, con ngươi đen trong suốt như một hồ nước.

"Tỷ, cho dù cánh tay của đệ không cách nào khôi phục, ta cũng không thèm để ý."

Nói không thèm để ý, kỳ thực là giả!


Từ khi có thể trùng sinh tới nay, hắn đã từng phát thệ, tuyệt không trở thành trói buộc của tỷ tỷ, hắn thầm nghĩ dựa vào lực lượng của mình trợ giúp nàng mà thôi.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn là trói buộc!

Nhìn nhìn một tay áo trống không của mình, ánh mắt Hạ Lâm Ngọc ảm đạm một chút, chỉ là rất nhanh đã khôi phục bình thường, bất luận như thế nào hắn cũng không để cho tỷ tỷ nhìn ra tự ti và ảm đạm trong lòng hắn.

"Ngọc nhi, đệ phải tin tưởng thực lực của ta."

Cố Nhược Vân quay đầu nhìn về phía Hạ Lâm Ngọc: "Ta sẽ không để đệ cả đời như vậy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận