Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Cả đời này, cho dù làm cho hắn trả giá tất cả, thậm chí dùng cả sinh mệnh, hắn cũng muốn bảo vệ tốt đôi huynh muội này!

Nhưng mà, cố tình loại thời điểm này, một lời nói đại sát phong cảnh chợt vang lên.

"Cha, làm sao cha thành cái dạng này? Là ai? Là ai thương cha ta thành dáng vẻ như thế? Rốt cục là ai?"

Tiếng nói này mang theo khàn khàn, nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của mọi người qua.

Mọi người chỉ thấy Hoàng Phỉ Phỉ ghé vào trên người Hoàng trưởng lão, đôi
mắt đỏ bừng nhìn bốn phía chung quanh, cuối cùng lưu lại ở trên người Cố Nhược Vân, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Có phải ngươi hay không? Có
phải ngươi làm phụ thân ta bị thương hay không, ta muốn giết ngươi!"

Nói xong lời này, Hoàng Phỉ Phỉ lập tức đứng dậy, phát cuồng vọt qua phía
Cố Nhược Vân, tóc của nàng ta phân tán ra, giống như một đồ điên chân
chính.


Phanh!

Chỉ là, nàng ta còn chưa tới trước mặt Cố
Nhược Vân, đã bị đệ tử Dược Tông tay mắt lanh lẹ tát một cái quăng ra
ngoài, sau đó tên đệ tử kia nịnh nọt nhìn về phía Cố Nhược Vân, dáng vẻ
tranh công.

"Lâm Nghị, ngươi cũng dám ra tay với ta, đừng quên
lúc trước ngươi là như thế nào lấy lòng của ta? Hơn nữa còn hứa hẹn nhất định giúp ta đối phó với nữ tử Cố Nhược Vân này!"

Hoàng Phỉ Phỉ
hoàn toàn điên rồi, thế nào nàng ta cũng không nghĩ tới đã Lâm Nghị từng nịnh bợ mình sẽ bảo vệ nữ nhân kia, càng là đánh mình bay ra ngoài!

Nhưng mà, bởi vì thực lực của Hoàng Phỉ Phỉ đã bị phế, không có tư cách tới
tham gia đại hội, vì vậy chuyện phía trước nàng ta đều không nhìn thấy!
Mà vừa rồi nàng ta cũng là tìm chỗ sơ hở tiến vào. Vốn chính là muốn
vụng trộm liếc mắt nhìn phụ thân nhà mình một cái xem là như thế nào làm nhục Cố Nhược Vân, llêqquyýđônn lại thật không ngờ, sẽ nhìn thấy phụ
thân nửa chết nửa sống nằm ở phía trên quảng trường.

Càng làm cho nàng ta tức giận là, vậy mà người Dược Tông không có chữa trị cho phụ thân! Cứ để ông nằm ở chỗ này!

Cho nên, Hoàng Phỉ Phỉ đánh mất lý trí, từ ngoài đám người vọt tiến vào!

"Hoàng Phỉ Phỉ, ngươi phóng cái chó má gì!"

Nghe được lời Hoàng Phỉ Phỉ nói, Lâm Nghị lập tức sốt ruột lên, thô lỗ mắng
to ra tiếng: "Làm sao ta có thể đi lấy lòng ngươi? Vậy mà còn vu hãm ta

muốn đối phó với Cố đại sư? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Hiện tại ngươi
chỉ là một phế vật mà thôi! Không có Hoàng trưởng lão làm chỗ dựa cho
ngươi, ngươi cuồng cái rắm!"

Sau khi nói xong câu đó, Lâm Nghị vì biểu đạt quyết tâm của mình, đi lên phía trước phun một ngụm nước miếng về phía Hoàng Phỉ Phỉ.

Hoàng Phỉ Phỉ vội vàng đưa tay ngăn cản
nước miếng, lại thế nào cũng ngăn không được ngụm nước miếng vừa chua
vừa thối kia! Mùi thối kia thiếu chút làm nàng ta bị thối đến hôn mê,
đôi con ngươi phẫn hận (tức giận + oán hận) nhìn chằm chằm Lâm Nghị, vẻ
mặt đỏ bừng giống như là bị khuất nhục.

Rốt cục những người khác phục hồi tinh thần lại, vội vàng chuyển ánh mắt về phía Hoàng Phỉ Phỉ.

Phải biết rằng, đây chính là cơ hội tốt để biểu lộ chân thành đối với Cố
Nhược Vân, nếu nàng vui vẻ, tùy tiện thưởng một viên đan dược nói không
chừng thực lực của bọn họ có thể đột phá!

"Ngươi………. Các ngươi muốn làm gì?"


Nhìn thấy ánh mắt không có ý tốt này, rốt cuộc Hoàng Phỉ Phỉ quản không được Hoàng trưởng lão nằm trên mặt đất, l^q"đ đứng lên muốn chạy trốn, nhưng mà đường phía sau nàng ta đều bị người chặn, cả người đều ở trong vòng
vây.

"Ta nói cho các ngươi! Cha ta là người Phong Cốc! Lần này
Phong Cốc cũng tới một gã Y Sư, chỉ có tên Y Sư kia mới có thể luyện chế ra đan dược! Hiện tại nếu các ngươi muốn đắc tội ta, thì hậu quả tất
nhiên là không chịu nổi, Phong Cốc tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các
ngươi!"

Đúng rồi, Phong Cốc?

Sau khi Hoàng Phỉ Phỉ nói
xong lời này, đột nhiên phản ứng lại, vì sao phụ thân của mình nửa chết
nửa sống nằm ở chỗ này, mà người Phong Cốc lại đều không hiểu sao lại
mất đi bóng dáng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận