Chương 108
Mới gặp Đường Nhược Nhan mọi người sẽ cho rằng nàng là một nữ hài tử dịu dàng như ngọc, nghe lời nhu thuận gặp người xa lạ cả người xấu hổ, đó cũng là ấn tượng đầu tiên nàng cấp Lê Mộc.
Nhưng này, chỉ là mặt ngoài a.
Nhìn trước mắt Đường Nhược Nhan ôm một chén mì thịt bò cúi mặt sùm sụp húp nước, Lê Mộc cảm giác có chút tâm tắc, tín nhiệm cơ bản giữa người và người đâu? Rõ ràng mới gặp mặt còn là một tiểu mỹ nữ ngại ngùng như vậy, sao giờ biến thành nữ hán tử ăn chực uống chực còn vứt không xong rồi.
( nơi này không có làm thấp đi ý nữ hán tử, chỉ là vì xông ra đối lập.
)
"Anh như thế này tính toán %#*~ đi đâu?" Đường Nhược Nhan hút mì như là tám trăm năm không ăn cơm, nói chuyện còn phát không rõ thanh.
Lúc này Lê Mộc có chút hoài niệm bộ dáng Lãnh mỹ nhân tao nhã ăn cơm.
Lê Mộc âm thầm đỡ trán, vốn đang nghĩ chộp được tài chủ, kết quả phát hiện không chỉ một phân tiền không có còn vừa xuống máy bay liền ăn ké hắn, nhìn một ít đô la Mĩ mới vừa dùng tiền mặt đổi lấy nằm trong túi tiền, có chút ưu thương.
Nói rõ ràng bảo Lục Nhân Cổ tên kia chuẩn bị tiền lại đây, sao còn chưa thấy tới, tên này sẽ không đùa giỡn ta đi?
"Anh đợi lát nữa đi đâu? Ngẩn người cái gì?" Đường Nhược Nhan lại hỏi.
"Tôi..." Lê Mộc sửng sốt một chút, lập tức nghĩ tới một chỗ, "Tôi muốn đi một chỗ."
Hai giờ sau, Mỹ quốc mỗ phố đầu đường.
"Anh tới đại học này để làm chi? Lẽ nào nghĩ muốn ở đây lưu học sao? Đây lại không phải trường học bình thường, liền anh như vậy thi đậu chỉ sợ có chút khó khăn =_=..." Tiểu Đường kỳ quái hỏi.
"Không phải..." Lê Mộc lẳng lặng nhìn trường học trước mắt, tựa hồ muốn tìm tìm dấu vết người nọ từng lưu lại.
Quả nhiên, nàng ưu tú như vậy nhất định sẽ lưu lại dấu vết.
Vào giáo sử quán, trên một địa phương có thể thấy được, ghi chép lại vinh dự nàng từng trải qua, tại đây dị quốc tha hương, nàng vẫn có thể lấp lánh động lòng người như thế.
Kỳ quái giáo sử quán thế nhưng còn có rất nhiều trang báo nhóm học sinh tự mình thiết kế, bình chọn hoa hậu giảng đường, trên một mặt tường, dán ảnh chụp của rất nhiều người, mỗi một cái đều là tóc xoăn mắt xanh, chỉ có nàng, tóc dài màu đen rối tung hai bờ vai, lộ ra ý vị của mỹ nữ cổ điển phương đông, lấy danh nghĩa nữ thần phương đông dán ở vị trí trung tâm.
Ảnh chụp của nàng đủ loại kiểu dáng, có nâng má ngồi học, có bước chậm trong rừng, có nhắm mắt suy nghĩ, có bộ dáng ăn ở căn tin, còn có bộ dáng ở quán cà phê phẩm cà phê...!Đa số ảnh chụp đều là xa xa chụp, bất quá trong đó có một bức, là bộ dáng nàng đi học trộm ngủ, lông mi thật dài.
Nàng cũng sẽ đi học trộm ngủ a, phía trước còn tưởng rằng là một đệ tử tốt tiêu chuẩn đâu, hóa ra...
Ảnh chụp không có lặp lại, ghi chép sinh hoạt lúc đó của nàng.
Đúng vậy, nữ sinh này chính là Lãnh Huyên.
Lê Mộc xem đến đây không biết sao, trong lòng ấm áp, nói chung đối với hết thảy mọi thứ của nàng, mỗi lần nhìn thấy được cái gì về nàng trong lòng đều như thế, lại có chút tự hào nhỏ, có lẽ đây là cảm giác yêu một người đi.
Một ý niệm lóe qua trong não, Lê Mộc trước sau trái phải đều nhìn nhìn, tạm thời không ai chú ý bên này.
Thừa dịp thời cơ, Lê Mộc đi đến ảnh chụp bên tường, nhanh tay lẹ mắt đem ảnh chụp trộm ngủ kia lột xuống dưới, thả vào trong túi.
Hừ! Chính là tùy hứng vậy đấy! Lãnh mỹ nhân nhà hắn bộ dáng manh như vậy sao có thể treo ở trong này cho người khác vây xem!
"Chuồn chuồn chuồn, chúng ta mau đi!" Lê Mộc điển hình trộm đồ xong liền bỏ chạy.
"Đi cái gì? Mỹ nữ này thật xinh đẹp tôi còn chưa nhìn đủ mà!! Đừng có túm——" Đường Nhược Nhan chính đang chảy nước miếng nhìn chằm chằm một tấm ảnh mỹ nữ chân dài người ngoại quốc, sau đó đột nhiên bị Lê Mộc tha đi rồi.
Hai người do dự ra đại môn trường học, con đường cách đó không xa chạy đến một chiếc xe hơi.
Lãnh Huyên lẳng lặng tựa vào cửa xe, lật lật văn kiện trong tay, thần tình ủ rũ lại cau mày, nhớ tới hội đàm cùng S công ty hôm nay không hề thu hoạch, sắc mặt liền càng thêm ngưng trọng.
Vốn tưởng rằng nếu lần này có thể cùng S công ty hợp tác, có thể thành công tiến quân Mỹ quốc đứng vững gót chân, nhưng thái độ công ty đối phương lại cho nàng bát nước lạnh.
Hơn nữa người phụ trách của S công ty, thời điểm hội đàm căn bản không có đến, chỉ phái tiểu viên chức đến, nói là lão bản bọn hắn có việc không tới được.
Đây chính là đại đầu tư vài tỷ, có chuyện gì có thể so sánh trọng yếu hơn cái này!
Lãnh Huyên mệt mỏi nhéo nhéo huyệt thái dương, lấy điện thoại di động ra trở mình đến dãy số người kia.
Nhìn đến danh xưng viết "Thân ái lão công", Lãnh Huyên mặc dù mệt mỏi nhưng vẫn bất giác cười rộ lên, nàng mới không có buồn nôn như vậy, là Lê sói con làm nũng bán manh lăn lộn đầy đất yêu cầu nàng mới đáp ứng.
Nghĩ đến người kia, ủ rũ liền tan mất vài phần, sau đó ma xui quỷ khiến đem dãy số bấm gọi ra ngoài.
"Uy, lão bà đại nhân có gì phân phó nha?" Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm không đứng đắn của Lê Mộc.
"Không có việc gì, bảo bảo thế nào? Ngoan hay không?" Lãnh Huyên thu liễm đi ủ rũ, tận lực làm cho giọng nói của mình nghe đỡ hơn một chút.
"Ừm, thật biết điều." Lê Mộc có chút chột dạ, dù sao hắn hiện tại đang ở trên đường lớn dị quốc tha hương.
"Vậy là tốt rồi, còn anh...!có cùng bọn họ ra ngoài làm loạn không?" Lãnh Huyên nói.
"Không có không có." Lê Mộc vội vàng phủ nhận, "Anh ở nhà cửa lớn không ra, cửa nhỏ không dẫm, như hoàng hoa đại khuê nữ chưa xuất giá..."
Không đợi Lê Mộc nói xong chợt nghe Lãnh Huyên đột nhiên nói một câu "Anh chờ một chút." Sau đó Lãnh Huyên bắt di động cầm ở trong tay, nhìn nhìn về phía phương hướng xe ban nãy vừa mới qua, che microphone, lạnh giọng đối tài xế nói: "Quay lui."
Lê Mộc kỳ quái cầm di động chờ Lãnh Huyên đáp lời, cũng không dám cúp điện thoại, một bên Đường Nhược Nhan như đứa bé tò mò hỏi han: "Điện thoại bên kia là vợ anh sao?"
"Ừm, cô đừng lên tiếng, bị nàng nghe thấy thì nguy rồi!"
"Được được được." Đường Nhược Nhan sáng suốt giơ tay lên che miệng lại.
Xa xa một chiếc Maybach màu bạc chậm rãi dừng lại, lại không thấy có người xuống xe.
Lãnh Huyên thanh âm lại truyền đến: "Lê Mộc, anh hiện tại ở nhà sao?"
"Đúng rồi..." Lê Mộc nói.
"Vậy anh để cho nãi nãi nghe đi."
"Nãi nãi...!Nãi nãi mang theo bảo bảo đi ra ngoài tản bộ, trong nhà còn một mình anh, hắc hắc..." Lê Mộc càng phát ra chột dạ, tổng cảm giác lừa nàng như vậy không tốt lắm.
Nhưng ai biết vừa nhấc đầu liền thấy Đường Nhược Nhan hướng hắn cười xấu xa một chút, sau đó một cỗ cảm giác lạnh lẽo xông lên đầu Lê Mộc.
Chỉ thấy Đường Nhược Nhan dùng kiều mỵ âm thanh ở bên cạnh đến một câu: "Thân ái, anh mau tới đi ~ "
"Đó là ai?" Lãnh Huyên hỏi.
Lê Mộc cuống quít bưng kín miệng Đường Nhược Nhan, sau đó khẩn trương nói: "Không có gì, tiếng TV, chính là cái kia đại minh tinh Đường Nhược Nhan, cô ta gần đây quay phim heo, anh nhàn rỗi không có việc gì tải về xem."
"Nga."
Lúc sau Lãnh Huyên liền không thế nào thích nói chuyện nữa, hai bên tùy tiện nói nói mấy câu, liền cúp điện thoại.
"Lái xe đi, đưa tôi quay về khách sạn." Lãnh Huyên chậm rãi mở to mắt, tựa vào ghế da thật của xe, uể oải cao thấp toàn thân như hồng thủy trong nháy mắt đánh úp lại.
Maybach bên góc đường chậm rãi khởi động, như không có việc gì ly khai ngã tư đường.