Chương 5
Nghe được sự thực Lê Mộc mất trí nhớ, phụ thân của Lê Mộc qua một hồi lâu mới chậm rãi từ trong sự thực làm người khiếp sợ này phản ứng lại.
Lê phụ lấy lại bình tĩnh, nói: "Mộc Mộc, mất trí nhớ cũng không sao, chỉ cần mỗi một ngày về sau ngươi có thể kiện khang khỏe mạnh, ba ba đã cảm thấy mỹ mãn rồi."
"Vậy ngài có thể nói với con một chút nơi này là nơi nào,cùng với, con rốt cuộc là ai không" Kỳ thực Lê Mộc hiện tại cũng chỉ biết chủ nhân thân thể mình hiện tại hóa ra cũng tên là Lê Mộc, nhưng trừ bỏ cái này ra nàng cái gì cũng không biết.
"Nơi này là bệnh viên quân khu của thành phố Q, còn ngươi tên là Lê Mộc, cũng chính là con trai của Lê Tân ta, mà ta chính là tư lệnh quân khu thành phố Q, còn gia gia của ngươi là một trong số ít vài vị thượng tướng của Hoa Hạ quốc."
Cái gì? Gia gia là thượng tướng, bất quá ta lớn lên ở cô nhi viện, từ nhỏ cũng không quan tâm gì đến chính phủ hay quân sự cái gì, nhưng mà thượng tướng coi mòi là một chức vị rất lợi hại ya.
"Thượng tướng?" Lê Mộc vừa nói vừa lộ ra một loại ánh mắt mê mang, "Tại sao con lại ở chỗ này?"
"Nửa tháng trước ngươi vốn đang yên lành nằm ở nhà, kết quả gia gia ngươi nói cho ta biết một sự kiện, bảo ta báo cho ngươi, vị hôn thê mà trước kia gia gia ngươi cho ngươi đính hôn mới từ Mỹ quốc du học trở về, muốn ngươi đi đón máy bay, kết quả người không đón được, ngươi thì lại xảy ra tai nạn xe cộ trên đường trở về, vào bệnh viện.
Hôn mê hơn mười ngày, hai ngày trước bác sĩ mới nói đã thoát ly thời kỳ nguy hiểm."
Trên đường đón vị hôn thê trở về xảy ra tai nạn xe cộ, chẳng lẽ chuyện còn có liên quan đến nữ nhân này?
"Vị hôn thê? Con còn có vị hôn thê?! Đây là chuyện gì xảy ra." Chẳng lẽ Lê Mộc này còn lưu lại cho ta một cục diện rối rắm như vậy .
"Vị hôn thê của ngươi, kỳ thực là cháu gái chiến hữu lúc trước của gia gia ngươi, bất quá vị chiến hữu kia đã qua đời, mà nhà bọn họ cũng không phải người trong quân giới, là người nối nghiệp của Lãnh thị tập đoàn, Lãnh Huyên." Thời điểm Lê Tân nhắc tới vị hôn thê của Lê Mộc, không khỏi nhíu mày một cái, bị Lê Mộc lập tức thấy được.
"Ba, ngài nói con không đón được Lãnh Huyên, vậy nàng đi đâu rồi?"
"Lãnh Huyên tiểu nha đầu này từ nhỏ sinh hoạt tại Mỹ quốc, lần này về Trung Quốc mới nghe nói hai ngươi từ nhỏ định ra hôn sự, nói thế nào cũng không đồng ý." Nói tới đây Lê Tân nhăn mày chặt hơn, "Cuối cùng nói là cho ngươi đi đón máy bay, nhưng kết quả phát hiện căn bản không có ở trên máy bay kia, hình như đã bỏ nhà đi ra ngoài, hiện tại Lãnh gia đang truy tìm manh mối, xem nàng rốt cuộc chạy đi đâu..."
Lê Tân nói đến đây tựa hồ cũng không tính nói tiếp, Lê Mộc cũng biết hiện tại không phải thời điểm tiếp tục hỏi thăm, chờ sau khi nàng xuất viện tiếp tục chậm rãi tự tìm hiểu tình huống vậy.
Sau đó, Lê Tân lại cùng Lê Mộc nói rất nhiều tình huống trong nhà.
Gia gia chỉ có môt đứa con trai là phụ thân, mà phụ thân hắn cũng chỉ có môt đứa con trai là hắn , còn mẹ của Lê Mộc, đã sớm bị bệnh qua đời từ nhiều năm trước , Lê Tân thì vẫn không tái giá.
Không ngừng nói chuyện phiếm, tâm tình của Lê Tân chậm rãi bình phục lại, cũng khôi phục biểu tình thản nhiên.
Hắn hơi cúi người, giúp Lê Mộc dịch chăn: "Mộc Mộc, ngươi vừa mới tỉnh lại, thần trí có chút không rõ ràng lắm.
Ngươi phải nhớ kỹ nghỉ ngơi tử tế, chắc hẳn sẽ nhanh chóng khỏe lên thôi.
Ba đi kêu bác sĩ kiểm tra thêm một lần cho ngươi."
Lê Tân gọi bác sĩ, bắt đầu kiểm tra.
Lê Mộc đờ đẫn phối hợp bác sĩ kiểm tra, nghe bác sĩ chậc chậc khen: "Chưa đến nửa tháng, Lê thiếu gia có thể khôi phục thành như vậy, thực có thể xem như một kỳ tích..."
Lúc này Lê Mộc bỗng nhớ ra gì đó, nói: "Đúng rồi, ba! Ngài nói con xảy ra tai nạn xe cộ, Vậy người mà con đụng vào ngày đó đâu?"
Lời ra khỏi miệng, sắc mặt Lê Mộc cùng Lê Tân đều biến, Lê Mộc kỳ quái rõ ràng bản thân từ nhỏ không có cha mẹ, vì sao câu "Ba" này kêu thuận miệng như vậy.
Lê Tân ngẩng đầu, nhìn về phía bác sĩ, ý bảo đều cho bọn họ đi ra ngoài.
"Ngày đó sau khi ngươi đụng phải nàng thì nàng cũng đã chết, về sau ba từng thử tìm nhà nàng để bồi thường, kết quả phát hiện nàng là cô nhi, cho nên ba đã xử lý hậu sự cho nàng, ngươi không cần lo lắng."
Nàng, đã chết.
Tuy đã sớm đoán được kết quả này, nhưng vẫn trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Lê Tân thấy con hắn mặt ngây ra như phỗng, gương mặt bình thản lại toát ra một tia ôn nhu: "Mộc Mộc, ngươi bây giờ còn chưa khôi phục.
Trước không cần suy nghĩ, chờ dưỡng hảo thân thể lại suy nghĩ những việc này."
Lê Mộc cũng không nói nữa.
Sau này, nàng nên làm cái gì bây giờ.