Chương 58
Tết âm lịch là một ngày lễ mừng rỡ cát tường, cũng là ngày thân nhân đoàn tụ, con cái rời nhà đi ra ngoài đến tết âm lịch đều phải về nhà đoàn tụ.
Một đêm trước năm mới, chính là năm cũ tháng chạp đêm ba mươi, còn gọi là trừ tịch, hoặc kêu đêm đoàn viên, tại thời điểm này mới cũ giao nhau, đón giao thừa là một trong những hoạt động trọng yếu nhất năm.
Buổi tối trừ tịch, cả nhà già trẻ đều cùng nhau đón giao thừa, đoàn tụ uống say, cùng chung thiên luân chi nhạc, phương bắc trừ tịch có tập tục ăn sủi cảo, cách làm sủi cảo là trước cùng mặt, chữ cùng chính là hợp; chữ giáo trong sủi cảo đồng âm với giao, hợp và giao ý là gặp nhau, cho nên sủi cảo tượng trưng cho đoàn tụ.
Ở phía nam có thói quen ăn bánh mật, ngọt ngào dính dính, tượng trưng đầu năm cuộc sống ngọt ngào mật mật, từng bước thăng cao.
Gần đến thời điểm mùa xuân, Lãnh Huyên ba ba ma ma rốt cục cũng từ hành trình nước ngoài trở lại, Lê Mộc ba ba cùng gia gia tự nhiên cũng về tới Lê gia, thân làm đích tôn Lê Mộc dĩ nhiên phải về Lê gia qua năm mới, phải biết rằng thời gian dài như vậy luôn ở tại Lãnh gia, đây vẫn luôn là không hợp quy củ.
Thời gian qua thực mau, trong nháy mắt tết âm lịch tới rồi, chuyện quay về Lê gia ăn tết Lê Mộc cũng cùng Lãnh mỹ nhân nói qua một lần, Lãnh mỹ nhân đương nhiên thực thông tình đạt lý đồng ý, mà Lãnh ba ba Lãnh ma ma tuy rằng luyến tiếc con gái con rể, nhưng quy củ không thể nào nói được, chỉ phải dặn dò con gái của mình phải chú ý vài chuyện, thả Lê Mộc cùng Lãnh Huyên ra khỏi Lãnh gia.
Thế là sau khi biết được tin tức Lê ba ba cùng Lê lão gia tử về đến nhà, ngay tại hai ngày trước đêm ba mươi, Lê Mộc cùng Lãnh Huyên liền ngoan ngoãn trở về Lê gia.
Trong quân khu đại viện cũng đồng dạng không khí tết âm lịch tràn đầy, bọn nhỏ quân khu tuy rằng đều đi ra chơi đùa, nhưng dáng người khí độ cũng có ít nhiều hương vị quân nhân, ngơ ngác nhưng vẫn thực nghiêm túc, tới tết âm lịch đại viện bảo an vẫn thực nghiêm cẩn, binh lính canh gác năm bước trạm ba bước gác cũng đều là vẻ mặt kiên nghị, bộ dáng nghiêm cẩn thực ngoài tưởng tượng của Lãnh Huyên, nàng hết sức kỳ quái vì sao không khí tốt đẹp như vậy lại có thể chế tạo ra Lê Mộc một cái họa hại nhân gian như thế.
Lê lão gia tử tựa hồ thực thích Lãnh Huyên, một ngụm một ngụm nha đầu kêu vô cùng vui mừng, ngược lại đem thân tôn tử của mình bơ sang một bên, Lê Mộc cũng thực biết điều chạy đến phòng bếp đi tìm thịt ăn, thịt hắn hoài niệm đã lâu a!!
Tới thời điểm ngủ, vẫn là lão quy củ hai người lần lượt tắm xong rồi ngủ, khi Lê Mộc lên giường Lãnh Huyên đã ngủ, Lê Mộc lặng lẽ đem Lãnh Huyên ôm vào trong ngực, vốn Lê Mộc lúc ngủ còn có thói quen ôm đồ vật, Lãnh Huyên dáng người đẹp như vậy tự nhiên liền thành mục tiêu của Lê Mộc, mà Lãnh Huyên tựa hồ cũng ngầm đồng ý chuyện này, dù sao khi Lê Mộc ôm nàng, ý niệm trong đầu chính là có tiện nghi ngu sao mà không chiếm ha ha.
Lê Mộc nằm ở trên giường, có thể rõ ràng cảm nhận được trong lòng mình tiếng hít thở đều đều của Lãnh Huyên, càng có thể rõ ràng cảm nhận được tiếng tim đập.
Lê Mộc cảm thấy có điểm tâm viên ý mã, hắn người này tuy ngẫu nhiên sẽ có chút háo sắc, nhưng cũng không phải loại sắc mê tâm khiếu a, huống hồ thái độ hắn đối với sắc đẹp cho tới bây giờ đều chỉ là từ xa xem mà không khinh bạc, nhưng hiện tại...
Bởi vì ban ngày quá mệt mỏi, cho nên Lê Mộc miên man suy nghĩ trong chốc lát, cũng liền bất tri bất giác ngủ.
Ngày hôm sau Lãnh Huyên tỉnh rất sớm, đương nhiên Lê Mộc so với Lãnh Huyên tỉnh còn sớm hơn, xác thực mà nói, là Lê Mộc bọn họ một nhà ba người, đều sớm rời giường đi thần luyện, quả nhiên Lê gia loại thói quen quân nhân biến thái này là có truyền thống, coi mòi Lê Mộc giống người nhà Lê gia cũng duy nhất có điểm này.
Nếm qua điểm tâm, Lê Mộc gia gia tìm giấy và bút mực thu xếp viết câu đối, còn cố ý đem nha đầu Lãnh Huyên ưa thích của mình kêu lên cùng nhau viết, Lê lão gia tử đối Lãnh Huyên nhiệt tình làm cho Lê Mộc có điểm nhìn không được, ta có phải là nhặt được về hay không hu hu hu.
Lê Mộc đã lâu chưa thấy qua viết câu đối, thế nên ở trong đầu Lê Mộc câu đối đã hoàn toàn là mua tới mà không phải viết ra.
Vì thế nhìn trước mắt Lê gia hai vị trưởng bối cùng Lãnh Huyên ba người này một thân thư hương hơi thở, Lê Mộc đột nhiên cảm thấy mình thật cấp thấp a a a a...
Cho dù Lê lão gia tử không để ý tới thân tôn tử của mình, nhưng Lê ba ba viết xong một bộ câu đối lúc sau, vẫn là an ủi con mình một chút, ngẩng đầu hướng Lê Mộc hòa ái cười cười, nói: "Mộc Mộc, lại đây cùng ba ba cùng nhau viết, ta đã lâu không có viết."
Lê Mộc vẫn là giả bộ rụt rè lắc lắc đầu: "Ha ha, con...!con không biết..." Trời biết hắn kỳ thực không phải rụt rè, hắn là thật sự không biết viết a!!
Không biết vì cái gì, lần này Lê ba ba vẫn thái độ khác thường rất nhiệt tình lôi Lê Mộc đi qua: "Không quan hệ, ta cũng đã lâu chưa viết, với lại ngươi xem Huyên Huyên người ta viết xinh đẹp bao nhiêu, ngươi cứ thử xem bái, sợ hãi ở trước mặt vợ mình dọa người hay là như thế nào? Tết viết ít chữ dán lên, không chừng có thể mang đến vận may."
Lê Mộc cúi đầu nhìn xem Lãnh Huyên viết cái chữ "Phúc" kia to to đoan chính tú lệ, không nghĩ tới Lãnh Huyên thế nhưng chữ viết bút lông xinh đẹp như vậy, quả nhiên là người ưu tú cái phương diện nào đều vĩ đại...
"Quên đi, viết liền viết, dù sao ta cũng không phải kẻ già mồm cãi láo, là các ngươi cứ muốn ta viết, dọa người cũng không phải tại ta!!!" Lê Mộc dẫn theo bút lông, vung lên mà đến, ở một tấm giấy hồng viết "tuổi tuổi bình an" bốn chữ to, có chút nét thô giống như bút sáp vẽ lông mi, có chút nét lại hẹp nhỏ như người nghiện ma tuý tay chân teo rút, Lê Mộc viết xong sau, bản thân cũng không đành lòng nhìn.
Lãnh Huyên vừa che miệng cười vừa đem "tuổi tuổi bình an" Lê Mộc viết cầm đến một bên bàn bày ra cho khô, Lê Mộc có chút ngượng ngùng, co quắp lần lượt xem biểu tình của mọi người.
Lê lão gia tử ngược lại không có gì dị thường, tựa hồ biết trình độ của tôn tử mình liền vẫn như cũ hiền lành mà cười, mà Lãnh mỹ nhân tuy rằng cũng đang cười, nhưng thời điểm đối diện Lê Mộc tựa hồ có chút ý vị đặc thù, cười khiến Lê Mộc lão mặt đỏ lên, đầu óc vừa nháy đối nàng nói: "Kỳ thực anh viết chính là lối viết thảo..."
Lê Mộc vừa nói như thế, chân chính viết lối viết thảo Lê ba ba mặt vặn vẹo nhìn qua...
Vì thế Lê Mộc càng cảm thấy xấu hổ.
Đúng lúc này, Lê lão gia tử cũng muốn lên thượng một tay, Lê Mộc giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, hy vọng mọi người nhanh quên mất chuyện của hắn, nhưng ai biết Lê lão gia tử bị kích động đi tới, thuần thục ở trên giấy hồng viết "Sớm sinh quý tử" bốn chữ to cứng cáp hữu lực, sau đó hết sức cao hứng cầm qua một bên hong khô, còn tuyên bố muốn dán lên cửa phòng Lê Mộc.
Một cái tiểu nhạc đệm này làm cho Lê Mộc cùng Lãnh Huyên mặt đều có chút hồng hồng, phải biết rằng hai người bọn họ trong lòng cũng chưa để ý vấn đề này, nhất là Lãnh Huyên, không biết sao lần này trước mặt Lê lão gia tử phá lệ xấu hổ, nhưng tựa hồ thoạt nhìn không giống như giả bộ, Lê Mộc thấy mà trong lòng cũng có chút ngứa, lại nói hắn thật sự thực thích tiểu hài tử.
Lê Mộc hiện ra ánh mắt phong tình vạn chủng nhìn Lãnh mỹ nhân, ánh mắt kia tựa hồ muốn nói ' Lãnh mỹ nhân, bằng không hai ta cũng muốn một đứa bé đi.
' Chỉ thấy Lãnh mỹ nhân mặt có xu thế càng hồng, ngay lập tức Lê Mộc liền thu đến một ánh mắt uy hiếp của Lãnh Huyên, Lê Mộc cũng ha ha nở nụ cười, không nghĩ tới đùa giỡn Lãnh đại mỹ nhân là một việc thú vị như vậy a.
Dán câu đối nhiệm vụ giao cho Lê Mộc cùng Lãnh Huyên.
Thời điểm Lê Mộc đem "tuổi tuổi bình an" dán đến Lê gia cửa lớn, Lê Mộc quay đầu vẻ mặt hy vọng nhìn Lãnh Huyên, nói: "Anh viết rất là khó coi, đúng không?" Kỳ thực Lê Mộc ý tứ này là muốn cho Lãnh đại mỹ nhân thoáng an ủi hắn một chút.
Quả nhiên, Lãnh mỹ nhân an ủi Lê Mộc nói: "Kỳ thực, cũng tạm."
Lê Mộc cảm động nhìn nàng, thế gian vẫn là có tình yêu đúng không, lúc này, không nghĩ tới Lãnh Huyên lại bổ thượng một câu: "Ít nhất có thể trừ tà."
Lê Mộc: "..."
Ngày mai chính là ba mươi âm lịch, cho nên hôm nay hết sức náo nhiệt, Lê Mộc cùng Lãnh Huyên cũng là mệt mỏi cả ngày, đến buổi tối Lãnh Huyên vẫn như cũ đi trước tắm rửa, Lê Mộc còn lại ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ chờ, bất quá hôm nay Lãnh Huyên tắm thời gian hơi dài một chút, Lê Mộc hôm nay thật sự là quá mệt mỏi, vốn sớm chuẩn bị tắm rửa tử tế ngay cả y phục trên người đều cởi bỏ chỉ còn một kiện nội y, chờ Lãnh Huyên tắm xong đi ra là hắn có thể thẳng đến phòng tắm rất nhanh tắm xong lập tức ngủ, ai ngờ đâu Lãnh mỹ nhân hôm nay đi vào thời gian dài hơn chút, Lê Mộc đã mệt lử trên giường dần ngủ mất.
"Lê Mộc, anh ở đâu???"
Chưa qua bao lâu, phòng tắm đột nhiên truyền đến tiếng Lãnh Huyên gọi Lê Mộc, đem Lê Mộc từ trong ngủ mơ giật mình tỉnh lại.
"Bá ——" Nghe được Lãnh Huyên gọi hắn, Lê Mộc lập tức liền từ trên giường ngồi dậy, mơ mơ màng màng xoa xoa cặp mắt chưa tỉnh ngủ, chất phác suy tư Lãnh Huyên vì sao muốn gọi hắn, lúc này Lê Mộc không có tâm tư để ý tới vấn đề vì sao hắn lại ngủ, mơ hồ hướng phòng tắm bên kia hỏi: "Lão bà, gọi anh để làm chi?"
Chỉ thấy trong phòng tắm truyền đến thanh âm nhăn nhó ngượng nghịu của Lãnh Huyên: " Thời điểm tiến phòng tắm vội vàng, không có mang áo tắm..." Nghe Lãnh Huyên thanh âm cũng quả thật có chút ngại ngùng kêu Lê Mộc tên ẻo lả này đưa khăn tắm.
Lê Mộc trên trán toát ra vài đạo hắc tuyến, còn tưởng rằng bảo ta xảy ra đại sự gì.
Thuần thục tới tủ quần áo xuất ra áo tắm Lãnh Huyên đã sớm chuẩn bị tốt đi đến cửa phòng tắm.
"Đây!" Lê Mộc bởi vì đã cởi bỏ quần áo, cả người liền mặc một cái tiểu nội y đứng ở cửa phòng tắm, phòng tắm nhà Lê Mộc không giống như phòng tắm Lãnh gia thiết kế nghiêm mật như vậy, cửa phòng là kính mờ, có thể mập mờ nhìn đến hình người loáng thoáng bên trong, tuy rằng chỉ là một thân ảnh mơ hồ, nhưng trong đầu Lê Mộc lại liên tưởng đến một dáng người linh lung tinh tế, xem ra mình gần đây mỗi ngày cùng Lãnh Huyên ngủ một chỗ bị Lãnh Huyên hấp dẫn quá mức, trong đầu dạo này thế nhưng luôn nghĩ chút loạn thất bát tao gì đó, thật là.
Lê Mộc hút sâu một hơi, làm cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại.
Lúc này cửa phòng tắm mở ra một cái khe, một cánh tay ngọc lộ đi ra.
Có lẽ nguyên nhân vì sợ bản thân trần trụi, Lãnh Huyên trên người bọc vội một cái khăn tắm, sau đó đem thân thể gắt gao tựa vào phía sau bên kia cửa.
Lại không biết cửa này tuy không thể thấy rõ ràng bên trong như thủy tinh, nhưng mà mơ hồ dựa sát vẫn có thể chiếu rọi ra bóng dáng.
Tinh mỹ xương quai xanh kia, khiến Lê Mộc chỉ biết cảm thán thượng đế làm thế nào tạo ra nữ nhân hoàn mỹ như vậy.
Lê Mộc cầm khăn trong tay đẩy tới, thời điểm đụng tới ngón tay Lãnh Huyên, Lê Mộc rõ ràng cảm giác được thân thể Lãnh Huyên nhẹ nhàng run một cái! Liền vội rụt trở về, hiển nhiên là so với hắn còn khẩn trương hơn: "Cảm ơn, không, không có chuyện gì nữa!"
"A —— "
Vốn Lê Mộc liền muốn rời khỏi, nhưng không ngờ tới Lãnh mỹ nhân lúc đang sốt ruột đóng cửa phòng tắm, dưới chân lại không cẩn thận trượt một chút, vốn muốn đóng cửa phòng, cửa lại theo quán tính mở, phía sau cửa Lãnh Huyên trọng tâm không vững lập tức ngã ra, ngay tại thời điểm Lãnh Huyên sắp ngã trên mặt đất, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh Lê Mộc một cái xoay người qua phía dưới Lãnh Huyên làm đệm thịt, để cho Lãnh Huyên ngã ở trên người mình không đến mức ngã đau.
Lãnh Huyên quả nhiên vững vàng ngã vào trên người Lê Mộc, cũng không đau tới chỗ nào, ngược lại là Lê Mộc rơi xuống phía sau lưng, nhưng chờ hai người kịp phản ứng mới phát hiện, Lãnh mỹ nhân thời điểm vấp ngã khăn tắm trên người liền lỏng, đến trên người Lê Mộc khăn tắm cũng đã tản ra, lúc này chính đang có một thân thể như ngọc tạo đang ghé vào Lê Mộc cũng đồng dạng trần trụi thân người, Lê Mộc có thể trực tiếp cảm nhận được dáng người Lãnh Huyên lồi lõm tinh tế, Lê Mộc không tự giác liếm liếm đôi môi khô khốc.
Không khí ái muội trong phòng càng ngày càng dày đặc, bởi vì đều chưa kịp phản ứng, hai người này tư thế ái muội lại như là hóa đá định trụ ở nơi đó, dưới trường hợp hương diễm như vậy, Tiểu Mộc Mộc của Lê Mộc lúc này không chịu thua kém vươn lên, cách nội y Lê Mộc từ bên trong đỉnh lên da thịt Lãnh Huyên.
Cứ việc cảm giác được chính mình đụng lên người ta, nhưng Lê Mộc cũng không lo được nhiều như vậy, hắn lúc này không riêng gì trên thân thể đối Lãnh Huyên có phản ứng, mà ngay cả trong lòng hắn cũng bị bộ dáng Lãnh Huyên đi tắm mê hoặc, không biết vì sao hắn nhớ tới lần trước Lãnh Huyên đùa giỡn hắn một lần kia, khi đó Lãnh Huyên cũng xinh đẹp động lòng người như vậy, nhìn qua có một loại phong vận mê hoặc chết người không đền mạng.
"Anh...!Anh không phải cố ý." Kỳ thực Lê Mộc không phát hiện thời điểm hắn nói những lời này thanh âm đã trở nên trầm thấp, tiếng hít thở cũng càng ngày càng nặng, sắc mặt cũng càng ngày càng ửng hồng.
"Vậy anh..." Lãnh Huyên thanh âm cũng hơi mất tự nhiên, gương mặt trơn mịn trực tiếp bay lên hai rặng mây đỏ mê người, ngay sau đó nàng liền phát hiện Lê Mộc chính đang đang không ngừng tới gần, khuôn mặt tuấn tú trước mắt không ngừng phóng đại, Lãnh Huyên cũng không biết làm gì lập tức ngây ngẩn cả người.
Ngay lúc Lãnh Huyên sững sờ giây tiếp theo Lê Mộc liền không hề báo trước hôn lên môi Lãnh Huyên, vươn tay lên ôm lấy Lãnh Huyên chiếc eo nhỏ nhắn, ngay sau đó thân thể Lãnh Huyên cùng thân thể Lê Mộc gắt gao dán ở cùng nhau, Lãnh Huyên tựa hồ có thể cảm nhận được Lê Mộc tiếng tim đập, rõ ràng như vậy, mãnh liệt như vậy.
Lê Mộc đợi nàng thích ứng sau, đầu lưỡi thành thạo khiêu mở hàm răng trắng của nàng, cùng cái lưỡi nàng dây dưa một chỗ.
Từ hôn đến xâm nhập, Lê Mộc tay kia không tự giác hướng về phía trước chạy, mơn trớn eo nhỏ ươn ướt hướng lên trên, đi đến trước ngực nàng, cách một tầng chắn, âu yếm mềm mại tuyết trắng.
Thẳng đến thời điểm hai người hôn đến hít thở không thông, Lê Mộc mới buông tha nàng.
Tiếng hít thở tràn ngập xung quanh hai người, trong lúc nhất thời lệnh Lê Mộc có chút ý loạn tình mê, thanh âm trầm thấp mang theo trầm trọng thở dốc chậm rãi nói: "Lãnh Huyên, em thật đẹp."
Không đợi Lãnh Huyên có phản ứng, chỉ thấy Lê Mộc bỗng nhiên nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành của nàng, còn tay phải tác quái dọc theo đường cong của Lãnh Huyên hướng lên trên sờ soạng, chậm rãi khẽ vuốt ở phía trên xương quai xanh của nàng.
"Lê Mộc đừng sờ..."
Lúc này mặt đã đỏ rực Lãnh mỹ nhân muốn nói lại thôi, nhịn không được khẽ uốn thân thể mềm mại, chỉ cảm thấy nhiệt độ hai má truyền lại càng phát ra nóng bỏng, đồng thời thân thể cũng có dấu hiệu như nhũn ra.
Sớm đã ý loạn tình mê Lê Mộc bất chấp rất nhiều, một phen chặn ngang ôm lấy Lãnh Huyên đi hướng vị trí giường lớn, đem Lãnh Huyên bỏ vào bên trong tấm chăn thơm ngát, Lê Mộc phết môi bỏ dép, nhanh chóng cách chăn đặt ở phía trên thân thể mềm mại của nàng.
Không biết vì sao hôm nay Lãnh Huyên khó được không có phản kháng, Lê Mộc hai tay cách chăn bắt lấy bộ ngực mê người cao ngất nổi lên của nàng, đồng thời cũng hít sâu hương thơm trên người nàng phát ra.
"Lê Mộc, nghe lời, anh mau đứng lên." Nhìn Lê Mộc một loạt động tác can đảm, Lãnh Huyên dở khóc dở cười trừng trừng mắt.
"Không được, việc này không thương lượng, bằng không em phản kháng a." Không nghĩ tới Lê Mộc thường ngày tính cách phế sài đến trên giường lại như lang như hổ.
Lãnh Huyên cười khổ một tiếng, nhìn trước mắt Lê Mộc sớm đã mê mất lý trí, biểu hiện bất đắc dĩ nói: "Khí lực không hơn được anh, em có thể như thế nào?"
"Nói như vậy, em sẽ ngoan ngoãn theo anh chứ gì?" Lê Mộc thở gấp hô hấp nặng nề, "Ngoan ngoãn đem chăn mở ra, chúng ta làm chút chuyện làm yêu."
"Nhưng mà, em hôm nay nguyệt sự đến nha."
Lãnh Huyên đột nhiên đôi mắt đẹp chớp chớp động lòng người, giọng nói thiên nhiên từ từ trầm bổng nói: "Vừa rồi tắm rửa, người ta nơi đó xuất ra rất nhiều rất nhiều huyết!"
Sặc! Trách không được Lãnh đại mỹ nhân hôm nay đều không có phản kháng như nào, hóa ra đã sớm biết ta hôm nay không động được nàng a!!
Lê Mộc nghĩ đến đây cũng chỉ có thể ở trong lòng yên lặng rơi lệ, lưu luyến buông ra Lãnh đại mỹ nhân ở dưới thân, tùy cho nàng mặc xong quần áo, cũng chỉ có thể nghe lời ngoan ngoãn nhắm mắt lại hảo hảo ngủ.
Tiểu Mộc Mộc, ta thực xin lỗi ngươi!