Chương 82
Lê Mộc không chỉ là đùa giỡn lưu manh bất thành, còn bị bắt ngay hiện trường, giờ thì thảm rồi, dưới sự giám sát của Lãnh đại lão bản, đáng thương hề hề cầm chăn đi xuống lầu.
Bởi vì trước đó bị Lãnh Huyên phát hiện giả bộ bệnh, cho nên Lê Mộc dứt khoát hướng người nhà công khai việc này, thế nên nãi nãi thấy Lê Mộc từ lầu hai đi xuống cũng không có gì kinh ngạc, nhưng vẫn thập phần lo lắng.
"Lê Mộc a, ngươi cầm chăn xuống để làm chi, còn không mau đi nghỉ ngơi, cái chân này của ngươi vừa khỏi không bao lâu đừng có mải lui tới lắc lư, vạn nhất tái phát làm sao bây giờ?" Nãi nãi nhìn Lê Mộc lo lắng nói.
"Nãi nãi ~~ hu hu hu T^T" Trên đời chỉ có nãi nãi tốt, Lãnh Huyên em xem xem nãi nãi đối anh thật tốt, em sao không thể học điểm!
Đầy cõi lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Lê Mộc mang tâm thái phẫn hận còn không quên liếc mắt lên lầu một cái, trong mắt nãi nãi xem ra, chính là một bộ khuê phòng oán phụ.
"Làm sao vậy, vợ chồng son cãi nhau bị vợ đuổi tới phòng khách ngủ?" Nãi nãi lấy một bộ khẩu khí người từng trải hỏi Lê Mộc.
"Ừ!!!!" Lê Mộc đầu gật gật như gà con mổ thóc.
Nãi nãi lúc này bắt đầu nổi hứng đảm đương nhân vật người hoà giải, vợ chồng son nhà ai mà không có thời điểm cãi nhau? Vợ chồng đầu giường cãi cuối giường hòa, lúc trước bà và gia gia của Lê Mộc hắn cũng từng gây nhau, bất quá mỗi lần đều bị bà thu thập cho ngoan ngoãn phục tùng, bà hiểu nhất tâm tính của nàng dâu trẻ, khuyên nhủ là tốt rồi.
"Không có việc gì a, có nãi nãi ở đây, ngươi yên tâm, ta đi cùng Lãnh Huyên nói một chút." Luôn luôn cưng chiều tôn tử nhất nãi nãi vào lúc này sao có thể nhẫn tâm để tôn tử mình thương yêu nhất ngủ ở phòng khách, huống hồ bệnh vừa lành, lúc này bà có chút trách cứ Lãnh Huyên, cần phải mượn lần này cấp Lãnh Huyên quán triệt một chút tư tưởng thương yêu lão công.
"Nãi nãi con yêu người!" Cao hứng phấn chấn Lê Mộc ôm nãi nãi hôn liền một hơi.
Có nãi nãi đi câu thông sự tình, chuyện này tuyệt đối thành, nãi nãi cố lên ↖(^w^)↗.
Lê nãi nãi lên lầu, gõ cửa phòng Lãnh Huyên: "Cháu dâu a, ta có thể đi vào không?"
"Nãi nãi, có chuyện gì sao?" Lãnh Huyên mở cửa, đón nãi nãi đi vào, kỳ thực không cần hỏi cũng biết nãi nãi là vì cái gì đến, lúc này Lãnh Huyên mặt đã muốn hồng đến cái lỗ tai.
"Cãi nhau?" Nãi nãi thực kiên nhẫn nhìn Lãnh Huyên.
Lãnh Huyên lắc đầu, từ trước đến nay ở trước mặt trưởng bối luôn được yêu thích nhất nàng hiện tại đã có chút mất mặt, dù sao việc này cũng là chuyện tư mật của vợ chồng son.
"Không cãi nhau? Thế thì làm sao vậy." Nãi nãi nói xong dừng một chút.
"Nhà chúng ta Lê Mộc từ nhỏ thân mình đã yếu, lúc nhỏ có đạo sĩ nói phải đem dưỡng như nữ hài tử mới có thể nuôi sống, cho nên đứa nhỏ trước mười lăm tuổi đều là bộ dáng nữ hài, chuyện của hắn cùng Hàn Vũ phỏng chừng con cũng đã nghe nói, lúc ấy làm gia gia của hắn sắp tức chết rồi, bất quá may mắn có con, hắn bị chúng ta chiều quen, già mồm cãi láo như đứa con gái, cho nên bình thường con vẫn nên nhân nhượng nhường nhịn hắn một chút." Nãi nãi đối với chuyện năm đó cũng có chút hối hận, trong giọng nói có chút hàm ý muốn đem Lê Mộc giao phó.
Phải nói Lê nãi nãi đúng là rất yêu thương đứa cháu này, bằng không cũng không thể đem Lê Mộc trước kia chiều thành ăn chơi trác táng như vậy, nữ hài tử hóa cùng ưu tú thanh mai trúc mã Hàn Vũ liền từ từ đi đến cùng nhau, năm xưa thời điểm ra quỹ nháo đến mưa gió toàn thành, mà Hàn Vũ kỳ thực mang theo dã tâm lòng lang dạ thú, nhưng lúc ấy chỉ có Lê Mộc nhìn không ra, sau thì chứng minh được Hàn gia chính là thế lực Hình gia xếp vào, Lê lão gia tử đã sớm hoài nghi như thế, lúc trước Lê lão gia tử tức giận hơn phân nửa là vì nguyên nhân này.
Lê gia cũng không phải thế gia đại tộc cổ hủ thủ cựu, nếu Lê Mộc thật sự hạnh phúc, Lê lão gia tử cho dù không bỏ được đứa cháu này thì cũng sẽ không ngăn cản, con cái gì đó cũng có thể ống nghiệm, đáng tiếc lúc ấy Lê Mộc ký thác sai người, Lê lão gia tử đương nhiên đau lòng tiếc hận.
Lãnh Huyên nghe thế một phen, mới biết trước kia nghe qua đồn đãi đề cập Lê Mộc gay là thật, nhưng sau này vì sao lại sẽ yêu mình đâu? Chẳng lẽ...!Lãnh Huyên lại lâm vào trong trầm mặc.
"Huyên Huyên a, ta cùng gia gia hắn đều đã là người gần đất xa trời, hiện tại duy nhất cũng chỉ mong các con sớm ngày cho Lê gia thêm đứa cháu, nếu Lê Mộc thật sự đã quên mất Hàn Vũ, hảo hảo cùng con sinh đứa nhỏ sống qua ngày, chúng ta cho dù chết cũng an tâm." Nãi nãi nói xong đôi mắt liền đỏ, Lê Mộc đứa trẻ này sau khi sinh ra liền không còn mẹ, là nãi nãi bà nuôi lớn, có thể nói Lê Mộc luôn là mối bận tâm của bà.
"Nãi nãi, người đừng nói lung tung, ngài thân mình khỏe mạnh như thế, nhất định có thể trường mệnh trăm tuổi." Lãnh Huyên cũng bị Lê nãi nãi cảm xúc cuốn hút.
"Nãi nãi không có việc gì, Lê Mộc nếu phạm vào cái gì sai, con cùng nãi nãi nói, nãi nãi làm chủ cho con." Đột nhiên nhớ tới mục đích lần này đến, nãi nãi xem chuẩn thời cơ khuyên Lãnh Huyên.
"Hắn không có gì sai, chính là...!chính là..." Lời này bảo Lãnh Huyên từ trước đến nay da mặt mỏng như tờ giấy như thế nào nói ra miệng, chẳng lẽ nói tôn tử của ngài vừa mới đùa giỡn lưu manh chưa thành sao??!
"Chính là...!hắn muốn gì đó con không cho..." Lãnh Huyên lúc này mặt đã muốn hồng đến xuất huyết.
"Huyên Huyên, đây là chuyện tốt a, sinh hoạt bình thường của vợ chồng, con sao có thể ngăn cản đâu?" Nãi nãi có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ngồi dạy dỗ, trách không được kết hôn đều đã hơn một năm Lãnh Huyên bụng vẫn không có phản ứng.
"Con...!Con mang thai rồi, cho nên..."
Trầm mặc...!Vô tận trầm mặc...
"Lê Mộc thằng ranh con, lăn ra đây cho nãi nãi ngươi!!" Tính tình nóng nảy của nãi nãi quả nhiên danh bất hư truyền.
Nhìn Lê Mộc trước mặt cuộn thành một cục, Lê nãi nãi không chút lưu tình véo lỗ tai: "Thằng ranh con, trưởng bổn sự a, gạt ta đúng không, nãi nãi của ngươi dễ lừa như vậy sao, ngươi đồ tiểu sắc lang không nặng không nhẹ, từ hôm nay trở đi cho đến khi tằng tôn tử của ta sinh ra ngươi đều không được chạm vào cháu dâu ta, có nghe thấy không!"
Hừ, có tằng tôn tử sẽ không có tôn tử sao? ╭(╯^╰)╮
"Nãi nãi con cũng không dám nữa ~ buông con ra đi T^T" Lê Mộc lúc này khóc không ra nước mắt, quả nhiên nãi nãi không phải dễ chọc.
"Nãi nãi, ngài vẫn là buông tha hắn đi..." Ở một bên Lãnh Huyên rõ ràng nhìn không nổi nữa, cũng có chút đau lòng Lê Mộc, nhanh chóng cầu tình.
Nãi nãi buông lỏng tay, Lê Mộc lập tức chạy trốn tới một bên, không phục nói: "Nãi nãi, bác sĩ người ta đều nói trong lúc mang thai có thể cái đó đó, hơn nữa đối phụ nữ có thai cũng có lợi a..."
Hơn nữa ban nãy cháu trai người cũng chưa đụng đậy gì tới cháu dâu người a, trước nếm thử chút cũng không được sao!!
"Thằng ranh con, vạn nhất ngươi đem tằng tôn của ta lộng cho không còn ta tìm ngươi tính sổ! Từ ngày mai trở đi Lãnh Huyên cùng ta quay về Lê gia đại viện ngụ ở, ngươi liền thành thật ở tại đây ngốc, không được đi quấy rầy cháu dâu ta sinh sản, ta phải đem tằng tôn của ta bảo vệ tốt." Nãi nãi vẻ mặt biểu tình ngươi nếu dám phản kháng ta liền bóp chết ngươi.
"Nãi nãi, không cần mà."
Lãnh Huyên cũng không nghĩ tới sự tình phát triển thành như vậy, nãi nãi làm vậy tựa hồ có chút quá, nàng lại như thế nào biết Lê gia tam đại đơn truyền đối huyết mạch truyền thừa cực kỳ trọng yếu, Lê gia huyết mạch đơn bạc, bằng không cũng sẽ không đối Lê Mộc lúc niên thiếu dung túng như vậy.
Lê Mộc là tự đem tảng đá đạp chân mình, hắn đột nhiên nhớ tới một câu hát hình như có lời như vầy.
Thiết Mai a, nãi nãi không phải nãi nãi ruột thịt của ngươi ~~
Hu hu hu T^T~
Sau đó nãi nãi không cho phép phản kháng cao hứng phấn chấn kéo tay cháu dâu nói chuyện, truyền thụ các loại kinh nghiệm mang thai, thái độ thân thiết so với ban nãy một cái, thoạt nhìn Lê Mộc căn bản không phải cháu ruột, Lãnh Huyên mới phải.
Nãi nãi cao hứng gọi điện thoại cho Lãnh gia cùng Lê lão gia tử cùng Lê ba ba bên kia, cả nhà đều vô cùng kinh hỉ, Lãnh ma ma cũng nói muốn tạm dừng chuyến lữ hành vòng quanh trái đất của nàng và Lãnh ba ba, trở về giúp Lãnh Huyên an thai, ai bảo Lãnh Huyên cũng là dòng độc đinh trong nhà, người hai nhà đối đứa bé này tự nhiên là đặc biệt coi trọng.
Hơn nữa, quan trọng là...!nãi nãi cùng bọn họ nói sự tình hôm nay, cả nhà đạt thành nhất trí thành lập mặt trận thống nhất ngăn cản Lê Mộc đùa giỡn lưu manh, kiên quyết chống lại hành vi sắc lang của Lê Mộc.
Sáng sớm hôm sau Lãnh Huyên đã bị đón về Lê gia đại viện, Lê Mộc bị yêu cầu cấm tiến vào.
Nhìn chiếc ô tô chở Lãnh Huyên đi xa, Lê Mộc bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn trời.
Lão thiên gia, ngươi lừa gạt ta, hu hu hu, tốt xấu gì người ta phía trước cũng là cái nữ hài tử, ngươi như vậy ức hiếp ta thật sự tốt không, ngươi cái đồ phụ lòng hán T^T~
Ở chân trời xa xôi, lão thiên gia trong giây lát đánh cái hắt xì.