Chương 86
"Két ——" cửa được mở ra.
Lãnh Huyên tay còn nắm lấy chăn, thấy ma ma tiến vào, mất tự nhiên cười cười: "Ma ma, con gián gì đó ngày mai lại nhìn đi, con muốn đi ngủ, mệt quá."
Lãnh Huyên tận lực duy trì biểu tình bình thường, để ngừa ma ma phát hiện cái gì manh mối, nhưng mà người trong chăn lại cố ý cùng nàng đối nghịch.
Tựa hồ là muốn cố ý quấy rối, Lê Mộc ghé đầu vào trên ngực nàng, cách áo ngủ, không ngừng hút đột điểm của nàng, tay cũng không an phận, xuyên qua váy ngủ liên tục từ đùi sờ lên, Lãnh Huyên mặt không biến sắc đè lại trên chăn, dưới chăn tay lại cấu hắn một cái, ý bảo hắn đừng có lộn xộn.
"Ừm, được rồi, hôm nay cũng mệt quá rồi, vậy ngày mai ta giúp con tìm sau, ngủ ngon." Lãnh ma ma xoay người tính đi ra ngoài, đi đến cạnh cửa, lại quay đầu lại, "Huyên nhi, muốn tắt đèn hộ hay không?"
Lãnh Huyên vừa lúc cách chăn vỗ người trong chăn vài cái, mỗ con tiểu sắc lang tay đã mất khống chế dao động đến bên trong đùi nàng, vuốt ve qua lại, Lãnh Huyên kinh hãi nhăn lại hàng lông mày đẹp.
Lãnh ma ma thấy Lãnh mỹ nhân biểu tình không đúng, quan tâm hỏi: "Huyên nhi, con làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
"A! Con cảm thấy đầu có điểm choáng váng, có thể là triệu chứng mang thai, một lát liền tốt.
Ma ma, giúp con tắt đèn đi, ngủ ngon." Lãnh Huyên giả vờ xoa xoa huyệt thái dương, một bộ dáng thực mỏi mệt, sau đó nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
"Vậy nhanh ngủ đi, những ngày này đừng quá mệt mỏi, ngủ ngon." Lãnh ma ma nói xong câu đó rốt cục đem đèn tắt đi, thuận tay khép cửa phòng rời khỏi.
Phòng đột nhiên tối sầm xuống, mỗ con tiểu sắc lang càng thêm quá đáng, Lê Mộc trực tiếp đưa tay vói đến tiểu nội y của Lãnh đại mỹ nhân.
"A!" Lãnh Huyên sợ tiếng kêu lại làm ma ma quay trở về, hô xong vội lấy tay che miệng lại.
"Lê Mộc đồ sắc lang nhà anh đi ra cho em, anh nói, vừa nãy nếu bị ma ma phát hiện làm sao bây giờ?" Lãnh Huyên dứt khoát đem chăn xốc lên, tức giận niết lấy khuôn mặt nhỏ của Lê Mộc, Lê Mộc đau đến nhe răng nhếch miệng.
Gian phòng còn một ngọn đèn ngủ nhỏ, độ sáng yếu ớt đến mức nhìn không rõ mặt đối phương, Lê Mộc đau nhe răng nhếch miệng song một điểm thái độ nhận sai cũng không có, ngược lại len lén đem váy ngủ Lãnh Huyên vén lên, thừa dịp lộn xộn tay lại thuận thế sờ soạng đi lên.
Lê Mộc hiển nhiên là biết đúng mực, nàng vốn không phải sinh vật giống đực để cho nửa người dưới lãnh đạo, cho nên lần này cũng chỉ tính toán sờ sờ hôn hôn, để giải nổi khổ tương tư hơn một tháng qua.
( Tác giả quân: cũng không biết lần trước là nữ sắc lang nào lôi kéo đôi tay nhỏ của Lãnh đại mỹ nhân nói yêu yêu hữu ích khỏe mạnh.
)
Lê Mộc khinh bỉ tác giả quân một chút, lại trực tiếp bỏ qua Lãnh Huyên quở trách, tự lo tự nói: "Lớn bao nhiêu đây? Tối thiểu là D đi? Ha ha, phát triển thực tốt! Lão bà đại nhân a, anh phát hiện hoài oa về sau nơi này liền càng lúc càng lớn, em có cảm thấy thế không?"
"Anh đồ tiểu sắc lang, bản lĩnh lớn quá nhỉ." Lãnh Huyên nghĩ muốn cố ý đưa lên bản mặt nghiêm túc, nhưng khuôn mặt đỏ rực lại bán đứng nàng.
Nói cái gì D, nàng gần đây cũng không biết, bất quá như Lê Mộc vừa nói, nàng cũng cảm giác được hiện tại áo ngực mặc vào so với trước kia chật hơn một ít.
"Không biết nga, bất quá gần đây cảm giác áo ngực mặc vào luôn có điểm chật..."
Lê Mộc nghe xong biểu tình càng ngày càng trọng, lơ đãng nói: "Anh trước kia hâm mộ nhất ngực to..." Nói xong lại ngậm đỉnh anh đào, tạp đi tạp lại hưởng thụ.
Nói xong lời này hai người đồng thời ngẩn ra, Lãnh Huyên trong mắt như có thâm ý nhìn về phía Lê Mộc nói: "Lê Mộc anh biết không, anh luôn cho em một loại ảo giác, làm cho em cảm thấy anh chính là cái nữ."
"Sao...!Sao mà thế được?" Lê Mộc thanh âm rõ ràng có chút run lên.
"Không phải nữ sao sẽ am hiểu gia vụ như vậy, không phải nữ sao sẽ hâm mộ ngực to, không phải nữ sao lại sẽ ở thời điểm em dì đau biết hết thảy việc cần chú ý, hơn nữa còn có kinh nghiệm như vậy giúp em giảm bớt đau đớn, không phải nữ sao lại cho em cảm giác không giống với những nam nhân khác như vậy? Còn có..."
Lãnh Huyên thuộc như lòng bàn tay liệt kê ra hành vi kỳ quái của Lê Mộc, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lê Mộc, nói tiếp: "Em từ người hầu của Lê gia biết được, Lê gia đại thiếu đối gia vụ dốt đặc cán mai, lại làm sao trong một đêm đối trù nghệ tinh thông như vậy, hơn nữa đối nữ nhân chán ghét tới một mức nào đó hắn sao sẽ biết mấy thứ kinh nghiệm đau bụng kinh này, đại thiếu gia trong miêu tả của bọn họ tính cách cùng anh lại hoàn toàn bất đồng, anh rốt cuộc đã trải qua cái gì hoặc là anh rốt cuộc là ai."
Lãnh Huyên mắt sáng như đuốc, Lê Mộc nội tâm bắt đầu dao động nói: "Em nghĩ nhiều quá rồi đó, anh chính là Lê gia đại thiếu gia Lê Mộc a anh làm sao sẽ là nữ được, không tin em có thể đến nghiệm thân a."
Nói xong Lê Mộc lại khôi phục phó bộ dáng ất ơ kia, nhưng nội tâm thập phần bất an, nàng chung quy là chột dạ.
"Có lẽ đúng là em suy nghĩ nhiều..." Lãnh Huyên nhẹ nhàng vuốt ve hai má Lê Mộc, nói: "Bất quá vô luận như thế nào, so với Lê gia đại thiếu gia Lê Mộc trong miệng người hầu miêu tả mà nói, em vẫn là càng thích anh Lê Mộc giống như tiểu nữ sinh này hơn."
"Lão bà, anh yêu em." Lê Mộc nghe được lời nói của Lãnh Huyên cảm động hết sức, đây là sự khẳng định lớn nhất dành cho nàng, nghiêng thân về phía trước hôn xuống Lãnh Huyên.
Lãnh Huyên có chút bất đắc dĩ nhìn nhìn tay người nào đó ở trên ngực, vươn ra hai ngón tay đem lỗ tai Lê Mộc ninh lên: "Em rõ ràng đang cùng anh nói chuyện đứng đắn, nhanh ngồi dậy, đừng có động một chút là ăn đậu hũ của em."
Xem ra túm lỗ tai vĩnh viễn hiệu nghiệm hơn so với véo thịt, Lê Mộc lập tức buông lỏng tay ra.
"Thời gian không còn sớm, anh còn không quay về, đại viện lập tức liền đóng cửa cấm rồi." Lãnh Huyên buông tay ra.
"Không muốn!" Lê Mộc chém đinh chặt sắt cự tuyệt, hắn thật vất vả leo vào, mới không cần như vậy mà đi, tay lại bắt đầu không an phận.
"Không cho phép sờ soạng nữa." Lãnh Huyên tức giận muốn đem váy ngủ vén xuống mặc kỹ, Lê Mộc thấy nàng phản kháng dứt khoát đem cả cái váy ngủ của nàng cởi xuống.
"A! Lê Mộc anh cứ cái kiểu này cũng đừng trách lão nương không khách...!Ưm..." Lời nói kế tiếp đều bị Lê Mộc nuốt vào trong miệng.
"Ba ba ma ma phòng ngay tại cách vách, đừng mà, bị phát hiện liền thảm!" Lãnh Huyên tránh thoát Lê Mộc hôn, thực lo lắng bị phát hiện.
"Sẽ không đâu!" Lê Mộc liền chuyển đề tài, "Lão bà đại nhân, anh thật sự rất nhớ em, không ôm em ngủ, anh mất ngủ đã một thời gian dài."
Lê Mộc ôm nàng hôn tới hôn lui, loại tiếp xúc thân thể trơn mịn dính nhau này, hắn đã thiệt nhiều ngày không được hưởng thụ rồi, thời điểm cùng một chỗ trước kia hai người mỗi tối đều là ôm nhau mà ngủ, đôi khi tự nhiên tránh không được hôn hôn sờ sờ, mà hiện tại thì...
"Em cũng rất nhớ anh! Nhưng mà về sau chúng ta vẫn còn không thể thường xuyên gặp mặt, ma ma quyết định tiếp tục ở lại Lê gia, như vậy nãi nãi cùng ma ma nhất định trông chừng em rất chặt." Lãnh Huyên thân thiết sít sao ôm lấy cổ người đối diện, đột nhiên phát hiện làn da của Lê Mộc so với nàng còn tốt hơn, nhưng xác thực vô cùng an tâm.
Lãnh Huyên khó được như vậy nói trắng ra tâm tư, từ sau khi cùng Lê Mộc cùng một chỗ nàng thay đổi càng ngày càng nhiều, Lê Mộc trong lòng tràn đầy ngọt ngào, ôn nhu an ủi nàng: "Yên tâm, anh sẽ sáng tạo cơ hội gặp mặt cho chúng ta, cho em cảm giác chồng em anh đây bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh em, truyền là đến, gọi là tới!"
"Nga? Gọi là tới, vậy có thể xua là đi không? Nếu có thể, anh hiện tại mặc quần áo tử tế, từ cửa sổ leo ra ngoài đi." Lãnh đại mỹ nhân cười rộ lên mang theo điểm nghịch ngợm, rung động lòng người, lúc này tính cách phúc hắc bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
"Khó mà làm được, vĩnh viễn không có tuyển hạng này! Tiểu mỹ nhân, em thật sự là nhắc cho anh nhớ, đại gia anh cần phải bắt đầu làm chánh sự!" Lê Mộc dứt lời, lại ở ngực nàng làm xằng làm bậy.
"Ai, được rồi, em nói sai rồi, chúng ta tiếp tục nói chuyện được không? Đúng rồi, anh sao lại nghĩ đến việc leo vào cửa sổ?" Lãnh Huyên không chút lưu tình đẩy đầu Lê Mộc ra.
"Chỉ cần là người anh muốn gặp liền sẽ không có chuyện không gặp được.
Ai nha, tiểu mỹ nhân, em thật thơm a!"
Lê Mộc chậm rãi từ trán hôn xuống dưới, cho đến tận cái rốn nhỏ đáng yêu của Lãnh Huyên.
Lãnh Huyên nóng nảy, lấy tay ngăn trở, "Sắc lang, anh muốn làm gì?"
"Hôn em a!" Lãnh Huyên lấy tay ngăn trở, Lê Mộc liền ngay cả tay nàng cũng ngậm hôn.
"Không thể xuống dưới nữa, bằng không sẽ bị phát hiện, có nghe hay không." Ngón tay Lãnh Huyên bị hắn hôn đến đều là nước miếng, mắt thấy đầu Lê Mộc càng ngày càng xuống phía dưới.
Ba ba ma ma ngụ ở cách vách, nàng sợ Lê Mộc thật sự làm ra cái gì, nhưng nàng càng sợ nàng như thế này nhịn không được lại kêu quá lớn tiếng, bị ma ma nghe được liền thảm.
"Được rồi..." Lê Mộc không tình nguyện ngẩng đầu.
Hừ, nếu không bởi vì trong bụng mang theo bảo bảo, ta đã sớm đem Lãnh đại mỹ nhân ăn sạch sẽ.
Lê Mộc nhẹ nhàng vuốt ve bụng Lãnh Huyên, muốn cảm thụ một chút sự tồn tại của bảo bảo, có thể bởi vì Lãnh Huyên vốn gầy, cho nên cứ việc bốn tháng rồi bụng cũng không có nhiều biến hóa lớn, nếu mặc xong quần áo hoàn toàn giống như không mang thai.
Bảo bảo, trong bụng Lãnh Huyên mang theo bảo bảo của ta a, nếu quả thật ta không có trọng sinh, không có trọng sinh đến thân thể này, hắn sẽ không gặp được Lãnh Huyên, cũng không có hết thảy hiện tại.
Ngẩng đầu phát hiện Lãnh Huyên đang lẳng lặng nhìn hắn, tựa hồ giờ phút này thế giới cũng chỉ còn lại có Lãnh Huyên và hắn, còn có bảo bảo trong bụng, một cỗ cảm giác hạnh phúc trước nay chưa từng có tập kích vào tim, hắn cười đến lộ ra cả hàm răng trắng noãn chỉnh tề.
Đêm đã khuya, Lê Mộc thành thành thật thật mà ôm lão bà đại nhân cùng nhau ngủ một giấc, cái gì cũng chưa làm.
( cái gì cũng chưa làm, cho nên không cần khóa chương này của ta! )