Chương 91
Lê Mộc rời đi khỏi Cao gia liền về lại tiểu oa nhà mình, chuyện công ty không cần hắn quan tâm, đã có Lục Nhân Cổ, trở lại Lê gia đại viện khẳng định sẽ bị sập cửa vào mặt, chỉ có thể ở nhà chơi game chờ Cao Tiểu Triều, kết quả đợi cả ngày Cao Tiểu Triều cũng không có tới chơi, Lê Mộc nghĩ thầm, tám phần là hàng này cùng bạn gái ngọt ngọt mật mật không đếm xỉa tới hắn.
Ai ~ Kết bạn vô ý a! Trọng sắc khinh hữu a!
Còn may sáng ngày hôm sau, Cao Tiểu Triều gọi điện thoại tới hẹn buổi sáng đến nhà Lê Mộc chơi, vừa định khen Cao Tiểu Triều có lương tâm, kết quả Lê Mộc tựa hồ nghe tới điện thoại bên kia có tiếng nữ nhân thở gấp, chế nhạo hai câu cũng liền qua loa cúp điện thoại.
Mới sáng sớm đã dâm đãng như vậy, Cao Tiểu Triều tên của ngươi đặt quả nhiên danh bất hư truyền! Đáng đời ngươi thận hư! Hỗn đản! Lê Mộc ở trong lòng âm thầm khinh bỉ.
(mắng Tiểu Triều như vậy, cũng không biết ai sáng hôm qua ôm Lãnh đại mỹ nhân không buông tay.)
Đầu năm nay đám nào cũng hạnh phúc hơn so với hắn và Lãnh đại mỹ nhân, nghe nói trước đó không lâu Mạc lão đại mang theo Tư Đồ Tuyết đi du lịch Âu Châu, đi thiệt nhiều quốc gia, nhóm bằng hữu chuyển phát ảnh chụp rất ngọt ngào.
Khi nào mới có thể cùng lão bà đại nhân có thế giới hai người hạnh phúc như vậy a? Lê Mộc ngẩng đầu góc 45 độ ngửa mặt lên trời thở dài.
Hôm nay buổi sáng ánh nắng tươi đẹp.
Bởi vì Cao Tiểu Triều đã nói sẽ lại đây chơi, dựa theo thường lệ Lê Mộc lượn ra phòng bếp làm cho hắn món gì đó hắn thích ăn, Cao Tiểu Triều đối trù nghệ của Lê Mộc luôn là khen không dứt miệng.
"Leng keng —— "
Bởi vì đại tẩu giúp việc trong nhà vừa mới xin nghỉ việc về quê, cho nên nghe chuông cửa vang, hắn cũng chỉ có thể tạm dừng việc đi mở cửa.
"Cao Tiểu Triều, chú rốt cục học được ấn chuông cửa!" Bởi vì bình thường tên kia đều bỏ qua chuông cửa, trực tiếp dùng sức gõ cửa, Lê Mộc từng phun tào hành vi vô sỉ này của hắn rất nhiều lần.
Kết quả vừa mở cửa, người đứng trước mắt lại làm Lê Mộc trong nháy mắt hoảng thần.
"Vũ ca ca?" Lê Mộc thực nghi hoặc hắn vì sao đột nhiên xuất hiện ở đây, hơn nữa càng kỳ quái chính là xưng hô mà mình thốt ra.
Hắn biết, đây không phải là hắn thật tình kêu lên, đây chỉ là xưng hô của khối thân thể này mà thôi.
Liền ví dụ như hắn lần đầu tiên gặp Lê nãi nãi tuy rằng không biết nhưng thốt ra chính là nãi nãi, nhưng đặt trên người Lê lão gia tử cùng Lê ba ba sẽ không có loại tình huống này.
Lê Mộc phỏng đoán là bởi vì nãi nãi làm bạn bên người Lê Mộc thời gian lâu, cho nên có thể suy ra, quan hệ của Lê Mộc cùng Hàn Vũ.
"Mộc Mộc." Hàn Vũ ăn mặc anh tuấn đẹp trai như mọi khi, nhìn trước mặt Lê Mộc vẫn đang thấp hơn mình một cái đầu, lập tức lộ ra một nụ cười đẹp mắt.
Biểu tình của Lê Mộc lập tức cứng tại chỗ, hắn đến bây giờ còn không quên được cảnh tượng xấu hổ lúc bọn họ gặp mặt lần đầu tiên, hơn nữa hắn phát hiện lần này cảm giác hắn đối Hàn Vũ có chút không giống, điều này có lẽ chính là kết quả dung hợp linh hồn của Lê thiếu, một ít cảm giác khó quên hắn từng trải qua cũng bị dung hợp vào, làm cho Lê Mộc không thể kháng cự.
"Sao thế, không mời anh đi vào ngồi một chút sao?" Hàn Vũ đứng tại chỗ quen tay sờ sờ đầu Lê Mộc, cười cười.
Lê Mộc phát hiện trong tiềm thức khối thân thể này cũng không ghét bị Hàn Vũ vỗ về, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, đối với khách không mời mà đến này, hắn cũng không thể mất đi lễ phép, mặt không chút thay đổi nói: "Vào ngồi một chút đi, đây là nhà mới của tôi và Lãnh Huyên."
Lê Mộc ngôn từ cũng có chút ý tứ khác, đây là nhà mới của hắn, căn nhà không quan hệ với Hàn Vũ.
Nói xong lời này, Lê Mộc mới nhường đường, mời hắn tiến vào.
"Ừm ~ mùi gì mà thơm như vậy, là cậu đang nấu ăn sao?" Hàn Vũ khẽ mỉm cười, có một loại khí chất nho nhã khác.
Lê Mộc có chút ngây người, thuận miệng đáp trả một tiếng, hắn đúng là không nghĩ đến Hàn Vũ sẽ tới đây, hắn tới chỗ này để làm chi.
Hắn trước kia ở Lê gia tìm được rất nhiều thứ về Hàn Vũ, nhìn ra được phía trước hai người luyến ái thập phần ngọt ngào, nhưng hắn sợ Lãnh Huyên phát hiện, liền giấu đi toàn bộ.
Kỳ quái chính là, trong trí nhớ Lê thiếu có chút đoạn ngắn về Hàn Vũ tiêu thất.
Lê Mộc không muốn biết bọn họ phía trước từng phát sinh cái gì, xem ý Hàn Vũ là trở về thông đồng, hắn cũng không muốn phát triển đến tình thế này, cũng không muốn cùng Hàn Vũ thân cận quá, nếu không hắn và Hàn Vũ liền càng liên lụy không rõ.
"Vũ...!Hàn Vũ, sao anh biết chỗ này? Lê Mộc trực tiếp xem nhẹ vấn đề của Hàn Vũ.
"Vẫn là bảo anh Vũ ca ca đi, cậu từ nhỏ chính là gọi như vậy, như vậy anh nghe cũng thực thoải mái." Hàn Vũ nói.
Lê Mộc không có ý đáp lời, ngược lại tiếp tục hỏi: "Làm sao anh biết tôi ở đây?"
"Ha ha, việc này có gì khó đâu, chuyện của cậu anh luôn luôn chú ý." Hàn Vũ cười cười xoa đầu hắn, Lê Mộc lúc đầu không đề phòng cho hắn sờ hai cái, sau đó liền không chút dấu vết né tránh, Hàn Vũ trong lòng có chút thất vọng, bây giờ ngay cả tóc cũng không cho hắn sờ.
"Anh kỳ thực không cần như vậy..." Lê Mộc cũng không biết nói như thế nào để cho hắn buông tha mới tốt.
"Nhà mới ở như thế nào? Sau khi kết hôn sinh hoạt có quen không?" Hàn Vũ vòng vo đề tài, lúc này đột nhiên trở nên giống cái huynh trưởng quan tâm cuộc sống của đệ đệ mình.
"Vừa mới bắt đầu không quen lắm, cảm giác đi ra ngoài sống so với ở trong nhà có chút không giống nhau, bất quá Lãnh Huyên đem bên trong bài trí rất tốt, hai chúng tôi đều thực thích." Lê Mộc cười nhìn xung quanh, bộ dáng phi thường thích, ngôn ngữ như có như không mà nhắc tới cuộc sống hạnh phúc hiện tại, muốn cho hắn biết khó mà lui.
"Vậy mang anh đi thăm một chút được không?" Hàn Vũ đứng lên.
Lê Mộc trong lòng có loại cảm giác không thoải mái, nhưng vẫn không tiện cự tuyệt, liền dẫn hắn lên lầu đơn giản giới thiệu một chút.
"Phòng ở có hai tầng, phòng bếp chính là lầu một chỗ ban nãy, nơi này là phòng tắm, bên này là phòng ngủ chính.
Đây là phòng ngủ phụ, Lãnh Huyên không ở tôi sẽ ngủ ở trong này, bên kia là phòng khách và gian nhà kho, liền kế bên chính là thư phòng của Lãnh Huyên và tôi, kỳ thực cũng rất đơn giản, không có gì hay để thăm." Lê Mộc một chút liền giới thiệu xong, hắn đứng ở phòng ngủ chính, thấy Hàn Vũ đi đến gian phòng của hắn.
"Vũ ca ca anh đi đâu?"
"Anh muốn đến thăm phòng cậu, có thể chứ?" Hàn Vũ quay đầu lại mỉm cười nhìn hắn, tươi cười quá ôn nhu, Lê Mộc tâm lý tựa hồ có một loại cảm giác làm cho hắn không đành lòng cự tuyệt, gian phòng của hắn rất đơn giản, cũng không có gì không dám cho người xem.
"Có thể." Lê Mộc đi lên trước, giúp hắn mở cửa.
"Không có gì hay mà nhìn, liền một cái giường, một cái bàn, một cái ghế, bên kia là tủ quần áo." Lãnh Huyên là người thích đơn giản thuần trắng, trong mỗi phòng gia cụ cũng không nhiều, nhan sắc cũng đều là trắng tinh mộc mạc.
Hàn Vũ sờ qua cái bàn, ngăn tủ, tưởng tượng hình ảnh Lê Mộc ngày thường trong đây, sau đó đến bên cửa sổ, cửa sổ rất lớn, gió nhẹ thổi bay hai bức màn che đang buông thả, bàn bên cạnh giường bày một bức ảnh của Lãnh Huyên, nhìn đến này, sắc mặt hắn tối sầm.
Hàn Vũ quay đầu lại thấy Lê Mộc đang ngồi trên giường mình, hai tay chống ở hai bên thân thể, chính đang nhìn về phía hắn, trong lòng Hàn Vũ đột nhiên có dòng điện chảy qua, giường...!còn có Lê Mộc mê người kia...!Hắn có một khắc như vậy nghĩ muốn tiến lên đẩy gục hắn.
Trước kia ở thời điểm hai người cùng một chỗ, Lê Mộc không phải chưa từng hiến thân, chẳng qua mỗi lần đều xuất hiện trạng huống, ví dụ như nhiều lần bị Lê ba ba bắt được, cho nên Lê Mộc có thể bảo tồn cây hoa cúc đến hiện tại cũng ít nhiều nhờ Lê ba ba.
Bất quá loại chuyện hai người cởi sạch nằm cùng một chỗ hỗ động này, thật là từ thời còn trẻ đã bắt đầu rồi.
Nếu để cho Lê Mộc biết hai tay tinh tế trắng mịn hiện tại này của hắn từng giúp Hàn Vũ YY, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào?
Ánh mắt Hàn Vũ nóng rực, bình tĩnh nhìn Lê Mộc, thong thả hướng hắn đi tới, Lê Mộc đối ánh mắt như vậy cũng không xa lạ, thời điểm sói xám nhìn về cừu trắng chính là ánh mắt này, hắn đột nhiên thấy bất an cùng kích động, muốn nhanh chóng chấm dứt việc hai người ở riêng một chỗ, đặc biệt là...!ở trong phòng!
Chết cũng phải giữ thanh bạch!
Lê Mộc nhãn thần hoảng loạn vội đứng dậy, nhưng mà Hàn Vũ đã đến đứng trước mặt hắn, ngay sau đó thuận thế áp chế thân thể hắn, hợp với tiểu thân thể của Lê Mộc cùng nhau ngã xuống giường, giường coi như mềm mại, bởi vì sức nặng của hai người, bật lên một chút, Lê Mộc sợ tới mức trừng mắt to, bắt đầu giãy dụa muốn đứng lên.
"Hàn tiên sinh mời anh tự trọng, anh muốn làm gì? Nhanh ngồi dậy!" Lê Mộc bởi vì bị Hàn Vũ đè nặng, nhất thời không thể đứng dậy, quả nhiên là kẻ từng làm lính, khí lực thần kỳ đại.
"Mộc Mộc..." Hàn Vũ áp chế hai tay hắn, mặt hai người cách nhau thật sự gần, Hàn Vũ nhìn cánh môi Lê Mộc có thể so với nữ nhân mềm mại hơn, hắn trước kia từng hưởng qua hương vị nơi này, hiện ở trong lòng lại có cỗ xúc động muốn hôn lên.
Nghĩ như vậy, đầu hắn càng ngày càng thấp, Lê Mộc hoảng sợ vạn phần, càng thêm dùng sức giãy dụa, nhưng đối với Hàn Vũ 1m90 sức lực lớn vô cùng mà nói thì loại phản kháng này chính là sức lực của đứa con nít.
Hàn Vũ đồ thần kinh nhà ngươi, ly ta xa một chút!! Lão bà đại nhân mau tới cứu anh T^T~
Phế vật Lê Mộc lúc này cũng chỉ có thể sử dụng thuật triệu hồi để cầu cứu rồi, hối hận bình thường không có hảo hảo rèn luyện, thân thể tố chất low như vậy.
( Kỳ thực ngươi tái rèn luyện cũng không cản nổi người ta lợi hại.
)
Hàn Vũ lúc này đã mơ màng, nhắm lại hai mắt, cúi đầu hôn, ở thời điểm đụng vào, hắn lập tức phản ứng tới xúc cảm hoàn toàn khác, hắn mở mắt ra, mới phát hiện Lê Mộc đã quay đầu, hắn hôn lên chính là một bên mặt.
"Hàn Vũ, con mẹ nó ngươi có bệnh đi! Không có việc gì giả bộ cầm thú cái gì, ngươi thú tính đại phát a?!!" Lê Mộc gào thét còn kém tí thì "rách cổ họng".
"Lê Mộc, cậu thật sự nhớ không ra chúng ta trước kia sao, chẳng sợ một chút cũng tốt, trước kia cậu đều là thực thích anh như vậy hôn cậu."
"Ngươi đầu óc ngâm nước à! Bệnh thần kinh T^T" Lê Mộc vẫn như cũ nghiêng đầu cự tuyệt, tiểu vũ trụ tràn đầy oán niệm bùng nổ, tiếp tục giãy dụa muốn đứng lên.
Đáp án của Lê Mộc làm cho hắn thất vọng, nhưng không có đánh lui xúc động của hắn, nếu Lê Mộc quay đầu, vậy thì hắn liền xoay qua chỗ khác hôn, Lê Mộc lại vội vàng trật đầu, Hàn Vũ lại hôn lên mặt của hắn.
Ta là gây ai chọc ai! T^T Ở nhà làm cơm cũng có thể bị biến thái tình dục cuồng gục cường hôn.
Dưới tình huống như thế, Hàn Vũ dứt khoát vươn ra một tay định trụ hắn, lần này Lê Mộc chỉ có thể chính diện quay mặt về phía hắn.
Nhìn Hàn Vũ lại nhắm mắt lại, môi hắn cũng sắp dán đi lên, Lê Mộc tim giật thót, hắn nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, nếu quả thật bị đầu dâm thú này hôn, về sau còn như thế nào đối mặt lão bà đại nhân, lão bà đại nhân nhất định thực thương tâm!
Ngay lúc nước sôi lửa bỏng Lê Mộc tự hỏi làm sao để phản kháng thì.
"Đùng đùng đùng!!" Tiếng đập cửa dồn dập, nga không...!Này rõ ràng là tiếng phá cửa, dùng đầu gối nghĩ cũng biết là ai không lễ phép như vậy.
Tiếng gõ cửa của Cao Tiểu Triều đúng lúc ngăn trở hành vi của Hàn Vũ, Lê Mộc thừa dịp Hàn Vũ tạm dừng nhanh chóng giãy ra, hắn đứng lên đáp trả Cao Tiểu Triều một tiếng, sắc mặt thâm trầm nhìn thoáng qua Hàn Vũ, liền một mình đi xuống lầu, mở cửa cho Cao Tiểu Triều.
Hàn Vũ đứng dậy theo sau hắn, hơi chút sửa sang lại y phục mình, tâm tình cực kỳ thấp ra khỏi phòng.
"Lê Mộc, cậu sao lại mở cửa chậm như vậy a, giống như ốc sên chậm muốn chết..."
Nhìn thấy Lê Mộc xuống dưới mở cửa, Cao Tiểu Triều thấy tên bạn xấu của mình đương nhiên rất vui vẻ, nhưng giây tiếp theo lại thấy Hàn Vũ xuất hiện trước mặt, nụ cười trên mặt Cao Tiểu Triều toàn bộ thu về, hắn không nghĩ tới Hàn Vũ cũng ở, trong lòng không ngừng phỏng đoán quan hệ hiện tại của hai người.
Lê Mộc trong lòng tức giận, thiếu chút nữa bị cường hôn việc này làm hắn quyết định về sau cách Hàn Vũ thật xa.
Hàn Vũ thấy Lê Mộc không muốn phản ứng hắn, trong lòng hối hận vừa nãy xúc động, hắn hẳn là cho Lê Mộc thêm một thời gian để một lần nữa nhớ tới hắn, tiếp nhận hắn.
Hắn còn chưa tiếp cận Lê Mộc, hiện tại Lê Mộc đối hắn lại càng lui một bước dài về phía sau.
Cao Tiểu Triều hồi lâu không gặp qua Lê Mộc vốn là cao hứng, khi hắn nhìn đến Hàn Vũ cũng ở trong nhà, làm bộ khách sáo nói: "Vũ ca ca cũng tới à, Lê Mộc, cậu sao không cho tôi biết a, thế nào, Vũ ca ca lần này công tác được điều trở về rồi sao?"
Ta con mẹ nó ngược lại cũng muốn thông tri ngươi, nhưng đồ bệnh thần kinh này đột nhiên tới.
Lê Mộc trong lòng âm thầm phun tào.
Bất quá nói trở lại, hóa ra không chỉ một mình hắn xưng hô Hàn Vũ như vậy.
"A, là Tiểu Triều a, anh cũng vừa đến không lâu, vừa nãy Lê Mộc mang anh đi thăm nhà, sau đó cậu đến."
Lê Mộc nghe Hàn Vũ nhắc tới chuyện vừa nãy, sắc mặt càng đen.
"Đúng vậy, sớm biết em liền chậm chút nữa mới đến." Cao Tiểu Triều chế nhạo nhìn nhìn Lê Mộc, tựa hồ có điều ám chỉ.
"Ăn ở phòng bếp, tự mình cút đi lấy." Lê Mộc ngữ khí lạnh như băng, đem Cao Tiểu Triều tránh đi.
"Hàn tiên sinh, thời gian cũng không còn sớm, ngài trước hết quay về đi." Lê Mộc ngữ khí chân thật đáng tin hạ lệnh trục khách.
Hàn Vũ vẻ mặt thất vọng ly khai, Lê Mộc rõ ràng thấy, cái trán hắn gân xanh đều bạo lên rồi.