Gió lạnh nhẹ nhàng khoan khoái, ánh trăng thanh lương (*mát lạnh*).
Tiếng cười nam tử trầm thấp dễ nghe, bạc môi câu lên một độ cong càng ngày càng lớn, con ngươi thâm thúy tràn đầy ý cười.
Ám vệ thủ hộ từ một nơi bí mật cách đó không xa nghe thấy chủ thượng nhà mình cười, đôi mắt trừng lớn, tròng mắt kinh ngạc đều muốn rớt xuống, trong lòng âm thầm kinh hãi.
Chủ thượng đã bao lần không có cười qua như vậy?
Nếu người ta nhìn thấy người từ trước đến nay vẫn lãnh mạc vô tình, đạm mạc không thể thân thiết cư nhiên còn có thể cười thoải mái như vậy, nhất định hội cảm thấy như chính mình đang nằm mơ đi.
Nữ nhân có tử chi huyết mạch kia thật là có bản lĩnh, có thể làm cho chủ thượng vui vẻ như vậy.
Thanh Minh Dạ tâm tình vui vẻ, hứng thú đối Quân Mặc Sơ càng phát ra nồng đậm.
“Cười đủ chưa?” Thấy tiếng cười của hắn ngưng lại, Quân Mặc Sơ nâng mi, hừ lạnh, “Ngươi đã cười đủ rồi, buông tay ngươi ra.”
Nghe vậy, Thanh Minh Dạ chẳng những không có buông ra, ngược lại càng thu cánh tay lại, Quân Mặc Sơ nguyên bản muốn đứng lên lập tức quay trở lại trong lồng ngực hắn, hắn hơi hơi cúi đầu, liền cùng nàng mắt đối mũi.
Nàng thậm chí có thể cảm nhận ðýợc tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực nõi lồng ngực, mang theo hô hấp rõ ràng chiếu trên mặt hắn, hai ngýời hô hấp nháy mắt dây dưa, ban đêm ngày càng tối, tựa như tăng thêm phần ám muội.
Nữ tử trong lòng không giống những gì hắn tra được, si ngốc, nhu nhược, phế tài.
Trái lại, nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, kiêu ngạo, so với nam nhân còn muốn kiên cường, gan dạ, sáng suốt cùng trấn định hơn, thay vì thuộc loại nữ tử mềm mại đáng yêu cùng tinh tế.
Nàng bộ dạng rất đẹp, mày liễu thanh vận, lông mi hẹp dài như lông vũ mềm mại, nhất thời che đi con ngươi đen sáng, cái mũi tinh tế như điêu khắc hơi vểnh, làn da mịn màng trắng như tuyết, giống như tiên tử trên Cửu trọng thiên hạ phàm. Đặc biệt cặp con ngươi kia rất sáng, giống như chiếu vào bầu trời đầy sao, giống như ngôi sao chói lọi, đẹp không sao tả xiết.
Hắn thậm chí có thể nhìn thấy từ cặp con ngươi kia, phượng mâu hiện rõ hình bóng của chính mình, vừa quật cường vừa lãnh lệ.
Con ngươi dần dần trở nên sâu thẳm, hắn câu môi, tiếng nói trầm thấp chậm rãi tràn ra bên môi, “Nếu, ta không buông đâu?”
Không buông? Quân Mặc Sơ phượng mâu nheo lại, “Này không phải ngươi có thể quản.”
Tiếng nói vừa dứt, Quân Mặc Sơ nhảy lên, trường tiên trong tay hóa thành một đạo ngân quang, bóng dáng lập tức thối lui đến nơi xa, trong chớp mắt, hàng loạt các động tác liền mạch lưu loát đều như hành vân như thủy (*mây trôi nước chảy*), nhanh đến bất khả tư nghị.
Thanh Minh Dạ tự nhiên sẽ không để nàng dễ dàng rời đi như vậy, nhưng mà hắn vừa động, trường bào chậm rãi rơi xuống....
Động tác hắn dừng lại, con ngươi nheo lại, lãnh ý phát ra.
Nguyên lai nàng vừa rồi dùng roi để lấy đi đai lưng của hắn. (Tiểu Ni:...O.O Mỹ nam~~~~)
Quân Mặc Sơ nhìn hắn từ xa, khóe môi khẽ nhếch, lắc lắc đai lưng vàng thêu long trong tay, cười tủm tỉm: “Ai cởi quần của ngươi vậy? A, đừng trừng ta, ta cái gì cũng chưa nhìn đến.”
Dứt lời, nàng xoay người, cố ý đem đai lưng vứt lên vai, dường như sợ hắn không trông thấy, sau đó....chạy trốn.
Thanh Minh Dạ khuôn mặt tuấn tú âm trầm đến đáng sợ, đang muốn kêu người đưa y phục đến, từ xa, thanh âm ác liệt của Quân Mặc Sơ truyền đến: “Đùi thật trắng, bảo bối thật đại, không tồi a.”
Thanh Minh Dạ: “......”
“Phanh --” một tiếng nổ vang lên, đại thụ dưới chân Thanh Minh Dạ bị chặt ngang, vỡ thành ngàn khối.
“Chủ thượng.....” Ám vệ nơm nớp lo sợ đưa ra bộ y phục mới, “Có cần thuộc hạ đem nàng mang về đây?”
“Không cần.” Hắn thản nhiên mở miệng, mâu quang thâm trầm, “Tiểu dã miêu thú vị, bản tôn........bồi nàng chơi đùa.”