Phệ Tâm Cổ

Thoải mái qua đi thì mệt mỏi phà vào mặt, Nghiêm Hạo Thần mệt mỏi lười biếng duỗi eo:

“Nhờ phúc của anh, giờ nghỉ trưa của em cũng không có.”

Hoắc Kiếm có chút áy náy đưa tay thay cậu mát xa vai:

“Thật có lỗi, nhất thời kích động.”

Thần tình nghiêm túc như tổng thống diễn thuyết vừa rồi tên là “kích động”? Tuy rằng nội dung đúng là có chút lâm li như phim truyền hình lúc tám giờ, Nghiêm Hạo Thần nhướng mày:

“Có muốn đổi sang làm anh trai tri kỉ không?”


Anh mỉm cười:

“Không được chọc anh, anh cũng chỉ lo lắng cho em. Lần sau có việc không được tự mình chịu, cũng đừng để tâm vào chuyện vụn vặt nữa.”

Nghiêm Hạo Thần kháng nghị:

“Em nào có…”

Hoắc Kiếm có lệ vỗ vỗ bờ vai cậu:

“Được rồi, thời gian nghỉ ngơi sắp hết rồi. Tối anh đón em đi ra ngoài ăn tối, làm việc cho tốt đó.”

“Ê!” Nghiêm Hạo Thần trừng mắt nhìn ván cửa đã bị đóng lại, chậc, tại sao trước kia không có phát hiện, bản lĩnh đánh trống lảnh của người này cao siêu như vậy?

Buổi tối Hoắc Kiếm quả nhiên đúng giờ tới đón cậu. Bí quyết lái xe vũ bão gia truyền của Hoắc tổng tài lại phát huy tác dụng, có thể không tốn sức chút nào đã cắt đuôi bọn chó săn, cho xe chạy thẳng tới bờ biển.

Nghiêm Hạo Thần dựa vào cửa xe nhìn anh tìm kiếm trong thùng xe sau, rốt có chút cảm giác chân thật với câu chuyện về việc anh đã từng là thiếu niên nổi loạn đua xe đánh nhau hút thuốc uống rượu.

Nhìn người đàn ông tây trang giày da từ thùng xe lấy ra một gói to đầy bia, điểm tâm cùng với một đống pháo hoa, Nghiêm Hạo Thần có chút muốn cười:


“Lại là học được trong kịch truyền hình hả?”

“Dùng được là được, quan tâm nó ở đâu tới làm gì.”

Uống hết vài lon bia, hét to với với biển một trận, rồi đốt tất cả pháo bông được cắm trên cát, sau khi làm những hành động ngây thơ này, trong lòng lại có vui sướng mấy ngày nay khó có được.

Dục vọng tới thuận lý thành chương.

Tấm lưng xích lõa ma xát ghế da, mang đến cảm giác lạnh lẽo cùng thô ráp. Nghiêm Hạo Thần nhìn anh từng chút cúi người xuống, tay phải nắm lấy eo cậu mềm nhẹ thử tiến vào thăm dò, bắp thịt nơi thắt lưng căng cứng thành đường cong rắn chắc xinh đẹp, hai mắt anh sáng quắc như báo đốm trong đêm đen, mang theo tia sáng nguy hiểm.

Thời khắc phiến tình như vậy, Nghiêm Hạo Thần vẫn có chút buồn cười. Không có giường, còn làm bên ngoài, đối với người đàn ông nghiêm cẩn tiết chế này gần như là phá lệ. Vậy mà anh còn nhớ xếp kĩ quần áo của hai người cởi ra, để tránh lát nữa phải đối mặt với một đống khăn lau, thậm chí bởi vì trong tay không chuẩn bị chu toàn như trong phòng, việc khuếch trương làm cẩn thận hơn lúc trước nhiều lắm, có thời gian và tính nhẫn nại như vậy, lấy kĩ xào lái xe vũ bão của anh, có khi đã sớm về tới nội thành rồi đi?


Chỉ có thể quy tội cho không khí quá tốt.

Có lẽ là khóe mắt để lộ mỉm cười, ánh mắt của anh cũng trở nên nhu hòa, vừa chậm rãi động thân vừa cắn môi cậu, rất nhẹ, không giống khiển trách, ngược lại có chút như là chơi đùa.

Cảm giác rất kỳ dị. Biểu hiện thường thấy của anh ở trên giường chỉ có thể dùng hung mãnh thậm chí là hung ác mà hình dung, động tác lần này hữu lực lại mềm nhẹ, hòa nhịp sóng biển ôm cậu vào ngực đung đưa thân thể, không giống phát tiết dục vọng, càng giống như một loại dỗ dành vô cùng thân thiết. Ngay cả hôn môi cũng nhẹ nhàng chậm rãi lâu dài như mang theo chút hương vị lưu luyến.

Dù cẩn thận mềm dịu thế nào, khi lên đỉnh vẫn không thể tránh khỏi chút kịch liệt. Hoắc Kiếm săn sóc mà không có bắn bên trong, đáng tiếc dịch thể bị vẩy ra không tốt hơn bao nhiêu, trên người hai người đều chật vật đến rối tinh rối mù.

Anh liền ở trong tình trạng ướt sũng dính ngấy này mà đè lên cậu, ghé vào lỗ tai cậu nghiêm túc nói:

“Hạo Thần, dọn qua ở cùng với anh đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui