Phệ Tâm Cổ

Hoắc Kiếm dừng một chút, mở miệng như muốn giải thích cái gì:

“Hạo Thần, anh là người làm ăn. Trên thương trường chưa bao giờ bàn về đúng sai, chỉ nhìn thắng thua. Chỉ cần không làm trái nguyên tắc làm người cùng lương tâm đ*o đức, vì kết quả cuối cùng, trong quá trình sử dụng một chút thủ đoạn không tuân theo quy định cũng không có gì đáng trách. Hằng Viễn đi đến hiện tại, cũng không phải mỗi một bước đều sạch sẽ không bẩn.”

“Cơ cấu thương nghiệp cũng chỉ có một dạng, cũng không phức tạp, chỉ cần anh muốn, hoàn toàn có thể tăng lượng tiêu thụ album của em, cũng sẽ không để ai nghi ngờ. Em còn trẻ, có thể sẽ cảm thấy chuyện này rất dơ bẩn, nhưng kỳ thật…”

Nghiêm Hạo Thần im lặng cười cười. Dơ bẩn? Cậu sinh ra ở nơi người ta khinh thường nhất, chuyện xấu xa gì chưa từng thấy qua. Cậu lăn lộn trong giới âm nhạc ngầm ba năm, người dùng tiền để đổi lấy danh tiếng như Kelvin cũng không hiếm thấy, mà cho dù là trong giới âm nhạc chính quy tương đối sạch sẽ này, đôi thân thể lấy giải thưởng, báo gian lượng tiêu thụ, vẫn có thể xảy ra. Quy tắc của thế giới này là như thế, cậu sớm đã nhìn quen, cũng học được không cần tức giận bất bình với cái gọi là “bất công. Chính bản thân Nghiêm Hạo Thần, không phải vì để tiền đồ phát triển thuận lợi hơn mà tình nguyện để anh bao dưỡng sao, có tư cách gì nói người khác dơ bẩn?

Thật ra người đàn ông trước mặt này, mặc dù nói “Hằng Viễn đi đến hiện tại, cũng không phải mỗi một bước đều sạch sẽ không bẩn.”, nhưng anh không thể làm trái với nguyên tắc làm người cùng lương tâm đ*o đức, sợ rằng còn sạch sẽ hơn những người làm ăn ngoài kia. Chậc, thật không ổn, cậu lại có ý nghĩ người đàn ông này thật là ngây thơ đến đáng yêu.

Người đàn ông cổ hủ hoàn toàn không biết suy nghĩ nội tâm của Nghiêm Hạo Thần, tiếp tục nghiêm túc bộc bạch:

“Anh trừng trải hơn em nhiều, những thứ đã thấy cũng nhiều hơn. Giải thưởng này có ích cho con đường phát triển sau này của em, nếu đã có khả năng, anh hẳn là phải giúp em giành lấy. Cuối cùng anh lại không có làm như vậy, xin lỗi.”

Nghiêm Hạo Thần để chén rượu xuống, đột nhiên hỏi:

“Vậy tại sao không làm như vậy?”

Hoắc Kiếm ngửa đầu, nhưng vẫn có thể thấy rõ lông mày nhăn lại của cậu, vẻ mặt có chút hoang mang:

“Anh không biết, chẳng qua là trực giác cho rằng, làm như vậy thì hậu quả sẽ rất tệ.”

Nghiêm Hạo Thần nhếch khóe miệng:

“Trực giác của anh đúng rồi.”

Anh cúi đầu xuống nhìn, ánh mắt chuyên chú. Khi gặp lần đầu chú ý tới người này, cũng là bởi vì đôi mắt này, dù là lúc nào, đều nhìn thẳng cậu như vậy, thẳng thắn, chân thành, giống như bản thân anh. Nghiêm Hạo Thần thu lại đùa cợt, nghiêm túc:

“Con người của em không có bao nhiêu chuẩn mực làm người cùng lương tâm đ*o đức, đối với cái thế giới này cũng không ngây thơ như anh tưởng. Em luôn tin cơ hội không đợi người, có thể lợi dụng sẽ thẳng tay lợi dụng. Nhưng trên phương diện âm nhạc, em cũng có chấp nhất của mình.”

“Không nên lợi dụng, em sẽ không lợi dụng. Tỷ như dù ngày chung kết trở lại lần nữa, em cũng sẽ không mua chuộc ban giám khảo như Kelvin. Không là của em, cưỡng đoạt được cũng toàn hoại không lợi.”

Trong ba năm lăn lộn trong giới âm nhạc ngầm từng có người có chút tiền thế ám chỉ muốn cậu dùng thân thể để được debut, nhưng bị Nghiêm Hạo Thần uyển chuyển từ chối. Việc này Nghiêm Hạo Thần rất kiên trì, cậu có thể dùng thân thể đổi lấy tài chính, dùng sắc đẹp đổi lấy ủng hộ, nhưng trên âm nhạc, lại bước từng bước vô cùng sạch sẽ, không liên quan đến bất kì một loại giao dịch nào. Có đôi khi đường tắt lại chính là con đường nguy hiểm nhất, thay vì để lại tai họa ngầm cho ngày sau, không bằng từ khi bắt đầu đã cẩn thận tiến hành.

Nghiêm Hạo Thần hất cằm nhìn anh:

“Nếu như anh thật sự làm như vậy rồi, em sẽ quăng cúp xuống. Nếu tiền quá nhiều, thì xây cho em một cái kho đi, mắc công sau này cúp của em nhiều quá lại không có chỗ để.”

Câu đùa giỡn cuối cùng làm cho gương mặt căng thẳng của anh thả lòng ra, anh nhếch nhếch khóe môi:

“Bây giờ thấy ngược lại là anh quá so đo, chui vào ngõ cụt.”

Ánh mắt dừng trên người Nghiêm Hạo Thần vẫn là tán thưởng không chút nào che dấu:

“Hạo Thần, em mới từng này tuổi đã có thể nghĩ được như vậy, thật sự là hiếm có.”

Lại nữa rồi, Nghiêm Hạo Thần nhíu mày:

“Không nên lúc nào cũng cho là em nhỏ tuổi, khi anh ở tuổi của em, cũng bắt đầu tiếp nhận Hằng Viễn rồi.”

Anh tự giễu cười cười:

“Đại khái là anh già rồi, cảm giác em vẫn là đứa bé anh nhìn thấy hai năm trước, thấm thoắt em đã trưởng thành nhiều như vậy.”

Nghiêm Hạo Thần cũng có chút cảm khái, thì ra người này, đã làm bạn bên cạnh mình hai năm rồi sao. Từ ngầm tới debut, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, người này lại luôn dùng phương thức của mình chống đỡ cho cậu, thậm chí sẽ vì một giải thưởng cậu không thèm để ý lắm mà lo được lo mất. Giống như lúc đầu giúp cậu chuẩn bị cho đêm chung kết, ngốc đến nỗi làm cho người ta chịu không được.

Có lẽ vì rượu cồn hoặc gió đêm, có một loại cảm xúc mềm mại tràn ra từ đáy lòng, Nghiêm Hạo Thần nhẹ nhàng câu cổ anh, cẩn thận nhẹ nhàng hôn lên. Không có răng môi quấn quýt, không có đầu lưỡi chéo nhau, chỉ là đụng chạm nhẹ nhàng, thậm chí cũng không coi là một nụ hôn, nhưng cảm giác vẫn vô cùng tuyệt diệu.

Anh cúi người ôm cậu vào ngực, ghé vào tai cậu than nhẹ một tiếng, nói:

“Sau này những chuyện anh có thể làm cho em đại khái càng ngày càng ít. Thật là kỳ quái, anh biết em sẽ nổi tiếng, nhưng có đôi khi lại không hy vọng em nổi tiếng.”

Nghiêm Hạo Thần vỗ vỗ lưng anh:

“Tốt xấu gì anh cũng là nhà tài trợ của em, đến lúc đó em sẽ không quên chia hoa hồng cho anh.”

Hai người đều nở nụ cười. Khi đó bọn họ cũng không biết, Nghiêm Hạo Thần sẽ đột nhiên nổi tiếng như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui