Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Edit + beta: Iris

Hắc Tuyển Dực đảm bảo rằng Ô Nhược vẫn ổn mới kiểm tra da giả trong tay.

Da mặt này là được đặc chế, dính nước bén lửa sẽ không bị tróc, càng sẽ không vì ám khí bình thường cắt qua mà tróc, ám khí vừa rồi chắc chắn có vấn đề.

Hắc Tuyển Dực rất nhanh đã tìm thấy chỗ bị cắt qua, dính một chút chất lỏng trong suốt, da bị bung ra hai bên, thậm chí còn xuất hiện hiện tượng ăn mòn.

"Đừng nhúc nhích." Ô Nhược vội ngăn y chạm vào chất lỏng: "Kia hẳn là dịch ăn mòn, nếu ngươi dùng tay chạm vào, nó sẽ ăn mòn ngón tay ngươi, may mà ngươi mang da giả, nếu không, cả khuôn mặt sẽ bị hủy hoại."

Kiếp trước, cậu từng gặp một cô nương bị chất dịch này ăn mòn khuôn mặt, chỉ cần dính một tí tẹo là đủ để hủy cả khuôn mặt, khiến cho mặt trở nên hư thối, không còn khả năng phục hồi.

Sau đó cậu nghe nói cháu gái của Ô Thần Tử là Ô Uý Tuyết chuyên luyện chế chất dịch này để hủy dung những cô nương xinh đẹp, còn về việc là thật hay giả thì cậu không biết, nhưng lúc đến Hoàng Đô, người Ô gia đã từng hảo tâm nhắc nhở cậu, tuyệt đối không thể dùng diện mạo này đi gặp Ô Uý Tuyết, nếu không kết cục rất thảm.

Khi đó cậu rất ít khi tới Hoàng Đô thành nên cũng không để việc này trong lòng, cho dù có nhìn thấy Ô Uý Tuyết cũng chỉ là nhìn từ xa mà thôi, nhưng không thể không nói Ô Uý Tuyết lớn lên thật sự rất đẹp, được phong là đệ nhất mỹ nhân Thiên Hành quốc cũng không quá.

Ô Nhược nghĩ đến ám khí vừa rồi vốn là bắn về phía cậu, không khỏi nhìn về xe ngựa của Ô Ngạn Lan, lúc nãy hình như cậu thấy có một nữ tử trong xe nghiêng người nhìn cậu, nhưng bị Ô Ngạn Lan che hơn nửa khuôn mặt nên cũng không nhìn ra là ai, chỉ nghe thấy Ô Ngạn Lan kêu tiểu cô cô, cậu đoán người kia hẳn là Ô Uý Tuyết.

Nói như vậy, Ô Uý Tuyết thật sự luyện chế dịch hủy dung?

Hắc Tuyển Dực bỗng chốc nheo mắt lại, quay đầu nhìn về phía xe ngựa của Ô Ngạn Lan, nhưng xe ngựa đã đi xa.

Ô Nhược cầm lấy da giả từ trong tay y, nhìn theo hướng ánh mắt y: "Trên xe ngựa ngoại trừ Ô Ngạn Lan, còn có cả Ô Uý Tuyết..."

Người Ô gia? Đáy mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên lệ quang.

Sau khi không còn nhìn thấy xe ngựa nữa, Ô Nhược hỏi: "Hắc Tuyển Dực, có phải ngươi nên giải thích với ta về chuyện da giả này không?"

Hắc Tuyển Dực thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng vào mắt cậu nói: "Lúc ấy vì không muốn thành thân với Ô Uý Tuyết nên mới mang da giả."

"Vậy sao sau khi thành thân với ta, ngươi không lột da giả đi?"

Hắc Tuyển Dực hơi do dự: "Không muốn ngươi thích ta chỉ vì khuôn mặt."

Ô Nhược tức cười: "Ngươi cũng quá tự cho là đúng."

Kiếp trước, cho dù có nhìn thấy gương mặt thật của y, cậu cũng chỉ kinh diễm một chút, căn bản không bị gương mặt này hấp dẫn mà thay đổi suy nghĩ.

Nhưng nếu đổi lại là cậu, cậu cũng không muốn người khác thích mình chỉ vì gương mặt mà bỏ qua ưu điểm của cậu. Kiếp trước cậu cũng từng bị như vậy, lúc người khác nhìn cậu, đầu tiên là chú ý dung mạo cậu, lại không thèm để ý năng lực của cậu.

Hắc Tuyển Dực mấp máy môi không nói, cứ như vậy bình tĩnh nhìn cậu.

Ô Nhược không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, nói xin lỗi: "Được rồi, ta có thể hiểu được suy nghĩ của ngươi, với điều kiện của ngươi, cho dù không thành thân với Ô Uý Tuyết cũng có thể thành thân với một người tốt hơn ta, vì sao lúc ấy lại nguyện ý thành thân với một tên đại mập mạp?"

Cuối cùng cũng có cơ hội hỏi câu này.

Hắc Tuyển Dực hơi nhíu mi tâm: "Ta không muốn lừa ngươi, chờ sau khi ngươi theo ta về nhà ta mới có thể nói được."

Nói sự thật cậu nhất định không tin, nói láo càng không thể tin.

Ô Nhược rũ mí mắt.

Quả nhiên, cưới cậu là có mục đích.

Không phải bản thân cậu đã sớm đoán được rồi sao? Sao khi nghe thấy kết quả này lòng lại khó chịu như vậy.

Hắc Tuyển Dực thấy cậu thất vọng, cuối cùng khuôn mặt không cảm xúc cũng lộ ra tia sốt ruột: "Tuy rằng tạm thời không thể nói với ngươi, nhưng ta có thể cam đoan, ta tuyệt đối sẽ không làm tổn thương ngươi và người nhà của ngươi."

"..." Ô Nhược nâng mí mắt nhìn y.

Người này hoàn toàn có thể nói dối cậu, nhưng y lại không làm như vậy, vậy cậu có nên tin y hay không?

"Đại ca, đại tẩu, các ngươi đứng giữa lộ làm gì vậy?" Hắc Tuyển Đường đi dạo một vòng trở về, thấy hai người đứng giữa lộ chặn đường xe ngựa, thấy lạ nên đi lên hỏi, lại thấy da giả trên mặt đại ca đã lột ra, xí một tiếng: "Đại ca, cuối cùng ngươi cũng chịu lột miếng da giả xấu xí kia ra."

Chẳng trách vừa rồi có nhiều người vây quanh như vậy, thì ra là đang ngắm đại ca và đại tẩu hắn, không phải là hắn khoe khoang, nhưng đại ca hắn tuyệt đối là nam tử tuấn mỹ nhất trần gian, đứng chung với đại tẩu đúng là một đôi trời sinh.

Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực như không nhìn thấy Hắc Tuyển Đường, chỉ nhìn chằm chằm nhau không nói gì.

Hắc Tuyển Đường cảm thấy bầu không khí không ổn, liền suy đoán nhất định là Ô Nhược đang tức giận vì đại ca hắn không nói về việc đeo da giả, vội lên tiếng giải thích giúp đại ca hắn: "Đại tẩu, tẩu đừng trách đại ca lừa tẩu, đại ca từ nhỏ không thích người khác nhìn chằm chằm vào mặt hắn, hắn đeo da giả không nói với tẩu, chắc chắn là vì không muốn tẩu chỉ thích mặt hắn."

Ô Nhược thu da giả vào không gian, sau đó dời mắt nhìn Hắc Tuyển Đường: "Đản Đản và những người khác đâu?"

Hắc Tuyển Đường nhanh chóng nói: "Bọn họ mua đồ ăn ở sạp phía trước."

Hắn là vì thấy bên đây náo nhiệt nên mới đến nhìn, không ngờ mọi người lại đang vây xem đại ca và đại tẩu.

Ô Nhược xoay người rời đi.

Hắc Tuyển Đường lập tức giữ chặt Hắc Tuyển Dực đang muốn đi theo: "Đại ca, có phải đại tẩu đang giận hay không?"

"Ừ." Hắc Tuyển Dực nhíu chặt mày: "Vừa rồi hắn hỏi ta vì sao lại muốn cưới hắn."

Hắc Tuyển Đường trừng to mắt: "Vậy ngươi nói gì?"

"Chưa nói gì hết."

"Chưa nói là tốt rồi, chưa nói là tốt rồi." Hắc Tuyển Đường thở phào nhẹ nhõm: "Nếu nói ra, đại tẩu chắc chắn sẽ không muốn về nhà với chúng ta, đại ca phải trở về tay không rồi."

Hắc Tuyển Dực lạnh lùng trừng hắn.

"Xin lỗi, đệ nói sai rồi, đệ chỉ là đang lo lắng. Nhưng cho dù ca không nói, đại tẩu cũng sẽ sinh nghi mà đúng không? Dù sao thì ai lại nguyện ý cưới đại mập mạp."

"Ta nguyện ý."

Hắc Tuyển Đường nghẹn họng: "Đại ca, ca không giống, ca..."

Hắc Tuyển Dực không thèm để ý tới hắn, đi tìm Ô Nhược.

Ô Nhược tìm được Đản Đản liền mang theo đám Hắc Tín đi cửa hàng trang sức tìm Ô Hi và những người khác, thuận tiện mua vài món trang sức cho Đản Đản, bởi vì cậu nhìn thấy mấy đứa nhỏ ở Hoàng Đô đều đeo rất nhiều trang sức, bé con nhà cậu không thể lạc hậu được.

Đi vào cửa hàng trang sức, đầu tiên cậu mua một ít trang sức dành cho người lớn, lại mua một bộ lục lạc bạc cho Đản Đản, ngay cả cổ tay, cổ chân hay là cổ, bên hông và búi tóc đều có lục lạc, chỉ cần hơi di chuyển sẽ phát ra tiếng chuông thanh thúy.

Hắc Càn cực kỳ vừa lòng bộ trang sức này, sau này hắn muốn tìm người cũng sẽ dễ dàng hơn.

Ô Hi và Quản Đồng đặc biệt thích tiếng chuông trên người bé, ôm bé lên hôn một cái vào má nhỏ của bé.

Ô Tiền Thanh thấy thê nhi vui vẻ như vậy, cười hỏi: "Tuyển Dực đâu? Hắn đi đâu rồi?"

Ô Nhược yên lặng liếc nhìn Hắc Tuyển Dực đang đứng bên cạnh.

"Cha, con ở đây." Hắc Tuyển Dực chủ động nói.

Ô Tiền Thanh nghe thấy tiếng, nhìn qua thấy một nam nhân lớn lên rất giống Đản Đản thì sửng sốt, nam tử tuấn mỹ này là nam tế của ông?

Ô Hi và Quản Đồng cũng ngây người, ánh mắt không ngừng nhìn qua nhìn lại Đản Đản và Hắc Tuyển Dực.

Ô Nhược bất đắc dĩ nói: "Cha, về rồi nói sau."

Ô Tiền Thanh hoàn hồn gật đầu: "Chúng ta mua xong rồi, các con thì sao?"

"Xong rồi."

Mọi người chất bao lớn bao nhỏ lên xe ngựa, sau đó ngồi thành hai bên, Ô Tiền Thanh, Quản Đồng, Ô Hi và Ô Nhược ngồi bên phải, ánh mắt đều nhất trí nhìn chằm chằm Hắc Tuyển Dực ngồi ở đối diện.

Hắc Tuyển Đường vội giải vây cho đại ca hắn, giải thích nguyên nhân mang da giả.

Ô Hi nhìn Đản Đản đang ngồi ăn kẹo trên đùi nàng, nghĩ một lát lại nhét bé vào ngực Hắc Tuyển Dực, tán thưởng: "Đản Đản lớn lên rất giống Dực ca."

Ô Tiền Thanh hỏi trực tiếp Hắc Tuyển Dực: "Con trai của con?"

Hắc Tuyển Dực gật đầu.

Ô Nhược nói: "Cũng là con trai của con."

Ô Tiền Thanh nhìn vào mắt Ô Nhược, thở dài, thấy con trai không tức giận vì Hắc Tuyển Dực che giấu khuôn mặt thật, ông làm cha vợ cũng không thể nói nhiều.

Quản Đồng thấy không khí nặng nề liền lấy phát quan vừa mua lúc nãy ra: "Tuyển Dực, con và tiểu Nhược đã thành thân được nửa năm, chúng ta chưa từng tặng quà cho con, đây là phát quan vừa rồi chúng ta cùng nhau lựa chọn, không biết con có thích hay không."

Phát quan là trang sức có gắn một đóa hoa màu cam làm bằng bạc, nhụy hoa là một viên ngọc màu đen, cực kỳ xứng với hắc y mà Hắc Tuyển Dực đang mặc.
Hắc Tuyển Dực nhận phát quan: "Cám ơn cha mẹ, con rất thích."

Quản Đồng cười nói: "Thích là tốt rồi."

Hắc Tuyển Đường nhìn phát quang, lại nhìn Quản Đồng và những người khác, mặt hiện rõ "ta cũng muốn có quà".

Quản Đồng thấy hắn như con nít, khẽ cười một cái, lấy một cái phát quan tương đối xinh đẹp đưa cho Hắc Tuyển Đường: "Tuyển Đường, chúng ta cũng không biết con thích cái gì, nên cũng chọn một cái phát quan cho con."

Hắc Tuyển Đường vội nhận lấy, cười hì hì: "Con thích, cực kỳ thích."

Ô Hi phát hiện người này rất thú vị, phụt một tiếng, bật cười.

Ô Nhược cũng lấy đồ trang sức mua lúc nãy đưa cho cha mẹ và tiểu muội, ngay cả Hắc Tuyển Đường cũng có phần, hơn nữa còn mua cho Hắc Tín, Hắc Càn và Cức Hi, duy chỉ có Hắc Tuyển Dực là không có.

Hắc Tuyển Dực nhìn chằm chằm cậu.
Hắc Tuyển Đường hỏi giùn Hắc Tuyển Dực: "Đại tẩu, còn phần của đại ca đâu?"

"Không có."

Hắc Tuyển Dực: "..."

Hắc Tuyển Đường lúc xuống xe, lén lút nói nhỏ bên tai y: "Đại ca, đại tẩu còn giận ca, làm sao bây giờ?"

Hắc Tuyển Dực: "..."

Y cũng không biết phải làm sao nữa? Y không giỏi dỗ người như Hắc Tuyển Đường.

Khi ăn cơm, Ô Nhược vẫn luôn không trả lời Hắc Tuyển Dực, thậm chí không thèm nhìn y cái nào, ăn chiều xong thì vội rời khỏi đại sảnh, đến khuya mới trở lại phòng nghỉ ngơi.

Cậu làm lơ Hắc Tuyển Dực đang ngồi ở đầu giường đọc sách, chân dẫm lên mép giường, trực tiếp nhảy qua người Hắc Tuyển Dực để nằm vào trong.

Hắc Tuyển Dực tay chân lanh lẹ bắt lấy cổ tay cậu.

Ô Nhược trừng mắt y: "Làm gì?"

Hắc Tuyển Dực nhíu chặt mày: "Còn tức giận?"

"Ngươi nói xem?" Ô Nhược rút tay về, lấy một túi nhỏ trong không gian vứt cho y, sau đó, nằm đưa lưng về phía y.

Cậu đã biết dung mạo thật của Hắc Tuyển Dực từ lâu, sao lại tức giận vì chuyện này chứ, cậu không để ý tới Hắc Tuyển Dực là vì muốn người này khẩn trương một chút mà thôi.

Hắc Tuyển Dực mở ra, tất cả đồ bên trong đều là Vạn Huyết Đan và Nhất Khí Đan, nói như vậy, sau khi ăn cơm chiều Ô Nhược đã đi luyện đan dược cho y.

Khóe miệng y cong lên, nằm xuống ôm lấy Ô Nhược từ phía sau, nhỏ giọng nói ở bên tai: "Cảm ơn."

Ô Nhược cong khóe môi, nhắm mắt ngủ.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Hôm qua đi tiêm vaccine về không sốt không bệnh gì hết nhưng không hiểu sao lại ngủ say như chết, không đăng chương mới được nên nay đăng bù ( ╹▽╹ )

Đăng: 18/10/2021


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui