Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Edit + beta: Iris

Hắc Tuyển Dực nhìn cậu ủ rũ giống như cún nhỏ bị thương mới nhận ra là mình vừa đả kích người ta, y ôm người vào lòng an ủi: "Ta với ngươi khác nhau, phần lớn linh lực của ta là được tằng tổ phụ truyền trước lúc lâm chung, mới có thể trong thời gian ngắn tăng lên cửu giai."

Ô Nhược nghe y kể chuyện của bản thân thì kinh ngạc nhìn y: "Tằng tổ phụ ngươi truyền toàn bộ linh lực cho ngươi? Chẳng lẽ không sợ ngươi bạo thể bỏ mình?"

Giống như ăn cực phẩm Thần Linh Đan vậy, nếu uống mấy viên cực phẩm Thần Linh Đan cùng lúc chắc chắn sẽ bị linh lực trướng bạo thân thể, nên dù có nhiều Thần Linh Đan cũng không thể tùy ý ăn bậy, ít nhất phải cách một hai năm mới ăn được một viên, trong lúc đó còn phải nỗ lực tiềm tu, bởi vì linh giai thăng quá nhanh tức là căn cơ không vững chắc, dưới tình huống như vậy so với người cùng giai thì linh lực sẽ kém hơn rất nhiều.

"Thân thể ta hơi đặc thù."

Ô Nhược nhíu mày suy nghĩ rồi hỏi: "Lúc tằng tổ phụ ngươi truyền linh lực cho ngươi thì hắn đã mấy giai rồi?"

"Cửu giai."

"Vậy linh lực cửu giai của hắn cộng thêm linh lực của chính ngươi hẳn là sẽ không ngừng ở cửu giai đi? Có phải có thể thăng lên thập giai không? Nhưng ta chưa từng nghe nói có người linh lực đạt trên cả cửu giai."

Kiếp trước Ô Nhược chưa từng tiếp xúc với thuật sư cửu giai, đối với cửu giai cũng không hiểu rõ.

Hắc Tuyển Dực giải thích: "Không có thập giai, sau khi linh lực đạt tới cửu giai cần phải tu luyện mở rộng linh điền để chứa nhiều linh lực hơn, đến thời khắc quan trọng sẽ vận dụng bí thuật cao cấp nhất trong tộc, giống như Vạn Quỷ Dạ Hành vậy. Lúc ngươi rời khỏi Cao Lăng thành cũng đã nhìn thấy bí thuật này, bởi vì linh lực không đủ nên không đạt được hiệu quả thật sự, Vạn Quỷ Thịnh Yến chân chính rất khủng bố, cần phải tiêu lượng lớn đại linh lực mới mời được lệ quỷ."

"..." Ô Nhược đột nhiên không nói gì, lẳng lặng phát ngốc nhìn y.

Đáy mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên nghi hoặc: "Sao vậy?"

"Ngươi..."

"Ừ?"

Ô Nhược vẻ mặt phức tạp nhìn y: "Đây là lần đầu tiên ngươi nói với ta nhiều như vậy."

Nếu như kiếp trước người này cũng nói nhiều như vậy, giữa bọn họ sao có thể có hiểu lầm.

Hắc Tuyển Dực: "..."

Ngày thường đúng là y nói ít thật, nhưng không có nghĩa là y bị câm, quá khứ không có ai trò chuyện với y, dần dà tạo thành thói quen ít nói.

"Sau này ta sẽ nói chuyện với ngươi."

Những lời này rõ ràng rất bình thường, nhưng tâm Ô Nhược lại như bị nhéo một cái, đau đến muốn ôm chặt lấy Hắc Tuyển Dực. Và câu đã làm như vậy, cậu vùi đầu vào cổ Hắc Tuyển Dực, ngửi mùi hương phát ra từ thân thể đối phương.

Hắc Tuyển Dực cảm thấy cổ mát lạnh, giống như người trong ngực đang khóc?

Y lúng túng, không biết nên làm gì thì nghe Ô Nhược nức nở nói: "Ngươi đừng nhúc nhích, cũng đừng nhìn ta, càng đừng hỏi ta cái gì."

Chính cậu cũng không hiểu tại sao lại đau khổ như vậy.

Hắc Tuyển Dực: "..."

Không biết qua bao lâu, y cảm giác được hô hấp trên cổ mình trở nên đều đặn.

Y nhẹ nhàng kéo người trong ngực ra, thấy lông mi Ô Nhược còn ươn ướt nước, y đau lòng cúi đầu hôn nhẹ lên giọt nước mắt, sau đó giữ nguyên tư thế này ôm Ô Nhược ngủ.

Ba ngày sau, ngày nào Ô Hi cũng ra khỏi phủ, cuối cùng cũng đạt được kết quả, lúc nàng trở lại phủ lập tức kể cho Ô Nhược nghe chuyện của nam nhân kỳ quái.

"Nam nhân kia thoạt nhìn lớn hơn cha vài tuổi, lớn lên cực kỳ tuấn lãng, nhưng không ngờ lại là kẻ điên, hắn vừa nhìn thấy ta đã kích động xông tới bắt lấy tay ta, nói ngọc bội bên hông ta là của hắn, muốn ta đưa ngọc bội cho hắn, còn nói là ta ăn trộm ngọc bội của hắn."

Ô Tiền Thanh và Quản Đồng nhìn về phía Ô Nhược.

Ô Nhược hỏi: "Vậy ngươi trả lời hắn thế nào?"

"Ta nói ngọc bội này là nhị ca ta dùng năm vạn lượng bạc mua cho ta, nếu không tin thì đến cửa hàng bán ngọc bội này hỏi thăm xem thì sẽ biết ta có trộm ngọc bội hắn hay không."

Ô Nhược vừa lòng gật đầu, không có gì bất ngờ xảy ra thì rất nhanh Ô Thần Lưu sẽ tìm đến cửa.

Quả nhiên, hai canh giờ sau thấy Ô Thần Lưu mang theo quà tặng đến cửa bồi tội.

Ô Nhược kêu những người khác trở về sân của mình, chỉ chừa lại Hắc Tuyển Dực và Hắc Tín ở đại sảnh.

Lúc Ô Thần Lưu được mời đến đại sảnh, nghe thấy hạ nhân Hắc phủ đang báo cáo với chủ nhân Hắc phủ: "Chủ tử, phu nhân, lão nô đã điều tra rõ Huyền Hải học viện là học viện tốt nhất trong Hoàng Đô thành, nhưng Huyền Hải học viện chỉ thu con cháu quý tộc, nếu như trong nhà không có ai có địa vị thân phận sẽ dễ bị bắt nạt, nhưng nếu đến học viện khác học tập, lão nô lại lo lắng Hi tiểu thư học những thứ tầm bậy..."

Hạ nhân dẫn Ô Thần Lưu tiến vào ngắt lời Hắc Tín: "Chủ tử, phu nhân, khách nhân tới."

Ô Nhược đang nghe Hắc Tín nói chuyện ngẩng đầu nhìn Ô Thần Lưu, lập tức đứng dậy nghênh đón: "Tiến bối, mời vào."

Trước khi tới, Ô Thần Lưu đã điều tra tình huống của Hắc phủ, đối với chuyện Hắc phủ có phu nhân là nam cũng không kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy kinh diễm trước dung mạo của hai vị chủ tử Hắc phủ.

Trước đó đã nghe nói hai vị chủ tử Hắc phủ mỹ mạo như thần tiên hạ phàm, tuấn mỹ tuyệt luân, lúc ấy còn tưởng rằng nói ngoa, hiện giờ gặp thật đúng là như thấy được tiên nhân.

Ô Nhược mời Ô Thần Lưu ngồi, rót một ly dược trà thượng đẳng mới hỏi: "Không biết tiền bối đến đây là vì chuyện gì?"

Ô Thần Lưu biết di vật của phu nhân nhà mình đang ở Hắc phủ nên cũng sốt ruột thuật lại mục đích của mình, uống một ngụm trà, tán thưởng: "Đúng là trà tốt, lão phu chưa từng uống qua trà tốt như vậy, không biết trà này được pha chế từ lá trà gì?"

Ô Nhược cười nhẹ: "Chỉ là dùng năm loại thảo dược bình thường pha chung với lá trà thôi, cũng không phải lá trà quý gì, mong tiền bối không chê."

"Thảo dược? Vậy hẳn là sẽ có lợi đối với thân thể?"

"Đúng vậy, có tác dụng nâng cao tinh thần kiện thể, một lát nữa ta kêu hạ nhân gói một bao lá trà cho ngài mang về."

Ô Thần Lưu cũng không khách khí: "Vậy ta cảm ơn trước."

Sau đó, hắn thở dài nói: "Lần này lão phu đến là có một việc, sáng hôm nay lão phu ra ngoài vấn an một vị lão hữu thì thấy một tiểu cô nương trẻ tuổi đeo một ngọc bội màu lam trên eo, nhìn kỹ mới phát hiện ngọc bội kia là di vật của phu nhân lão phu nên có hơi kích nói vài lời vô lễ với vị tiểu cô nương này..."

Ô Nhược giả vờ không biết chuyện này: "Tiểu cô nương mà tiền bối nói là..."

"Chính là lệnh muội Ô Hi, lão phu biết ngọc bội kia là ngươi chi năm ngàn lượng bạc để mua, lão phu có thể trả lại cho ngươi năm ngàn lượng, không, ta dùng một vạn lượng để mua lại ngọc bội, thế nào?"

Ô Nhược do dự: "Nếu đúng là di vật của phu nhân tiền bối, ta có thể đưa lại cho ngài, nhưng không biết ngài lấy gì để chứng minh ngọc bội đó là của phu nhân ngài?"

"Trên ngọc bội có khắc một chữ màu lam, góc trên bên phải ngọc bội có một cái khe, năm đó phu nhân ta bệnh nặng té xỉu nên nó bị văng ra rồi nứt, xin phu nhân bán lại ngọc bội cho ta."

Ô Nhược kêu Hắc Tín mời Ô Hi đến đại sảnh.

Ô Hi đi vào, thấy Ô Thần Lưu thì trừng to mắt: "Là ngươi, nhị ca, hắn chính là người nói ta trộm ngọc bội của hắn."

"Tiểu Hi, không được vô lễ." Ô Nhược nói chuyện về Ô Thần Lưu cho nàng.

Ô Hi lập tức thay đổi cái nhìn với Ô Thần Lưu, nhanh chóng trả lại ngọc bội cho hắn: "Thì ra là di vật của phu nhân ngài để lại, ta trả lại cho ngài, ngài phải bảo quản nó cẩn thận đừng để mất nữa."

Ô Thần Lưu lấy ngân phiếu ra thì bị Ô Nhược cự tuyệt.

"Như vậy sao được, ngọc bội này các ngươi phải chi năm ngàn lượng bạc, hiện tại lão phu cầm ngọc bội đi, làm thế nào cũng phải trả lại năm ngàn lượng cho các ngươi."

Trước khi tới đây Ô Thần Lưu đã suy nghĩ kỹ, nếu đối phương không trả ngọc bội cho hắn, hắn sẽ lấy thân phận từng là người Ô gia để Ô Nhược nể mặt bán ngọc bội lại cho hắn, không ngờ Ô Nhược lại dễ nói chuyện như vậy, không chỉ trả ngọc bội lại mà còn không thu bạc của hắn.

Ô Nhược nói: "Năm ngàn lượng bạc đối với chúng ta cũng chỉ là con số, tiền bối đừng để trong lòng, cứ coi như là lễ gặp mặt đi."

"..." Ô Thần Lưu biết bọn họ thật sự không thiếu bạc, nhưng cũng không thể lấy ngọc bội liền đi, nên nói: "Lúc vào đây lão phu nghe các ngươi nói muốn tìm học viện nhập học."

Ô Nhược mắt sáng quắc: "Đúng vậy, không biết tiền bối có ý kiến gì hay không?"

"Ý kiến hay thì không có, nhưng lão phu từng là một đạo sư, đã dạy vô số học sinh, tuy lão phu không xây dựng học viện, nhưng cũng không thua gì lão sư trong học viện, nếu các ngươi không chê, lão phu có thể thu Ô Hi cô nương làm đệ tử quan môn, hơn nữa phủ đệ lão phu ở gần đây, đi học rất tiện."

Ô Nhược đương nhiên biết Ô Thần Lưu ở gần đây, nếu không sẽ không kêu Ô Hi thường xuyên đi dạo khu vực quanh đây: "Chúng ta đương nhiên không chê rồi, chỉ là tiểu muội nhà ta học âm dương chi thuật, không thể học huyền thuật khác..."

"Lão phu dạy chính là âm dương chi thuật."

Ô Nhược kinh hỉ nhìn hắn: "Thật sao? Không biết tiền bối là..."

"Lão phu tên Ô Thần Lưu."

Ô Hi trừng lớn mắt: "Họ Ô? Cùng họ với chúng ta? Vậy ngài là người Ô gia?"

Ô Thần Lưu lắc đầu: "Bởi vì có chút việc tư nên lão phu đã bị trục xuất khỏi gia tộc, không còn là người Ô gia nữa."

"Vậy tiền bối cũng là huyết mạch Ô gia, hơn nữa bối tự là 'Thần', chẳng phải là huynh đệ của cao tổ phụ chúng ta sao?" Ô Hi kích động nói: "Tiền bối, chúng ta cũng là người Ô gia, nhưng chỉ là chi thứ đến từ Cao Lăng thành."

Ô Thần Lưu nói: "Lão phu biết, trước khi tới đây, lão phu đã tra qua chuyện của các ngươi."

Ô Hi cẩn thận hỏi: "Ngài thật sự thu vãn bối làm đồ đệ sao?"

Ô Thần Lưu gật đầu.

"Thật tốt quá." Ô Hi mừng rỡ như điện chạy ra khỏi đại sảnh: "Ta muốn kể cho cha mẹ nghe chuyện này."

Ô Tiền Thanh và Quản Đồng khi nghe được tin này, đều không thể tin nổi ngốc lăng tại chỗ, không nghĩ tới Ô Hi sắp bái huynh đệ của tằng tổ phụ làm sư phụ, đây là phúc phận gì vậy. Hơn nữa lúc Ô Tiền Thanh còn đang rèn luyện từng nghe qua đại danh của Ô Thần Lưu, hắn tuyệt đối là một đạo sư tốt, ông không nói hai lời đã để Ô Hi bái người này làm sư.

°°°°°°°°°°

Đăng: 22/10/2021


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui