Edit + beta: Iris
Đế Hậu nói xin lỗi với Ô Thần Tử: "Từ khi hoàng nhi cải trang đi tuần về, tính tình cũng trở nên tùy ý, thỉnh Quốc Sư đại nhân thứ lỗi."
Ô Thần Tử cười nói: "Thái tử thật thà, lão thần sao có thể buồn thái tử được."
"Thái tử thật là càng ngày càng kỳ cục." Thoạt nhìn như thể Đế Quân đang trách cứ, nhưng ngữ khí lại không có ý trách cứ nào, đáy mắt Hoàng Quý Phi hiện lên tia lạnh lẽo, cùng nhập tọa theo Đế Hậu.
Ô Úy Tuyết nắm chặt tay áo, rũ mí mắt che đi cơn thịnh nộ đố kỵ.
Nếu không phải ngày đó Hắc Tuyển Dực đeo da giả, nàng tuyệt đối sẽ không cự hôn, nói không chừng bây giờ sẽ trôi qua những ngày tháng hoàn mỹ tuyệt vời.
Mà tiện nam nhân kia so thân phận không có thân phận, so địa vị không có địa vị, so linh lực cũng không có linh lực, chỉ có mỗi khuôn mặt đẹp hơn tiểu quan mà thôi, sao xứng với Hắc Tuyển Dực.
Ô Úy Tuyết càng nghĩ càng tức giận.
Hắc Tuyển Dực vốn dĩ là của nàng, những người khác đừng hòng có được.
Chi Đào đi tới, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, lát nữa người có nhảy không?"
Ô Úy Tuyết lạnh lùng liếc nàng: "Người cũng đã đi rồi, nhảy cho ai xem?"
Vốn còn muốn tỏa sáng rực rỡ ở tiệc mừng thọ để Hắc Tuyển Dực say mê nàng, nhưng bây giờ đã thành giỏ tre múc nước dã tràng xe cát.
Tiệc mừng thọ bắt đầu, mọi người đều vứt chuyện không thoải mái lúc nãy ra sau đầu, liên tục chúc mừng Ô Thần Tử.
Thời điểm tiệc mừng thọ tiến hành hơn phân nửa thì hộ vệ trong phủ đến báo, nói là có người chết trong hồ ở đại viện. Theo điều tra, người này là chết vì uống say, bất cẩn ngã vào hồ chết đuối.
Ô Úy Tuyết lại không nghĩ như vậy, bởi vì người chết chính là người ném đá vào Ô Nhược.
Trong khi tiệc mừng thọ xảy ra chuyện đen đủi, Ô Nhược đang ngồi trong phủ đệ bên ngoài cung của thái tử, ưu nhã nhâm nhi loại trà được tiến cống mà chỉ có nhân tài hoàng thất mới có được.
Linh Mạch Hàn nhìn chằm chằm Ô Nhược hồi lâu mới nói: "Ngươi thật sự là Ô Nhược?"
"Không giống hả?" Ô Nhược ý vị thâm trường nhìn hắn: "Vậy có cần ta nói cho ngươi biết, ta cứu ngươi ở đâu, chúng ta trao đổi điều kiện để giúp ngươi quay lại Hoàng Đô một cách an toàn như thế nào không?"
Linh Mạch Hàn híp mắt: "Ngươi thay đổi rất nhiều."
Ô Nhược đặt chén trà xuống bàn: "Trước kia ta béo như vậy là do có người hạ cổ, bây giờ đã giải cổ nên tất nhiên gầy đi."
Linh Mạch Hàn nhìn cậu từ trên xuống dưới, nói: "Vậy bây giờ ngươi còn nghi ngờ bổn cung không phải là thái tử nữa không?"
Ô Nhược khẽ cười: "Từ lúc ta cứu ngươi thì ta đã biết ngươi là thái tử."
Ánh mắt Linh Mạch Hàn bỗng chốc lạnh lẽo.
Ô Nhược liếc hắn một cái: "Ngươi không cần đề phòng ta, nếu ta thật sự muốn gây bất lợi cho ngươi, ngươi cảm thấy bây giờ mình còn có thể ngồi đây nói chuyện với ta sao?"
"Nếu ngươi đã biết thân phận của bổn cung, vậy vì sao ngày đó lại làm khó bổn cung? Không chịu cho bổn cung mượn hộ vệ?"
"Nếu lúc ấy ta tin ngươi ngay lập tức, ngược lại sẽ khiến ngươi nghi ngờ ta không đáng tin cậy, tương phản, ta càng không tin thân phận của ngươi, ngươi sẽ càng cho rằng bản thân đã an toàn, hơn nữa dù ta có cho ngươi mượn hồ vệ, thì với vết thương của ngươi cũng chưa chắc an toàn trở lại Hoàng Đô." Ô Nhược liếc hắn một cái: "Để ngươi trà trộn vào đội ngũ của Ô Ngạn Lan thì khác, bởi vì người muốn giết ngươi là do Quốc Sư phái tới, bọn họ tuyệt đối sẽ không ngờ rằng ngươi lại trà trộn vào đội ngũ của Quốc Sư đại nhân, dưới tình huống vừa không bị kiểm tra thân phận vừa có thể thuận lợi trở về hoàng cung Hoàng Đô, không phải tốt lắm sao?"
Linh Mạch Hàn: "..."
Ô Nhược hỏi: "Thái tử, không biết ngài đây có muốn hợp tác thêm lần nữa không?"
Linh Mạch Hàn cười lạnh: "Ngươi ở Hoàng Đô không có thân phận địa vị, cũng không có linh lực, hợp tác với ngươi thì có lợi gì cho bổn cung? Cho dù có ở Cao Lăng Thành, ngươi cũng không có bản lĩnh làm mưa làm gió."
Ô Nhược cũng không buồn, cười nói: "Ngươi nói rất đúng, ta quả thật không có bản lĩnh, vậy xin hỏi người có bản lĩnh như thái tử đây vì sao đến tận bây giờ còn chưa động đến Quốc Sư đại nhân?"
"Ngươi..." Linh Mạch Hàn bị đâm trúng chỗ đau.
"Cho ngươi một nén hương suy nghĩ, sau một nén hương, dù ngươi có muốn hợp tác với ta, ta cũng sẽ từ chối." Ô Nhược lại cầm chén trà lên nhâm nhi.
Linh Mạch Hàn: "..."
Hắn chưa từng bị người khác đối đãi như vậy bao giờ, cũng chưa từng thấy qua loại người muốn hợp tác với hắn nhưng lại bày ra thái độ không sao cả như vậy, hắn rất muốn tức giận, nhưng mà nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu, hắn lại không giận nổi.
"Bổn cung muốn hỏi ngươi, khi nãy có phải ngươi cố ý bị xô đến trước mặt bổn cung hay không?"
Ô Nhược cong môi cười, không gạt hắn: "Ô gia có người muốn giết ta, nhưng lại muốn giả bộ làm người tốt nên không trực tiếp ra tay, muốn mượn tay ngươi giết ta, thế nên ta thuận theo bị xô ngã đến trước mặt ngươi, nếu không sao chúng ta có thể quang minh chính đại ngồi ở đây nói chuyện?"
Nếu không phải cậu cố ý, người đẩy cậu làm sao có thể dễ dàng đắc thủ như vậy.
Linh Mạch Hàn nhướng mày: "Người Ô gia là ai muốn giết ngươi? Không phải ngươi và cha mẹ ngươi chỉ vừa từ Cao Lăng Thành đến đây sao? Vì cái gì Ô gia lại đi giết một người không có chút uy hiếp nào?"
"Là Ô Úy Tuyết muốn giết ta, thứ nhất là vì ta đẹp hơn nàng, hơn nữa là nàng coi trọng phu quân ta..."
Linh Mạch Hàn nhớ tới nam nhân mà hắn nhìn thấy ở Ô gia kia, quả thật tuấn mỹ đến mức có thể mê đảo thiếu nữ khắp thiên hạ: "Bổn cung nhớ phu quân của ngươi trông... Ách..."
"Đó là do hắn đeo da giả." Ô Nhược cười lạnh: "Năm đó tộc nhân của phu quân ta cứu phụ thân của Ô Thần Tử nên mới định ra cuộc hôn nhân này, nhưng khi phu quân ta tới cửa cầu hôn lại đeo da giả, Ô Úy Tuyết chê phu quân ta xấu xí nên từ chối cuộc hôn nhân này, vì vậy Ô Thần Tử đẩy việc này qua chi thứ, tằng tổ phụ ta vì muốn lấy lòng Ô Thần Tử nên gả ta qua đó. Mấy hôm trước, Ô Úy Tuyết vô tình nhìn thấy dung mạo của phu quân ta nên muốn cướp đi."
Linh Mạch Hàn nghe cậu mở miệng ngậm miệng đều gọi Ô Thần Tử liền chắc chắn cậu không thích Ô gia Hoàng Đô: "Ra là vậy, thế ngươi và phu quân ngươi..."
Ô Nhược nghĩ đến Hắc Tuyển Dực, trong mắt đầy ý cười: "Ta và hắn rất tốt, một nén hương sắp hết rồi, nếu ngươi không muốn hợp tác thì ta đi đây."
Linh Mạch Hàn nói: "Bổn cung muốn hỏi ngươi vấn đề cuối cùng."
Ô Nhược nhướng mày.
"Không phải ngươi muốn phân nhà sao? Vì sao lại đưa thân thích ở Cao Lăng Thành đến Hoàng Đô Thành, còn làm cho Quốc Sư chữa trị cho bọn họ, đây không phải là tự tìm rắc rối sao?"
Ô Nhược cười nhạo: "Cái đám thân thích đó của ta luôn là lòng tham không đáy, bọn họ giống như con sâu mọt vậy, sẽ từng chút từng chút một gặm nát Ô gia Hoàng Đô, nên ta mới xin thánh chỉ của Đế Quân, có thánh chỉ bảo hộ rồi họ sẽ càng không kiên nể gì mà đòi hỏi Ô gia."
Linh Mạch Hàn: "..."
Hắn không nên xem thường người này, có thể khiến Ô gia Cao Lăng Thành loạn thành một đoàn tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được.
Ô Nhược đứng lên: "Thái tử còn có gì muốn nói không?"
Linh Mạch Hàn nói: "Ta có thể hợp tác với ngươi, nhưng mục đích ngươi là gì?"
"Mục đích của ta giống ngươi đó, giết - sạch - cửu - tộc - Ô - gia." Ô Nhược nói câu cuối, ngữ khí lãnh khốc đến cực điểm.
Linh Mạch Hàn ngơ ngác nhìn cậu: "Ngươi cũng là người Ô gia."
Ô Nhược cười tà mị: "Cho nên, đến lúc đó ngươi nhớ thêm chữ 'ngoại trừ' vào trước ta và người nhà ta."
Linh Mạch Hàn: "..."
Ô Nhược ngồi trở lại: "Nếu chúng ta đã hợp tác rồi, vậy ta nói với ngươi một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Đế Quân, cũng chính là phụ hoàng của ngươi e là không sống qua năm năm, nếu người hại phụ hoàng ngươi tiếp tục thầm động tay động chân, có khả năng trong vòng một hai năm sẽ quy thiên."
Linh Mạch Hàn ngẩn người, đột nhiên tức giận túm cổ áo Ô Nhược: "Ngươi nói bậy, phụ hoàng bổn cung long thể còn rất khỏe, sống thêm 50 năm nữa cũng không thành vấn đề, sao có thể... sao có thể... Ô Nhược, ngươi có biết lời này sẽ khiến cả nhà ngươi mất mạng không?"
Vẻ mặt Ô Nhược không hề dao động, tiếp tục nói: "Nếu ngươi không hành động quyết đoán, ngôi vị hoàng đế sẽ thuộc về nhị hoàng tử."
Linh Mạch Hàn nghiến răng: "Ngươi..."
Ô Nhược phủi cái tay trên cổ áo mình xuống: "Nếu ngươi thật sự quan tâm phụ hoàng ngươi hẳn đã sớm phát hiện, nếu ngươi có năng lực thì sẽ không để tiểu nhân thực hiện được."
Linh Mạch Hàn buông tay: "Y sư của bổn cung cách nửa tháng sẽ bắt mạch cho phụ hoàng, không có khả năng..."
Nói tới đây, hắn ngừng lại, sắc mặt bỗng chốc đen thui: "Chẳng lẽ..."
Ô Nhược cong môi cười: "Phiền thái tử tìm người nâng ta ra ngoài."
Linh Mạch Hàn mặt lạnh mím môi, tìm hộ vệ đến, một người nâng tay một người nâng chân Ô Nhược, khiêng người ra ngoài cửa lớn, ném lên người Hắc Tuyển Dực vẫn luôn đứng chờ bên ngoài.
Hắc Tuyển Dực tiếp được người, vội ôm vào xe.
Ô Tiền Thanh và những người khác đã sớm chờ ở trong xe, vội chạy đến: "Tiểu Nhược, con có sao không?"
Ô Nhược làm thủ thế với bọn họ.
Bọn Ô Tiền Thanh ngẩn người.
Hắc Tuyển Dực nói: "Trở về rồi nói."
Xe ngựa bọn họ vừa rời đi liền có người ở nóc nhà đối diện đứng lên, chạy đến Ô gia.
Trở lại Hắc phủ, Hắc Tuyển Dực ôm Ô Thần xuống xe.
Vào trong phủ, Ô Nhược mới nói: "Cha, mẹ, con không sao, thái tử không trách phạt con, hai người và Tiểu Hi nhanh đi nghỉ ngơi đi."
"Con đứa nhỏ này." Ô Tiền Thanh thở dài, sau khi xác nhận cậu không sao thì ông và Quản Đồng, Ô Hi trở lại hậu viện. Đến phòng, ông mới nói với Quản Đồng: "Đồng Nhi, ngươi có cảm thấy dạo này Tiểu Nhược gạt chúng ta rất nhiều chuyện không, tựa như người Ô gia không chết..."
Quản Đồng an ủi ông: "Tiểu Nhược làm vậy chắc chắn có dụng ý, đổi lại là ngươi năm đó, ngươi sẽ nói chuyện này với cha mẹ sao? Thế nên ngươi không thể trách nó, nó sẽ không làm chuyện có hại với chúng ta, đúng không?"
Ô Tiền Thanh ngẫm lại, cũng không còn rối rắm việc này nữa.
Hắc Tuyển Dực ôm Ô Thần về phòng, đặt lên giường, không nói hai lời đã lột sạch Ô Nhược.
Ô Nhược nhanh chóng lấy chăn che lại hạ thân, nổi giận nói: "Hắc Tuyển Dực, ngươi muốn làm gì?"
Hắc Tuyển Dực trầm mặt nói: "Kiểm tra miệng vết thương."
Ô Nhược trừng mắt y: "Kiểm tra miệng vết thương cần phải cởi sạch như vậy sao?"
Hắc Tuyển Dực không nói gì, trực tiếp kéo chăn sang chỗ khác, quan sát cậu từ trên xuống dưới một lần, sau đó ánh mắt dừng lại trên bé nhược nhược.
°°°°°°°°°°
Đăng: 26/10/2021