Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Chương 113. Kiếp trước kiếp này (1)

Edit + beta: Iris

Hắc Tuyển Dực lạnh mặt quay về phòng.

Ô Nhược hơi hồi thần, chỉ ra ngoài cửa: "Vừa rồi, cường..."

*Tác giả để là "刚" nghĩ là cương, cường, cứng rắn, vừa mới, vừa qua. Chắc ý Ô Nhược là cường hôn.

Hắc Tuyển Dực sợ cậu hiểu lầm, lập tức giải thích: "Chưa hôn trúng."

"Ô Úy Tuyết này thay đổi ghê thật, như biến thành một người khác."

Ô Nhược nghĩ đến Ô Úy Tuyết từ một người cao ngạo biến thành một người đê tiện đi cưỡng hôn nam nhân thì không cách nào tiếp thu được, nam nhân của cậu mị lực tràn trề đến vậy sao? Khiến nàng buông thả bản thân, giống như một con chó động dục.

Hắc Tuyển Dực kéo Ô Nhược ngồi xuống: "Lát nữa ta đi bố trí trận pháp, cho dù là ai cũng không bay vào được."

"Ngươi không cảm thấy Ô Úy Tuyết rất kỳ quái sao?" Ô Nhược nhíu mày: "Giống như là... như là..."

Cậu nhớ tới Ô Hi kiếp trước cũng bỗng nhiên thay đổi lớn giống như vậy, nhìn thấy Ba Sắc đều vô cùng nhiệt tình mà nhào lên hôn hắn, đến cha mẹ cũng thấy xấu hổ thay.

"Ngươi nói có phải Ô Úy Tuyết trúng chú thuật gì hay không?" Ô Nhược càng nghĩ càng thấy có khả năng, nếu thật sự là như vậy, vậy ai hạ chú nàng khiến nàng chạy tới đoạt phu quân của cậu?

"Có lẽ đi." Hắc Tuyển Dực không hứng thú với chuyện của người khác.

Ô Nhược kéo tay y qua, mở lòng bàn tay ra thì thấy: "Ngươi còn nói không hôn trúng, ngươi xem lòng bàn tay ngươi có dấu môi rồi này."

Vừa rồi thấy Ô Úy Tuyết không nói hai lời đã nhào đến chỗ Hắc Tuyển Dực, cậu rất sợ, đặc biệt sợ sẽ nhìn thấy Ô Úy Tuyết hôn lên miệng hoặc những chỗ khác của y.

Hắc Tuyển Dực: "..."

Đây là do y cản cái môi nên mới bị dính.

Ô Nhược lấy khăn tay ra, lau đi vết son đỏ chói mắt, tức khắc chất chua trong lòng trào ra, hình như cậu đang ghen rồi.

Cậu không thích người khác chạm vào nam nhân của cậu, dù có là ống tay áo cũng không được.

Ô Nhược càng lau càng mạnh, đến khi lòng bàn tay Hắc Tuyển Dực đỏ hết lên mới lấy lại tinh thần, không khỏi vỗ trán, cậu làm sao vậy chứ, đột nhiên uống một bình dấm lớn như vậy.

"Hắc Tuyển Dực, ngươi mau đi rửa tay đi, không rửa sạch thì đừng hòng bước vô phòng." Cậu đặt khăn tay lên bàn, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thuận tiện đi tắm luôn đi, rửa sạch tất cả mùi son phấn trên người."

"..." Hắc Tuyển Dực thấy cậu dường như rất không thích, liền đứng dậy, thuận tiện thiêu hủy luôn khăn tay trên bàn.

Ô Nhược nhìn ra ngoài, bất giác nghĩ đến màn Ô Úy Tuyết muốn hôn Hắc Tuyển Dực, đầu lại trướng đau, cực kỳ khó chịu. Cậu đứng dậy đi vào nội thất, đột nhiên trong đầu hiện lên rất nhiều âm thanh và hình ảnh, trước khi cậu kịp nhìn rõ thì trước mắt tối sầm, ngã xuống giường bất tỉnh nhân sự.

Trước mắt Ô Nhược tối đen, lại nghe thấy rất nhiều tiếng ồn ào, nhưng không nghe rõ là đang nói gì, rất ồn ào, rất khó chịu.

Không biết qua bao lâu, khi trước mắt có ánh sáng chiếu vào, liền thấy khuôn mặt đầy vảy đen của Hắc Tuyển Dực.

Ô Nhược ngẩn người: "Sao ngươi lại đeo da giả nữa rồi, không đúng a, da giả của ngươi không phải bị Ô Úy Tuyết làm hỏng rồi sao? Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu da giả vậy?"

Hắc Tuyển Dực dường như không nghe thấy lời cậu nói, đôi mắt đỏ hoe lộ ra vẻ bi thương, cả người đầy hàn khí và lửa giận như muốn đông chết người, khuôn mặt xấu xí trở nên đặc biệt dữ tợn đáng sợ, như ác ma vừa bò ra từ mười tám tầng địa ngục, khớp tay phát ra âm thanh răng rắc.

"Ngươi, ngươi bị sao vậy?" Ô Nhược bị y dọa sợ lùi lại một bước, sau đó cậu nhìn thấy một cảnh tượng còn đáng sợ hơn, trong thân thể bị đốt trụi kia chui ra một tia hồn phách trong suốt, mà tia hồn phách kia trông giống hệt cậu, nhưng nhìn trưởng thành hơn cậu bây giờ rất nhiều.

Hắc Tuyển Dực nhanh chóng thi pháp giam cầm hồn phách, ngăn không cho hồn phách bay đi.

Vẻ mặt hồn phách chuyển từ đờ đẫn sang tỉnh táo hơn, "cậu" sững sờ nhìn Hắc Tuyển Dực rồi lao đến thi thể nằm dưới vách tường, thống khổ kêu lên: "Mẹ, mẹ - -"

Ô Nhược khiếp sợ nhìn cảnh tượng này, đây, đây không phải là mẹ sau khi bị người của Nguyễn Trì Tranh cưỡng hiếp rồi đâm đầu vào tường sao?

Cậu nhanh chóng quay đầu nhìn về phía kia, và thấy đầu và thân thể Ô Tiền Thanh tách rời nhau.

"Cha!" Ô Nhược trợn to mắt không thể tin được, cậu trở lại kiếp trước? Nhưng cậu nghĩ không thể nào, chẳng lẽ bây giờ cậu đang nằm mơ?

"Hắc Tuyển Dực - -" Hồn phách kia kích động đứng lên, chạy đến chỗ Hắc Tuyển Dực, không ngờ "cậu" trực tiếp xuyên qua thân thể Hắc Tuyển Dực.

"Cậu" giật mình, phát hiện bản thân thật sự đã chết, ngửa đầu lên trời bi thống khóc lớn: "Vì sao? Vì sao ngươi không đến đây sớm hơn, nếu ngươi đến sớm một chút, cha ta và mẹ ta sẽ không chết."

Hắc Tuyển Dực nhìn bóng lưng "cậu", trong mắt hiện lên vẻ đau khổ, giơ tay lên muốn an ủi "cậu" nhưng đầu ngón tay lại xuyên qua thân thể trong suốt, y nắm chặt tay, thu tay lại, cúi đầu không nói.

Ô Nhược nhìn thấy Hắc Tuyển Dực như vậy, trái tim đặc biệt đau, chuyện này căn bản không thể trách Hắc Tuyển Dực, là cậu tin sai người nên mới có kết cục như vậy.

Đột nhiên có người hô: "Đại gia, Hắc Tuyển Dực ở đây."

Ngay sau đó, giọng nói giận dữ của Ô Tiền Cạnh truyền đến: "Giết hắn cho ta."

Vừa dứt lời, một nhóm hộ vệ ùa vào Thư Thanh Viện, theo sau là Ô Tiền Cạnh và Ô Tiền Bân, bọn họ bao vây Hắc Tuyển Dực và hồn phách của Ô Nhược, sửng sốt, cười khẩy nói: "Đây không phải là lục giai âm dương sư sao? Sao lại nghèo đến nỗi chỉ còn một tia hồn phách thế này."

Ô Tiền Đồng nói đùa: "Lục giai âm dương thì đã sao? Ngay cả cha mẹ mình cũng không bảo vệ được, khác gì phế vật đâu."

Ô Tiền Bân liếc nhìn thi thể trên mặt đất, cười khẽ: "Tam ca và tam tẩu chết thật thảm, đáng tiếc không tận mắt thấy bọn họ chết." Hồn phách bỗng chốc ngừng khóc, bị lời bọn họ nói chọc tức: "Ngươi, các ngươi..." Không biết có phải vì do đồng cảm hay không, cậu từ góc nhìn của hồn phách có thể thấy hết thảy những chuyện xảy ra trước mắt, nhưng lại không làm chủ được thân thể.

"Các ngươi đều là súc sinh." Hồn phách Ô Nhược nghe thấy những lời máu lạnh vô tình của bọn họ, cuối cùng cũng tin những lời Nguyễn Trì Tranh nói, bi phẫn muốn sử dụng huyền thuật, nhưng vì cậu đã biến thành linh hồn nên không phát ra linh lực được.

Ô Tiền Ly cười nhạo: "Ngươi đã biến thành linh hồn không có thực thể cũng không có linh lực, trừ khi ngươi tu luyện lại từ đầu, nhưng mà, chúng ta sẽ không cho ngươi cơ hội này."

"Ta muốn giết các ngươi." Ô Nhược tức giận hét lớn, trực tiếp nhào qua.

Ô Tiền Ly lấy linh phù ra, định thu hồn phách Ô Nhược vào đó, đột nhiên một bóng trắng xuất hiện giữa Ô Tiền Ly và Ô Nhược.

"Chỉ bằng linh phù rách nát này mà muốn bắt phu nhân nhà ta, mơ đi." Bóng trắng giơ ngón tay chạm nhẹ vào linh phù, linh phù bốc cháy ngay lập tức, Ô Tiền Ly cả kinh vội ném linh phù đi.

Bọn Ô Tiền Cạnh cảnh giác nhìn bóng trắng, mặt hắn một nửa toàn xương với xương một nửa yêu diễm động lòng người, vừa nhìn liền biết hắn là Quỷ tộc, hơn nữa năng lực còn mạnh hơn bọn họ, nếu không đã bị bọn họ phát hiện từ lâu.

Ô Nhược lập tức nhận ra bây giờ bản thân không đánh lại bọn Ô Tiền Cạnh, bỗng chốc xoay người về phía Hắc Tuyển Dực: "Giết bọn họ, Hắc Tuyển Dực, ngươi giết bọn họ giúp ta đi, ta muốn bọn họ chết không toàn thây, ta muốn tất cả người Ô gia đều chôn cùng nhà ta."

Lời này như là nguyền rủa, cậu thê lương gầm lên, như muốn để thiên địa cảm nhận được nỗi đau trong lòng cậu, gió thổi mạnh, mây mù gió nổi.

Mọi người bất giác lùi lại một bước.

Hắc Tuyển Dực nhìn bọn họ như nhìn người chết, phun ra một chữ: "Được."

"Xì, chỉ bằng mấy người các ngươi." Ô Tiền Ly phất tay, ý bảo mấy hộ vệ cùng lên: "Mọi người xông lên."

Các hộ vệ hai mặt nhìn nhau, lộ vẻ do dự, trước không nói tới Ô Nhược đang vô cùng điên cuồng, ngay cả Hắc Tuyển Dực cũng tỏa ra hơi thở khủng bố làm bọn họ không dám tiến lên.

Ô Tiền Ly tức giận đẩy hộ vệ bên cạnh: "Còn không lên."

Thị vệ hơi do dự, nâng tay chuẩn bị thi phép, chỉ thấy sau lưng Hắc Tuyển Dực xuất hiện vài bóng người, càng ngày càng nhiều, cũng càng lúc càng hiện rõ, cho dù là trên mặt đất, trên cây hay là trên mái nhà đều có rất nhiều Quỷ tộc mặt mũi dữ tợn lăm le trong bóng tối, trông cực kỳ khủng bố khiến người Ô gia không khỏi lùi về sau một bước.

"Mọi người nghe cho rõ, phu nhân muốn người Ô gia chôn cùng, người ở đại viện khác cũng không tha, bắt bọn họ đến đây để bọn họ nhìn tộc nhân của mình chết thảm như thế nào." Hắc Càn đi ra từ trong bóng tối.

Hầu hết Quỷ tộc biến mất ở Thư Thanh Viện, ngay sau đó, bọn Ô Tiền Cạnh liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương từ xa truyền đến, bọn Ô Tiền Cạnh xông lên đánh nhau với Quỷ tộc, chỉ chốc lát sau trên đất đã nằm la liệt người, bọn Ô Tiền Ly cũng bị thương.

Không lâu sau, thê nhi của bọn họ bị Quỷ tộc bắt tới Thư Thanh Viện.

"Phong bế linh lực của bọn họ." Ô Nhược bay lên không trung, mặt không cảm xúc chỉ vào bọn Tang Đông Di rồi nói với các hộ vệ: "Ngay bây giờ chỉ cần các ngươi cưỡng hiếp bọn họ, ta sẽ không giết các ngươi."

"Ô Nhược, ngươi dám!" Ô Tiền Đồng giận dữ, sau đó kêu thảm một tiếng, cánh tay bị chặt đứt.

"Tên húy của phu nhân nhà ta há để ngươi kêu?" Một bóng đen xuất hiện trước mặt Ô Tiền Đồng, trên mặt hắn có rất nhiều phù văn màu đen.

Các hộ vệ nhìn thi thể đầy đất, tức khắc cảm thấy cực kỳ sợ hãi, rất rõ ràng bọn họ không phải là đối thủ của Quỷ tộc, cho dù tộc trưởng và các trưởng lão có đến đây cũng e là không làm được trò trống gì.

"Lục, lục công tử, ngươi nói thật chứ." Có người hỏi.

"Nói nhiều như vậy làm gì." Hắc Càn mặt âm trầm, cầm kiếm giết chết hộ vệ bên cạnh: "Không làm theo lời phu nhân ta nói, đều phải chết."

Các hộ vệ nhát gan sợ chết ngo ngoe rục rịch.

"Các ngươi muốn tạo phản phải không?" Ô Tiền Cạnh cả giận nói.

"Đại gia, chúng ta muốn sống a." Các hộ vệ hơi do dự, rồi nhào tới bọn Tang Đông Di.

Tang Đông Di và Nguyễn Lam Như liên tục thét chói tai, lại bị Quỷ tộc đè lại không thể phản kháng: "Không được lại đây, các ngươi không được lại đây."

Ô Nhược nhìn vẻ mặt các nàng, nghĩ đến mẫu thân cậu vừa rồi cũng là bị cưỡng hiếp như vậy, lòng tràn đầy bi ai và ngoan tuyệt, chỉ vào bọn Ô Tiền Ly nói: "Đè bọn họ lại, để bọn họ tận mắt nhìn thê nhi của mình bị người khác đùa bỡn."

"Tuân lệnh." Nhóm Quỷ tộc lập tức bắt lấy bọn Ô Tiền Cạnh.

"Tiểu Nhược, nương tay." Bỗng nhiên một giọng nói nôn nóng truyền đến từ bên ngoài.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Hôm qua học tuần lễ công dân bài quan trọng nên không vừa học vừa dịch được, sáng nay tranh thủ dịch xong để đăng, lát mình ktra rồi 🤧🤧. Tối nay còn 1 chương nữa nha.

Đăng: 29/10/2021

🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼

Chương 114. Kiếp trước kiếp này (2)

Edit + beta: Iris

Ô Nhược nhìn về phía cửa sân, Ô Bặc Phương cùng mấy vị trưởng lão vội vàng đi tới.

Ô Bặc Phương nhìn thấy Ô Nhược biến thành quỷ hồn thì sửng sốt.

"Nương tay?" Ô Nhược cười bi ai nhìn Ô Bặc Phương: "Lúc bọn họ hủy linh điền cha ta có nương tay hay không? Lúc bọn họ giết đại ca ta có nương tay hay không, còn có Ô Hi tiểu muội ta, bọn họ xúi giục Ba Sắc hạ chú nàng có nghĩ tới nương - tay - hay - không?"

Cậu phẫn uất chỉ vào Ô Bặc Phương, lạnh lùng nói: "Còn Ô Bặc Phương ngươi, ngươi luôn chú ý đến hướng đi của mỗi đại viện, ta không tin chuyện cha ta bị hủy linh điền, đại ca và tiểu muội ta chết mà ngươi lại không biết, ha ha, lúc ấy ngươi có cầu tình cho người Thư Thanh Viện chúng ta hay chưa? Không có đúng không?"

Ô Bặc Phương: "..."

"Ô Bặc Phương, ngươi phải nhìn thật kỹ bọn họ chết như thế nào, nhìn thật kỹ Ô gia mà ngươi luôn tự hào sẽ bị hủy trong vòng một đêm, cho dù là con cháu đang rèn luyện bên ngoài hay là đã gả chồng cưới vợ, ta đều sẽ không bỏ qua."

Ô Bặc Phương bị sốc bởi những lời cậu nói, thân thể hắn không tự chủ được mà run lên.

Trưởng lão phía sau hắn kích động nói: "Ô Nhược, ai hại ngươi thì tìm người đó, không nên liên lụy người vô tội."

"Vậy đại ca, tiểu muội, cha và mẹ ta có tội sao? Các ngươi có ai từng vươn tay giúp đỡ? Nếu có thì đã không đi đến bước đường như hôm nay." Ô Nhược nhìn về phía bọn hộ vệ, cả giận nói: "Còn không động thủ."

Các hộ vệ lập tức cởi quần áo đám Tang Đông Di, trực tiếp đùa bỡn, khắp viện tử đều là âm thanh dơ bẩn và tiếng chém giết.

Ô Tiền Ly giận dữ nói: "Ô Nhược, ngươi là thứ súc sinh."

Ô Tiền Cạnh rống to: "Ô Nhược, nếu sớm biết như vậy, chúng ta đã giết ngươi đầu tiên."

Ô Tiền Bân cũng phẫn nộ gào: "Ô Nhược, ngươi sẽ chết không được tử tế."

"Chết không được tử tế?" Ô Nhược bay đến thi thể của mình, cười lạnh: "Ta chưa làm chuyện gì có lỗi với các ngươi, nhưng có chết được tử tế không? Ha ha, chết không được tử tế là các ngươi mới đúng."

Mọi người: "..."

Hắc Tuyển Dực đi đến ngồi xổm xuống, cẩn thận từng li từng tí bế thi thể Ô Nhược bị thiêu không còn hình người lên, không chút để ý hôn lên cái trán bị thiêu đen, nghẹn ngào nói: "Giết - hết - toàn - bộ - -"

Bốn chữ chứa đựng huyết tinh nhưng lại làm Ô Nhược cảm nhận được bi thương trong lòng y.

Cậu ngơ ngác nhìn Hắc Tuyển Dực ôm thi thể cậu rời đi như thể thù hận của cậu đã bị y lấy đi toàn bộ, nơi khác hai tên Quỷ tộc cũng ôm thi thể của Ô Tiền Thanh và Quản Đồng rời đi.

Ô Nhược bất giác đi theo sau.

Quỷ tộc nhận được mệnh lệnh, giết hết toàn bộ.

Kể cả bọn Ô Tiền Ly, sau khi để bọn họ nhìn chính thê nhi của mình bị cưỡng hiếp, sau đó lại giết sạch.

Ô Bặc Phương nhìn toàn tộc chết thảm, là người cuối cùng chết đi.

Ô Nhược ngó lơ tiếng kêu thảm thiết thê lương phía sau, yên lặng đi theo sau Hắc Tuyển Dực.

Ra đến đại môn Ô gia, Hắc Tuyển Dực ôm thi thể ngồi vào kiệu, người Quỷ tộc nâng kiệu bay về Hắc phủ, ngừng lại trước đại môn Hắc phủ.

Hắc Tuyển Dực dừng lại trước bậc thềm, ngẩn người nói: "Tiểu Nhược, chúng ta về nhà rồi."

Tức khắc Ô Nhược muốn khóc thật lớn, gả cho nam nhân này nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên y nói ra lời thân thiết như vậy với cậu.

Cậu cực kỳ khổ sở "ừ" một tiếng.

Hắc Tuyển Dực ôm thi thể cậu bước vào Hắc phủ.

Hắc Tín đi tới, vẻ mặt khó tin nhìn Ô Nhược: "Phu nhân, phu nhân ngài..."

Ô Nhược cười thê lương.

Hắc Tuyển Dực ra lệnh: "Hắc Tín, bày trận."

Hắc Tín hồi thần: "Bày trận gì cơ?"

"Quỷ sai sắp tới."

Ô Nhược sững sờ, chẳng qua là trước khi biến thành lệ quỷ, cậu bị Hắc Tuyển Dực mạnh mẽ lưu lại thế giới này, nếu còn không đi thì sẽ bị quỷ sai tới bắt, nên cần phải dùng chút thủ đoạn đặc thù để né tránh quỷ sai.

"Lão nô đã biết."

Hắc Tín và vài hộ vệ tìm đồ để bày trận, sau đó đến đại viện bày trận pháp.

Hắc Tuyển Dực ôm thi thể Ô Nhược đặt lên giường, lấy pháp bảo ra nói với Ô Nhược: "Trốn vào đây."

"Nhưng còn ngươi..."

Ô Nhược thân là âm dương sư nên biết rất rõ linh hồn phàm nhân muốn ứng phó với quỷ sai khó khăn cỡ nào, nhẹ thì hao tổn linh lực tinh thần, nặng thì mất luôn cái mạng, đương nhiên cũng có người may mắn thành công né được quỷ sai, nhưng trường hợp này rất hiếm.

Hắc Tuyển Dực rũ mí mắt: "Ngươi muốn đi cùng quỷ sai?"

Ô Nhược vội nói: "Không muốn."

"Vậy vào đây."

Ô Nhược hơi do dự nhưng rồi cũng trốn vào pháp khí, bên trong tối đen, hơn nữa cũng không quan sát được bên ngoài, cảm giác rất bất lực, trong lòng càng thêm thù hận và lo lắng.

Không biết qua bao lâu cậu mới được thả ra ngoài, đập vào mắt chính là miếng vải đen che cửa sổ, không cho ánh sáng bên ngoài hắt vào.

Ô Nhược vội xoay người, nhìn thấy Hắc Tuyển Dực ngồi xếp bằng trên giường: "Quỷ sai đâu?"

Hắc Tuyển Dực không trả lời cậu, chỉ ra hiệu bảo cậu đi tới.

Ô Nhược nghe lời đi qua, bước vào trận pháp mà Hắc Tuyển Dực đã bố trí.

Hắc Tuyển Dực mượn trận pháp độ một ít linh lực cho Ô Nhược, để Ô Nhược ngưng kết thành thực thể trong thời gian ngắn, không còn sợ ánh mặt trời.

Ô Nhược nhìn thân thể từng chút một trở nên rõ ràng hơn, đáy mắt hiện lên vẻ vui mừng.

Đột nhiên, phụt một tiếng, Hắc Tuyển Dực phun ra một ngụm máu tươi lên người cậu.

Ô Nhược sửng sốt, thấy Hắc Tuyển Dực ngã xuống giường.

"Hắc Tuyển Dực." Cậu cuống quít đỡ Hắc Tuyển Dực dậy bắt mạch cho y, phát hiện thân thể y cực kỳ suy yếu, giống như người sắp chết vậy. Cậu vô thức muốn lấy bình dược từ không gian ra, nhưng bây giờ cậu đã chết, không có linh lực, hoàn toàn không thể nào mở không gian ra được, hơn nữa những người khác cũng đã chết, cậu không biết những năng lực đó có đi theo hay không.

"Hắc Tín, Hắc Tín, ngươi vào đây nhanh lên."

Hắc Tín đẩy cửa ra đi vào: "Thất nhân*, làm sao vậy?"

*Thất nhân (失人): nhân là người, thất là lỡ, sai lầm, mất. Mình tra gg thì chỉ thấy ghi là thất nhân tâm, chắc ý tác giả là người đã mất, không hiểu câu này lắm.

Ô Nhược khổ sở nói: "Hắc Tuyển Dực không ổn."

Hắc Tín nhanh chóng lấy đan dược cho Hắc Tuyển Dực ăn, cau mày thở dài: "Chủ tử, sao ngài lại không yêu quý bản thân như vậy, hôm qua hao hết linh lực, làm linh điền bị thương mới thoát khỏi quỷ sai, hôm nay mới sáng ra đã độ linh lực cho phu nhân, cho dù có là mình đồng da sắt cũng không chịu nổi a."

Nghe vậy, Ô Nhược không khỏi ôm chặt tay Hắc Tuyển Dực, rồi đến ôm cả người y vào lòng, không nói lời nào.

Hắc Tín nhắc nhở cậu: "Phu nhân, ngài đặt chủ tử nằm xuống giường nghỉ ngơi đi thôi."

Ô Nhược nghĩ đến Hắc Tuyển Dực còn đang bị thương, vội đặt y nằm xuống, lại kê phương thuốc đưa cho Hắc Tín đi nấu, uống thuốc xong, chờ cơ thể Hắc Tuyển Dực khôi phục lại linh lực, cậu mới hỏi: "Cha mẹ ta đâu?"

Hắc Tín nói: "Thông gia và thông gia phu nhân đã nhập quan, được đặt trong đại sảnh."

"Cảm ơn." Ô Nhược nắm chặt tay, bước ra khỏi phòng, đến đại sảnh nhìn cha mẹ.

Đại sảnh đã được bố trí thành linh đường, cha mẹ Ô Nhược được cùng đặt trong một cái quan tài lớn, đầu và thân thể của Ô Tiền Thanh đã được gắn lại, Quản Đồng cũng được thay một bộ y phục mới, trông bọn họ rất yên bình như thể đang ngủ vậy.

"Cha, mẹ, hai người đi đường bình an, nếu thấy đại ca và tiểu muội thì nói với bọn họ, con đã báo thù cho bọn họ rồi, còn Nguyễn Trì Tranh và sư phụ hắn, con nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ." Ô Nhược vừa sửa sang lại y phục cho Ô Tiền Thanh và Quản Đồng, vừa chua xót nói.

"Chủ tử." Hộ vệ ngoài cửa đột nhiên hô lên.

Ô Nhược ngẩng đầu nhìn Hắc Tuyển Dực đi tới, vội đi lên dìu y: "Thân thể ngươi yếu như vậy, sao không nghỉ ngơi trong phòng đi?"

Hắc Tuyển Dực nhìn cánh tay đang đỡ lấy tay mình: "Hôm nay là tang lễ của cha mẹ ngươi, ta sao có thể nghỉ ngơi được đây."

Ô Nhược cảm động, không nói gì, nắm chặt cánh tay y.

Hắc Tuyển Dực lộ vẻ do dự, cuối cùng vẫn nâng tay vỗ vai cậu, an ủi: "Đừng khổ sở."

Ô Nhược nhanh chóng ôm lấy y: "Hắc Tuyển Dực, may mà có ngươi ở đây."

Nếu không có nam nhân này, cậu đã không thể báo thù được.

Hắc Tuyển Dực: "..."

Lần đầu tiên y được người này chủ động ôm.

Tay y đặt trên vai Ô Nhược dần trượt xuống, ôm người vào lòng.

"Hắc Tuyển Dực, ngươi giúp ta tìm Nguyễn Trì Tranh và sư phụ hắn nhé, bọn họ đã giết ta và cha mẹ ta."

Hắc Tuyển Dực nghĩ đến người đã giết Ô Nhược, đáy mắt hiện lên hung ác: "Được."

Ô Nhược ôm chặt y không nói lời nào, bây giờ cậu chỉ còn lại mỗi nam nhân này, chỉ còn lại mỗi một mình nam nhân này thôi.

Năm ngày sau đưa tang, Ô Nhược không đưa bọn họ vào tổ địa Ô gia, mà mua một mảnh đất mới an táng cha mẹ cậu, cũng dời mộ của đại ca cậu đến đó, sau đó kéo tất cả người Ô gia đến trước mộ cha mẹ, đốt thi thể bọn họ để tế cha mẹ.

Tang lễ qua đi, cậu dùng một mồi lửa thiêu rụi đại trạch Ô gia.

Trận lửa này cháy ba ngày ba đêm, bá tánh Cao Lăng Thành không ai dám đến gần, bọn họ chỉ biết rằng trong vòng một đêm, người Ô gia chết sạch, còn nguyên nhân thì không ai rõ.

Chờ thương thế Hắc Tuyển Dực gần lành, bọn họ bắt đầu hành trình truy tìm Nguyễn Trì Tranh và sư phụ hắn.

Dọc theo đường đi, bọn họ giết hết các con cháu Ô gia đang rèn luyện bên ngoài, thậm chí nữ nhi đã gả chồng và người nhà chồng các nàng cũng không tha.

Hai tháng trôi qua, mười mấy hộ gia đình đều bị diệt môn.

Sau đó thì nhận được tin báo rằng Nguyễn Trì Tranh đang ở trong hoàng thành, Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực quyết định đến Hoàng Đô Thành định cư.

Vào ngày đến đó ở, Hắc Âm đã mang tro cốt của Ô Hi từ Campuchia đưa đến phủ đệ Hoàng Đô Thành, đưa đến trước mặt Ô Nhược.

Ô Nhược vừa vui mừng vừa cảm động, từ sau khi hạ táng cha mẹ, rất nhiều lần cậu muốn đi Campuchia lấy lại tro cốt của Ô Hi, để nàng được đoàn tụ cùng cha mẹ, nhưng cậu ngại mở miệng với Hắc Tuyển Dực. Bởi vì trong khoảng thời gian này, Hắc Tuyển Dực đã giúp cậu rất nhiều chuyện, cậu muốn cái gì Hắc Tuyển Dực đều thỏa mãn cậu, nên cậu không muốn làm phiền Hắc Tuyển Dực thêm nữa, cứ để Ô Hi an giấc ngàn thu tại Campuchia.

Nhưng cậu không ngờ, dù cậu chưa từng nhắc tới chuyện này với Hắc Tuyển Dực, nhưng Hắc Tuyển Dực lại đoán ra được, còn phái Hắc Âm mang tro cốt của Ô Hi về.

Ô Nhược vừa kích động xoa vại tro cốt, vừa nhìn người nam nhân luôn ở bên cậu trong khoảng thời gian này, đột nhiên hỏi: "Hắc Tuyển Dực, vì sao ngươi lại tốt với ta như vậy?"

°°°°°°°°°°

Đăng: 29/10/2021

🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼

Chương 115. Kiếp trước kiếp này (3)

Edit + beta: Iris

Trong mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên nhu tình nhàn nhạt, không nói gì, bình tĩnh nhìn Ô Nhược.

Ô Nhược nhìn thẳng vào y một lúc lâu, sau đó ngại ngùng cúi đầu, xoa hủ tro cốt nhằm che giấu cảm xúc.

Hắc Âm nhìn không nổi nữa, xì một tiếng: "Tất nhiên vì ngài là phu nhân của chủ tử, chủ tử lại thích ngài, không đối xử tốt với ngài thì với ai? Chắc ngài không biết đâu, lúc chủ tử kêu chúng ta đi lấy tro cốt của tiểu thư Ô Hi về, còn dặn chúng ta gϊếŧ sạch toàn bộ người trong trại, báo thù cho tiểu muội của phu nhân."

Động tác của Ô Nhược hơi ngừng, Hắc Tuyển Dực thích cậu?

Vậy vì sao cậu không nhận ra chút gì hết, nhưng ngày nào Hắc Tuyển Dực cũng trưng ra khuôn mặt lạnh băng, lại còn ít nói, sao có thể hiểu được y đang nghĩ gì.

Chính là quan hệ của hai người trước kia ác liệt như vậy, Hắc Tuyển Dực thật sự thích cậu sao?

Ô Nhược lén nhìn Hắc Tuyển Dực, thấy y vẫn đang nhìn mình mà không phủ nhận lời Hắc Âm nói, không khỏi siết chặt tay.

Hắc Âm không quấy rầy bọn họ nữa, biến mất khỏi đại sảnh.

Ô Nhược lau khô hủ tro cốt rồi mới hỏi: "Lời Hắc Âm nói là thật sao?"

"Ừ." Hắc Tuyển Dực kéo cậu ngồi lên đùi của mình, khi Ô Nhược nghe thấy y thừa nhận vậy mà lại đặc biệt vui mừng, thân thể vô thức nhũn ra, ôm eo y, dựa đầu vào vai y.

Vậy còn cậu thì sao?

Cậu có thích Hắc Tuyển Dực không?

Cậu không nghĩ ra câu trả lời, chỉ biết rằng sau khi cha mẹ chết, người nam nhân này là tất cả của cậu.

Cho đến khi một tháng sau, có một người đến Hắc phủ, cậu mới nhận ra tâm ý của mình.

Ngày hôm đó, Ô Nhược từ hậu viện đi tới thì thấy một nam nhân tuấn mỹ nhào vào người Hắc Tuyển Dực, tức khắc cậu đố kỵ đến phát cuồng, hận không thể xông lên xé xác nam nhân kia.

Hắc Tuyển Dực nhận ra sự khác thường, quay đầu nhìn về phía cậu, thấy hai mắt cậu biến thành màu đỏ, vẻ mặt y thay đổi, lập tức đẩy nam tử tuấn mỹ trong ngực ra, bước nhanh đến trước mặt cậu và nắm lấy tay cậu, trầm giọng quát: "Tiểu Nhược."

Ô Nhược nghe thấy giọng của y, nhanh chóng khôi phục thần trí, không hiểu gì nhìn Hắc Tuyển Dực: "Ta làm sao vậy?"

Nam tử tuấn mỹ kia đi tới nói: "Suýt nữa ngươi đã biến thành lệ quỷ."

Ô Nhược trừng mắt hắn một cái, nếu không phải tại hắn, cậu sẽ mất đi lý trí chắc?

"Đại ca, hình như đại tẩu không thích đệ." Nam tử tuấn mỹ bổ nhào vào ngực Hắc Tuyển Dực: "Tiểu đệ rất ủy khuất nha."

"Đừng quậy." Hắc Tuyển Dực đẩy hắn ra.

Ô Nhược hỏi: "Hắn là đệ đệ ngươi?"

"Ừ."

Nam tử tuấn mỹ nhanh chóng giới thiệu: "Đại tẩu, đệ tên là Hắc Tuyển Đường, đứng thứ tư, tẩu có thể gọi đệ là tứ đệ."

Tức khắc Ô Nhược thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là đệ đệ ruột, tốt quá rồi.

Hắc Tuyển Dực đen mặt, ngữ khí nghiêm khắc hỏi Ô Nhược: "Vừa rồi ngươi làm sao lại như vậy?"

"Ta..." Ô Nhược chột dạ cúi đầu.

Hắc Tuyển Đường cười hì hì: "Đệ đoán chắc chắn là đại tẩu ghen tị đấy."

Hắc Tuyển Dực: "..."

"Ta về phòng trước đây." Ô Nhược ngại ngùng xoay người, bay nhanh về hậu viện.

Lúc nãy dọa chết cậu, không ngờ vì ghen ghét mà mất đi lý trí muốn giết người, suýt nữa thì biến thành lệ quỷ...

Cậu, có phải cậu thích Hắc Tuyển Dực rồi không?

Ô Nhược trở về phòng, trực tiếp trốn vô ổ chăn.

Hắc Tuyển Dực về phòng thì thấy Ô Nhược như một đứa bé, cuộn lại trong chăn rồi lăn tới lăn lui.

Ô Nhược nghe tiếng bước chân, dừng lăn và thò đầu ra xem, thấy là Hắc Tuyển Dực thì lại rụt đầu về.

Hắc Tuyển Dực nhướng mày: "Ta đi ra ngoài nha."

"Đừng đi." Ô Nhược vội xốc chăn lên, giữ chặt Hắc Tuyển Dực.

Hắc Tuyển Dực ngồi xuống, ôm người vào ngực, trầm giọng nói: "Sau này không được làm ra chuyện như hôm nay."

Ô Nhược ngoan ngoãn dạ một tiếng: "Vậy sau này có chuyện gì ngươi cũng phải nói với ta, không được gạt ta, nếu không ta sẽ hiểu lầm ngươi giống như tình cảnh mười mấy năm qua. Nếu không phải tại ngươi ít trò chuyện với ta, Nguyễn Trì Tranh đã không có cơ hội châm ngòi ly gián quan hệ của chúng ta. Còn lúc ngươi tức giận, ngươi không được quay đầu bỏ đi, phải nói cho ta biết ngươi đang tức giận, phải cho ta cơ hội giải thích và dỗ dành ngươi, ngươi cứ không rên tiếng nào mà xoay người đi sẽ khiến ta cảm thấy ngươi đang khinh thường ta, đây chính là nguyên nhân vì sao chúng ta càng ngày càng xa cách. Còn nữa, nếu ngươi muốn quan tâm ta thì hãy trực tiếp nói ra, tuy rằng ngươi lén quan tâm ta là chuyện tốt, nhưng ta lại không hề hay biết gì cả, sẽ chỉ cho rằng ngươi không để ý đến ta."

Cậu nói ra tất cả những điều đã từng phát sinh giữa bọn họ, và dùng mấy tháng thân thiết này mà tổng kết ra, lý do là vì nam nhân này nói quá ít nên mới dẫn đến quan hệ của bọn họ trở nên ác liệt như vậy: "Còn nữa còn nữa, sau này ngươi phải bồi ta nói chuyện phiếm nhiều chút."

Hắc Tuyển Dực: "..."

Cậu nói nhiều như vậy là cho rằng y nói quá ít sao.

"Về sau ta sẽ nói chuyện thiệt nhiều với ngươi."

Ô Nhược hài lòng ôm lấy y, tựa vào vai y: "Nếu trước kia chúng ta có thể bình tĩnh đối mặt nhau như này thì đã không bỏ lỡ mười mấy năm vô ích."

Đáng buồn nhất chính là khi bọn họ đã tâm ý tương thông, cậu chỉ là một con quỷ, một con quỷ không làm được việc gì.

Ô Nhược ngẫm lại thì cảm thấy bi ai, bây giờ có thể duy trì thực thể đã rất khó khăn, càng đừng nói đến chuyện hoan ái với Hắc Tuyển Dực, cho dù là mấy thứ bình thường như cùng Hắc Tuyển Dực ăn cơm hoặc cùng ngủ cũng không thể.

Cậu chỉ là muốn ở bên cạnh Hắc Tuyển Dực thật nhiều, nhưng bây giờ cậu không thể ra khỏi phủ để tránh bị thuật sư lợi hại thu đi hoặc là bị người đánh tới hồn phi phách tán, nên việc giết người Ô gia và tìm Nguyễn Trì Tranh đều giao hết cho Hắc Tuyển Dực làm, mỗi ngày cậu ngoại trừ ở trong phủ thì cũng chỉ ở trong phủ.

Ô Nhược không có chuyện gì làm nên đi tìm Hắc Dương: "Quỷ tộc các người thường ăn cái gì?"

Cậu và bọn Hắc Dương đã ở chung một thời gian nhưng lại không biết bọn họ ăn gì nên muốn tìm hiểu thêm, để về sau có thể ăn cơm cùng Hắc Tuyển Dực.

Hát Dương cười tủm tỉm nói: "Ngươi đi trộm yếm của nữ nhân về đây đi, ta sẽ nói cho người biết."

"..." Ô Nhược tò mò hỏi: "Ngươi muốn trộm yếm của nữ nhân làm gì?"

Hắc Dương vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Ta không có hứng thú gì chỉ thích trộm yếm nữ nhân. Ngươi không yếm của nữ nhân rất đẹp sao?"

Ô Nhược khóe mắt co giật: "Ngươi thích yếm thì có thể đi mua, trong cửa hàng cái nào mà không có, mắc gì phải đi trộm?"

Hắc Dương vẻ mặt ngu ngốc nhìn cậu: "Yếm mua sao vui bằng yếm trộm?"

Đột nhiên một bóng đen xuất hiện bên cạnh bọn họ: "Nếu như chủ tử biết ngươi xúi phu nhân đi trộm yếm sẽ cạo luôn nửa miếng thịt còn lại trên mặt ngươi."

Hắc Dương thấy người đến là Hắc Âm thì la lên: "Hắc Âm, ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện."

Hắc Âm trừng mắt hắn: "Là chủ tử kêu ta đến đây tìm ngươi."

"Chủ tử tìm ta làm chi?"

"Không biết, ngươi tự đi hỏi đi."

Hắc Dương biến mất khỏi phòng.

Ánh mắt Hắc Âm mờ đi.

Ô Nhược nhận ra cảm xúc mất mát của hắn, thử hỏi: "Có phải ngươi thích Hắc Dương hay không?"

Hắc âm nhìn Ô Nhược.

"Nếu ngươi thật sự thích hắn thì nói cho hắn biết đi, nói không chừng hắn cũng thích ngươi thì sao, cho dù không thích ngươi thì hai ngươi vẫn có thể làm bạn bè, tóm lại đừng để giống ta và Hắc Tuyển Dực, bỏ lỡ nhiều năm vô ích."

Hắc Âm: "..."

Ô Nhược vỗ vai hắn rồi rời khỏi phòng.

Không ngờ câu này của cậu lại thật sự có tác dụng, hai tháng sau, Hắc Âm và Hắc Dương đã ở bên nhau, chỉ cần rảnh rỗi là hai đứa lại dính vô nhau, hơn nữa cử chỉ cũng rất thân mật khiến cho Ô Nhược cực kỳ hâm mộ, cũng tưởng tượng muốn trở nên nhiệt tình hơn với Hắc Tuyển Dực như bọn họ.

Sau hôm đó, mỗi buổi tối Ô Nhược đều ôm Hắc Tuyển Dực đi ngủ, khi Hắc Tuyển Dực thức dậy sẽ hôn lên khóe miệng y, đôi khi sẽ làm nũng để Hắc Tuyển Dực cho cậu thay quần áo và chải đầu giúp y. Sau khi rời phòng, hai người sẽ nắm tay nhau đến đại sảnh ăn sáng, sau đó cậu sẽ gắp thức ăn cho Hắc Tuyển Dực, Hắc Tuyển Dực chỉ cần ăn thôi, người có mắt đều nhìn ra bọn họ rất ân ái.

Một ngày nọ sau khi ăn sáng xong, Hắc Tuyển Dực lấy một cái áo choàng pháp bảo màu đen đưa cho Ô Nhược mặc: "Bộ đồ này là do đích thân ta luyện chế, có thể che giấu quỷ khí trên người ngươi, không để cho các thuật sư khác phát hiện."

Ô Nhược mắt sáng rỡ: "Vậy là ta có thể ra phủ rồi đúng không?"

Hắc Tuyển Dực nói: "Chỉ khi có ta bên cạnh mới có thể ra ngoài."

"Đỡ hơn là không thể ra ngoài rồi." Ô Nhược vui vẻ kéo tay y: "Hôm nay ta có thể ra phủ chơi không? Ta đến Hoàng Đô Thành đã gần một năm nhưng chưa đi đâu bao giờ."

"Được." Hắc Tuyển Dực kéo da giả trên mặt xuống, không muốn người bên ngoài bị gương mặt này dọa mà mất hết hứng thú dạo phố.

Ô Nhược cho rằng hôm nay có thể đi chơi cả ngày, ai ngờ vừa mới đến đường cái náo nhiệt đã thấy Nguyễn Trì Tranh đi ra từ tửu lâu.

"Tuyển Dực, ta thấy Nguyễn Trì Tranh ở chỗ đó." Ô Nhược tức giận chỉ về hướng tửu lâu.

Hắc Tuyển Dực an ủi vỗ đầu cậu: "Ta phái người theo dõi hắn."

Ô Nhược không dám quá kích động, sợ mất đi lý trí và biến thành lệ quỷ, cố nén phẫn nộ và thù hận rồi đi dạo phố cùng Hắc Tuyển Dực, hai người đến cửa hàng trang sức và đến tửu lâu ăn cơm rồi mới về phủ.

"Đây là ngọc bội eo ta mua tặng ngươi." Ô Nhược đưa ngọc bội màu trắng cho y, đeo lên giúp y: "Thích không?"

"Thích." Hắc Tuyển Dực mơn trớn ngọc bội trông cực kỳ yêu thích: "Đây là vật đầu tiên ngươi tặng ta."

Ô Nhược giật mình, từ khi thành thân đến nay, quả thật đây là lần đầu tiên cậu mua quà cho Hắc Tuyển Dực, hơn nữa còn là dùng bạc của Hắc Tuyển Dực để mua, không có thành ý gì hết.

Cậu hôn lên khóe miệng y: "Chờ sau này ta kiếm được bạc, ngươi muốn cái gì ta sẽ mua cái đó cho ngươi."

"Được."

Lúc này, hộ vệ ngoài xe ngựa nói: "Chủ tử, có người theo dõi chúng ta."

Hắc Tuyển Dực đen mặt: "Là ai?"

"Không biết, nhưng xe ngựa trông rất hoa lệ, dường như là xe ngựa của nữ tử dùng, thuộc hạ cắt đuôi bọn họ xong sẽ cho người đi tra thân phận."

Hộ vệ tăng tốc ngựa, nửa canh giờ sau đã cắt đuôi được và trở về Hắc phủ.
Không lâu sau, hộ vệ đi điều tra chủ nhân xe ngựa và quỷ tộc theo dõi Nguyễn Trì Tranh đồng thời trở về bẩm báo.

Hộ vệ nói: "Khởi bẩm chủ tử, người theo dõi chúng ta là cháu gái của Quốc Sư đại nhân - Ô Úy Tuyết."

Quỷ tộc cũng nói: "Khởi bẩm chủ tử, Nguyễn Trì Tranh đã tiến vào Ô gia, đến giờ vẫn chưa thấy đi ra, thuộc hạ đã cho người canh ở đại môn Ô gia."

°°°°°°°°°°

Đăng: 30/10/2021

🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼

Chương 116. Kiếp trước kiếp này (4)

Edit + beta: Iris

Hắc Tuyển Dực phân phó hộ vệ điều tra chuyện của Nguyễn Trì Tranh và phái người giám thị nhất cử nhất động của hắn, hộ vệ đi điều tra chuyện của Nguyễn Trì Tranh báo lại rằng một năm trước Nguyễn Trì Tranh té xỉu ở cửa Ô gia, vì mất đi ký ức nên được người Ô gia thu lưu và làm hạ nhân ở đó, sau bao nỗ lực cuối cùng cũng bò lên được vị trí gã sai vặt bên người thiếu gia, nên may mắn được học huyền thuật của Ô gia cùng thiếu gia. Nhưng trong vòng một năm gần đây không có bất kỳ nhân vật lợi hại hoặc thần bí nào xuất hiện bên cạnh hắn.

Ô Nhược cho rằng có thể là Nguyễn Trì Tranh đang giả vờ mất trí nhớ, Hắc Tuyển Dực phái người bắt Nguyễn Trì Tranh tới và thực hiện những hình phạt tàn khốc, sau đó phát hiện tất cả những ký ức của Nguyễn Trì Tranh đã bị người khác xóa sạch, cũng tức là sẽ không tìm thấy sư phụ của Nguyễn Trì Tranh.

Ô Nhược đoán rất có thể là do người Ô gia ở Hoàng Đô Thành giết cậu và người nhà của cậu, nếu không, sao Nguyễn Trì Tranh lại trùng hợp té xỉu trước đại môn Ô gia. Nhưng số lần Ô Nhược đến Hoàng Đô Thành có thể đếm trên đầu ngón tay, không có tiếp xúc với người Ô gia, càng không đắc tội bọn họ và khiến bọn họ hận đến mức gϊếŧ cả nhà cậu. Nếu thật sự là người Ô gia làm thì cũng đâu cần phải xóa sạch ký ức của Nguyễn Trì Tranh, còn giữ Nguyễn Trì Tranh lại bên người để khiến người khác hoài nghi, Ô Nhược cảm thấy sư phụ của Nguyễn Trì Tranh đã cố tình làm vậy để giá họa cho Ô gia, tiện cho việc thoát thân.

Cho dù thế nào đi nữa thì cũng không thể tìm thấy sư phụ của Nguyễn Trì Tranh, Hắc Tuyển Dực đã dùng các hình thức tra tấn Nguyễn Trì Tranh sống sờ sờ đến chết, thậm chí cả linh hồn của hắn cũng không tha.

Không lâu sau khi Nguyễn Trì Tranh chết đi, Ô gia lấy đủ loại danh nghĩa mời Hắc Tuyển Dực đến Ô gia làm khách và đều bị Hắc Tuyển Dực từ chối, nhưng Ô gia vẫn không từ bỏ ý định, mãi sau này mới biết là Ô Úy Tuyết thích khuôn mặt không đeo da giả của Hắc Tuyển Dực.

Vì để Ô Úy Tuyết gả cho Hắc Tuyển Dực mà Ô gia đã mượn chuyện Ô Nhược chết, muốn tạo một cuộc hôn nhân khác với Hắc Tuyển Dực, để Hắc Tuyển Dực thành thân với Ô Úy Tuyết, nhưng không ngờ lại dẫm lên điểm mấu chốt của Hắc Tuyển Dực, y trực tiếp đánh chết người mai mối. Sau đó, người Ô gia không còn xuất hiện ở Hắc phủ nữa.

Ngay khi Ô Nhược nghĩ rằng Ô Úy Tuyết đã từ bỏ Hắc Tuyển Dực, thì vào một buổi tối nọ, đại môn Hắc phủ đột nhiên bị người phá vỡ trận pháp và lao thẳng vào Hắc phủ.

Lúc đó, Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực đang nghỉ ngơi trong phòng, khi nghe thấy tiếng nổ vang, Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược nhanh chóng mở mắt bật dậy.

"Ngươi ở đây chờ ta, ta ra ngoài xem thử có việc gì." Hắc Tuyển Dực gọi Hắc Âm và Hắc Dương đến bảo vệ Ô Nhược, sau đó đến tiền viện xem xét tình hình.

Ô Nhược lo lắng đi tới đi lui ở hậu viện, muốn đến tiền viện nhưng lại sợ cản chân Hắc Tuyển Dực, nên kêu Hắc Dương đi ngó xem là ai đến náo loạn Hắc phủ.

Chẳng mấy chốc Hắc Dương đã quay lại nói: "Là kẻ thù của chủ tử ở trong tộc tới cửa trả thù."

Hắc Âm híp mắt: "Ta nghĩ chúng ta nên mang phu nhân rời khỏi đây càng sớm càng tốt."

Hắc Dương gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, bọn họ đã tìm tới cửa thì chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy, thậm chí có thể sẽ liên lụy đến chúng ta."

Ô Nhược rất lo lắng: "Một mình Tuyển Dực đối phó với những người đó được không?"

"Phu nhân đừng lo, còn có tứ thiếu gia, Hắc Càn và Hắc Tín bên cạnh chủ tử."

Ô Nhược do dự gật đầu: "Sau khi rời khỏi đây chúng ta sẽ đi đâu?"

"Đáng tiếc, các ngươi sẽ không đi đâu được cả." Bỗng nhiên một giọng nói cuồng vọng truyền đến từ nóc nhà.

Ô Nhược ngẩng đầu thì thấy tám gã mặc y phục dạ hành đứng trên nóc nhà, sau đó họ ném ra hai pháp khí đỉnh cấp tấn công Hắc Âm và Hắc Dương.

"Cẩn thận, linh giai của bọn họ ít nhất cũng từ thất giai trở lên." Hắc Âm và Hắc Dương lập tức lấy pháp khí mà Hắc Tuyển Dực đưa ra đối phó với tám người kia, đồng thời cũng triệu hồi một đàn Quỷ tộc đến bảo vệ Ô Nhược. Mà tám người kia cũng mang theo không ít người, trong phút chốc, hậu viện đã lâm vào hỗn chiến. Mặc dù Quỷ tộc nhiều hơn Nhân tộc nên chiếm thế thượng phong rất nhanh, nhưng mục đích của tám người kia hoàn toàn không nhằm vào Quỷ tộc.

Sau một trận đánh nhau, tám người sử dụng đại trận đuổi quỷ mà Quỷ tộc sợ nhất, thấy Quỷ tộc có ý muốn lui thì lại nhanh chóng lấy pháp bảo thu hồn phách ném về phía Ô Nhược.

Hắc Dương thấy thế nhanh chóng hô: "Mau đưa phu nhân rời khỏi đây."

Thủ lĩnh bên phía y phục dạ hành nói: "Muốn chạy, đâu có dễ như vậy."

Pháp bảo thu hồn phách biến thành một đóa kim liên trực tiếp cắm vào người Ô Nhược, Quỷ tộc bên cạnh bị phù văn kim quang của pháp bảo đánh bay ra ngoài hai trượng.

"A — —" Ô Nhược đau đớn hét thảm một tiếng, thân thể như bị liệt, không gian trước mắt trở nên vặn vẹo.

Sắc mặt Hắc Âm thay đổi: "Là pháp khí Phật môn."

Quỷ tộc sợ nhất là gặp phải người Phật gia, bọn họ quả thực chính là thiên địch của Quỷ tộc.

Hắc Âm không dám đến gần, chỉ có thể mượn pháp bảo đấu với pháp bảo, tất nhiên là không có tác dụng rồi.

Thủ lĩnh cười lạnh: "Đây chính là Tiên Khí lợi hại nhất mà chủ tử chúng ta đã mượn ở liên chùa, pháp bảo của các ngươi không có cách nào đối phó được nó."

"Phu nhân!" Hắc Dương thấy một hồn của Ô Nhược bị hút vào pháp bảo thì gấp đến độ muốn tiến lên, đúng lúc này một bóng người đột nhiên vọt tới, dùng pháp thuật dễ như trở bàn tay đã xóa sạch Tiên Khí, hồn phách của Ô Nhược trở về thân thể.

Sắc mặt thủ lĩnh thay đổi: "Ngươi là người phương nào?"

Người tới mặc một chiếc áo choàng màu đen, khuôn mặt xấu xí dữ tợn, sau khi tiếp đất thì lập tức che ở trước người Ô Nhược, dùng ngưng hồn chú để bảo vệ hồn phách Ô Nhược, sau đó không biết người nọ sử dụng chi thuật quỷ dị gì mà gã thủ lĩnh và mấy người hắn mang đến đều đau đến lăn lộn trên đất.

Hắc Âm thừa cơ đi lên kéo khăn che mặt của tên thủ lĩnh xuống.

Ô Nhược cố nhịn đau nhìn gã thủ lĩnh một cái, không ngờ hắn chính là hộ vệ bên người Ô Thần Tử, cậu chỉ biết hắn họ Diêu.

Thủ lĩnh lấy linh phù ném qua kẻ thần bí.

Kẻ thần bí không có tâm gϊếŧ người nên đã thả bọn họ rời đi.

Hắc Dương tiến lên nâng Ô Nhược dậy, nói lời cảm tạ với kẻ thần bí: "Đa tạ tiền bối cứu giúp."

Ánh mắt kẻ thần bí dừng trên người Ô Nhược, đáy mắt hiện lên tia phức tạp.

Không lâu sau, tiếng đánh nhau bên tiền viện cũng dừng lại.

Hắc Tuyển Dực mang theo Hắc Tuyển Đường, Hắc Tín, Hắc Càn và năm người ăn mặc giống kẻ thần bí chạy nhanh tới hậu viện.

"Tiểu Nhược, ngươi không sao chứ?" Hắc Tuyển Dực kéo tay Ô Nhược, độ một tia linh lực cho cậu.

Ô Nhược suy yếu nói: "May mà có tiền bối cứu giúp, nếu không ta đã bị hút vào pháp bảo."

Hắc Tuyển Dực nói lời cảm tạ với kẻ thần bí.

Kẻ thần bí nhàn nhạt nói với Hắc Tuyển Dực: "Ta có lời muốn nói với ngươi, ngươi tới đây với ta."

Hắc Tuyển Dực giao Ô Nhược cho Hắc Dương: "Ngươi đỡ Tiểu Nhược về phòng nghỉ ngơi, ta sẽ nhanh trở lại."

"Dạ."

Hắc Dương đỡ Ô Nhược, chậm rãi trở về phòng: "Phu nhân, người không sao chứ?"

Ô Nhược lắc đầu.

Hắc Tuyển Đường thấy cậu không giống như không có chuyện gì nên quan tâm nói: "Đại tẩu, nếu tẩu khó chịu ở đâu thì cứ nói ra, nếu không đại ca sẽ lo lắng."

Ô Nhược nói: "Ta chỉ cảm thấy bản thân không còn tí sức lực nào."

Dứt lời, thân thể cậu bỗng nhiên biến thành trong suốt như trở lại trạng thái linh hồn, cực kỳ suy yếu.

Hắc Tuyển Đường kinh hãi: "A, đại tẩu, thân thể của tẩu..."

Ô Nhược cúi đầu thì thấy thân thể mình trở nên trong suốt như đang biến mất.
Cậu sốt sắng nói: "Đây... Sao lại như thế này?"

Hắc Âm vội vàng nói: "Phu nhân, ngài đừng vội, có thể là do lúc nãy bị Tiên Khí hút hồn nên hồn phách đã xảy ra vấn đề, ta đi tìm chủ tử đến xem."

Hắn biến mất khỏi phòng, rất nhanh đã trở lại: "Chủ tử đã trở lại."

Một lát sau, Hắc Tuyển Dực và kẻ thần bí vội vã đi vào phòng.

Kẻ thần bí nhanh hơn Hắc Tuyển Dực một bước, giúp Ô Nhược độ linh lực, đợi thân thể Ô Nhược khôi phục lại thực thể mới nói với Hắc Tuyển Dực: "Suy nghĩ kỹ những lời ta vừa nói."

Nói xong hắn liền xoay người rời đi.

Lập tức Ô Nhược cảm thấy thân thể thoải mái hơn rất nhiều: "Tuyển Dực, vị tiền bối kia là ai?"

Hắc Tuyển Dực ôm cậu vào lòng, nhỏ giọng nói: "Là một tiền bối rất lợi hại."

"Là người ngươi quen?"

"Ừ." Hắc Tuyển Dực đỡ cậu nằm xuống: "Bây giờ hồn phách của ngươi không ổn định, cần tĩnh tâm ngưng thần."

Ô Nhược giữ chặt tay y: "Người muốn giết ta lúc nãy là Diêu hộ vệ bên cạnh Ô Thần Tử."

"Ta biết là người Ô gia." Đáy mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên hung ác: "Không biết từ đâu mà bọn họ nghe được tin sau khi ngươi chết thì biến thành quỷ, muốn dùng ngươi để uy hiếp ta thành thân với Ô Úy Tuyết."

Ô Nhược nghi hoặc: "Sao ngươi lại biết?"

"Là tiền bối vừa rồi nói." Hắc Tuyển Dực hôn trán cậu: "Bây giờ ta đang có chuyện gấp, ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi, ta sẽ về trễ một chút."

"Được."

Tới sáng ngày hôm sau Hắc Tuyển Dực mới từ bên ngoài trở về, trong tay y cầm đủ loại pháp bảo cố hồn để cố định hồn phách cho Ô Nhược.

Ô Nhược vì không muốn khiến y lo lắng nên ngoan ngoãn làm theo lời y, nhưng cậu vẫn cảm thấy Hắc Tuyển Dực tâm sự nặng nề, tuy rằng mặt y vẫn không cảm xúc như thường, nhưng dù sao ở chung cũng đã lâu, cậu có thể phân rõ cảm xúc tốt hay xấu của Hắc Tuyển Dực.

Ô Nhược nâng mặt Hắc Tuyển Dực: "Có phải ngươi gặp chuyện gì khó giải quyết rồi không?"

Hắc Tuyển Dực nắm lấy bàn tay trên mặt, bình tĩnh hỏi: "Sao ngươi lại hỏi như vậy?"

"Ta cảm thấy ngươi có tâm sự, có phải kẻ thù trong tộc ngươi chưa giải quyết triệt để được?"

"Ừ."

"Sao ta lại cảm thấy ngươi đang trả lời qua loa có lệ." Ô Nhược hôn môi mỏng của y: "Chúng ta đã nói rồi, ngươi không được gạt ta."

"Sẽ không gạt ngươi." Hắc Tuyển Dực ôm người vào lòng.

Ô Nhược cười hì hì dựa vào ngực y.

Hắc Tuyển Dực càng ôm cậu chặt hơn.

Mấy ngày kế tiếp, Ô Nhược phát hiện gần đây Hắc Tuyển Dực đặc biệt thích ôm cậu, cho dù là ngủ hay ăn hay là đi trên đường đều ôm cậu, còn mua rất nhiều đồ mà cậu thích, tóm lại chỉ cần cậu muốn cái gì là có cái đó, quả nhiên sủng hư cậu rồi.

Ô Nhược rất thích Hắc Tuyển Dực chủ động như vậy, điều này khiến cậu cảm nhận rõ được Hắc Tuyển Dực rất quan tâm cậu, thật sự thích cậu, nên cậu rất vui vẻ, vui đến nỗi ngay cả chuyện đi tìm bọn Ô Thần Tử tính sổ cũng quên mất.

Những người trong Hắc phủ cũng đối xử với cậu đặc biệt tốt, mỗi ngày đều nghĩ đủ trò chọc cậu vui vẻ, hoặc là dẫn cậu ra ngoài chơi, mà cái kẻ thần bí kia cũng mang theo người của mình lặng lẽ đi theo phía sau.

Nhưng dù vui vẻ đến đâu thì Ô Nhược vẫn nhận ra mọi người rất kỳ lạ, nhưng lại không nói được kỳ lạ ở đâu, cho đến khi thân thể cậu lại biến thành trong suốt.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Còn 1 phần kiếp trước kiếp này nữa, để tối đăng nốt cho xong.

Đăng: 30/10/2021

🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼

Chương 117. Kiếp trước kiếp này (5)

Edit + beta: Iris

Lúc ấy, Ô Nhược và Hắc Dương đang ngồi câu cá trước hồ nước nhỏ bên ngoài phòng ngủ, trong khi Hắc Tuyển Dực và Hắc Âm ngồi trong đình nhìn bọn họ.

Khi con cá đã mắc câu, Ô Nhược hào hứng nhấc cần câu: "Cá cắn câu rồi, cá cắn câu rồi."

Đột nhiên lộp bộp một tiếng, cần câu rơi khỏi tay Ô Nhược.

Bốn người sửng sốt, sau đó liền nhìn thấy thân thể Ô Nhược dần dần trở nên trong suốt.

Hắc Dương vội nói: "Phu nhân, ngài nhanh về phòng thôi, đừng để ánh nắng chiếu vào."

"Được được." Ô Nhược nhanh chóng chạy về phòng.

Hắc Tuyển Dực cũng theo chân bay về phòng độ một ít linh lực cho Ô Nhược.

Thực thể của Ô Nhược vừa khôi phục đã lập tức ôm Hắc Tuyển Dực: "Tuyển Dực, vì sao thân thể của ta lại biến thành trong suốt nhanh như vậy?"

"Đừng lo lắng, ta sẽ có cách thôi." Hắc Tuyển Dực vén sợi tóc bên tai cậu: "Tóc ngươi rối rồi, để ta chải lại cho ngươi."

"Rối sao?" Ô Nhược sờ tóc của mình.

Hắc Tuyển Dực ấn cậu ngồi xuống bàn trang điểm, tháo trâm cài xuống, mái tóc đen bóng lập tức xõa xuống, y cầm lược chậm rãi chải tóc cho cậu.

Ô Nhược cầm gương đồng lên, trong gương chỉ có bóng dáng của Hắc Tuyển Dực nhưng lại không có cậu, cậu không vui nói: "Gương không soi được ta."

Tay Hắc Tuyển Dực hơi dừng lại.

Ngay sau đó Ô Nhược lại vui vẻ nói: "Tuy rằng không soi được ta nhưng có thể soi được ngươi nha, ừ, nam nhân của ta thật đẹp, là nam nhân đẹp nhất trên đời này."

Giọng Hắc Tuyển Dực khàn khàn: "Trong mắt ta, ngươi mới là người đẹp nhất."

Ô Nhược cười hỏi: "Nếu ta là tên đại mập mạp cũng đẹp sao?"
"Đẹp."

Ô Nhược nhìn người trong gương đồng rồi hỏi: "Thật không?"

Hắc Tuyển Dực rũ mắt, nhỏ giọng trả lời: "Thật."

"Ta tin ngươi, lúc đó ta chưa từng thấy ngươi lộ ra vẻ ghét bỏ." Ô Nhược xoay người nắm ống tay áo y, ngẩng đầu nở nụ cười hạnh phúc: "Tuyển Dực, thật tốt khi có thể gả cho ngươi, cảm ơn ngươi đã cưới ta."

Y hơi ngượng ngùng quay đầu đi: "Từ nay về sau chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."

Hắc Tuyển Dực siết chặt chiếc lược trong tay, khẽ ừ một tiếng rồi chải tóc tiếp, bỗng nhiên dừng lại và nói: "Ta đi ra ngoài một chút."

Ô Nhược nhíu mày, cậu dường như nghe thấy trong giọng nói của Hắc Tuyển Dực có một chút nghẹn ngào khó phát hiện.

Cậu nhanh chóng đứng dậy đi tới cửa, nhìn thấy Hắc Tuyển Dực cô linh đứng bên hồ, không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, cậu muốn đi tới bồi y nhưng lại bị Hắc Dương và Hắc Âm ngăn lại.

Ô Nhược nhíu mày chặt hơn: "Tuyển Dực làm sao vậy?"

Hắc Âm nói: "Chủ tử đang suy nghĩ."

Hắc Dương nói: "Chủ tử đang suy nghĩ nên búi kiểu tóc gì cho phu nhân."

Ô Nhược: "..."

Cậu cảm thấy chuyện này không như bọn họ nói.

Hắc Dương đẩy Ô Nhược về phòng: "Phu nhân, người cứ chờ trong phòng đi, chủ tử sẽ sớm nghĩ ra nhanh thôi."

Ô Nhược hỏi: "Các ngươi thật sự không có gì gạt ta chứ?"

Hắc Dương hỏi ngược lại: "Phu nhân cảm thấy chúng ta có chuyện gì muốn gạt người?"

Ô Nhược ngẫm lại, đúng là không nghĩ ra bọn họ có chuyện gì muốn gạt cậu, đành phải về chỗ chờ Hắc Tuyển Dực quay lại.

Hắc Dương đứng phía sau chỉ chỉ đuôi tóc của Ô Nhược, há hốc mồm lén hỏi Hắc Âm: "Thấy không?"

Đuôi tóc Ô Nhược đang dần trở nên trong suốt.

Hắc Âm gật đầu, cũng nói: "Vừa rồi ta thấy hốc mắt chủ tử đỏ lên."

Hắc Dương: "..."

Không lâu sau Hắc Tuyển Dực đã cầm lược trở về.

Ô Nhược nhìn y, tò mò hỏi: "Vừa rồi ngươi đứng bên hồ làm gì vậy?"

Hắc Tuyển Dực nói: "Suy nghĩ nên búi kiểu tóc nào cho ngươi."

Ô Nhược: "..."

Suy nghĩ kiểu tóc thật hả!?

Sau khi Hắc Tuyển Dực búi tóc cho cậu xong, y khom người ôm cổ cậu: "Hôm nay có muốn đi nơi nào hoặc là muốn mua cái gì không?"

Ô Nhược xoay người ôm y: "Có."

"Muốn cái gì?"

Ô Nhược ngượng ngùng ghé vào tai y nói: "Muốn cùng ngươi giao hoan."

Hô hấp Hắc Tuyển Dực bỗng chốc nặng nề, hôn lên khóe môi cậu: "Rồi sẽ có cơ hội."

"Ngươi có cách?" Mắt Ô Nhược sáng lên.

"Ừ." Hắc Tuyển Dực bế cậu lên, để cậu ngồi lên cánh tay của mình: "Trừ cái này ra thì còn muốn gì nữa không?"

Ô Nhược suy nghĩ một hồi thì lắc đầu: "Chỉ cần được ở cạnh ngươi là đã tốt lắm rồi."

"Hôm nay ta sẽ không đi đâu cả, chỉ ở bên cạnh bồi ngươi." Hắc Tuyển Dực ôm cậu ra ngoài phòng: "Đến nơi này lâu như vậy mà vẫn chưa bồi ngươi đi dạo Hắc phủ."

"Vậy bây giờ chúng ta đi dạo đi." Ô Nhược chỉ vào cái sân cách vách hỏi: "Chúng ta bắt đầu đi từ sân bên cạnh đi, lúc đến nơi này, ta đã muốn đi xem thử sân bên cạnh ra sao, hoặc là có ai sống ở đó hay không."

"Chỗ đó không có ai ở hết." Hắc Tuyển Dực ôm cậu đến sân bên cạnh, tuy không có ai ở nhưng vẫn được thi phó quét tước sạch sẽ.

Ô Nhược nói: "Vậy sau này con của chúng ta sẽ ở đây nha."

Hắc Tuyển Dực nhướng mày: "Con ở đâu ra?"

Ô Nhược sờ bụng của mình: "Ta không thể sinh hài tử, nhưng chúng ta có thể xin con của những hộ gia đình không nuôi đứa nhỏ, hoặc là mua mấy đứa nhỏ, hoặc là nhận nuôi con của huynh đệ của ngươi."

"Ta chỉ muốn đứa nhỏ của ta và ngươi."

"Ta không thể sinh a."

Hắc Tuyển Dực suy nghĩ: "Chắc chắn sẽ có."

Ô Nhược ôm lấy đầu của y: "Ngươi có cách?"

"Ừ."

"Thật tốt quá." Ô Nhược vui vẻ, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu y: "Ta muốn một đứa nhỏ đẹp giống ngươi vậy."

"Nhưng ta lại muốn đứa nhỏ giống ngươi."

"Bây giờ ta lớn nhất, ngươi phải nghe ta."

Hắc Tuyển Dực: "..."

"Yên tâm, cho dù có con rồi, ngươi vẫn là người ta yêu nhất." Ô Nhược chỉ vào đại thụ giữa sân: "Ở đó xếp thêm một cái xích đu cho con chơi, còn phải có bãi bỏ cho con đá cầu, còn nữa..."

Hắc Tuyển Dực yên lặng khắc sâu những điều cậu nói vào lòng, sau đó bọn họ đi dạo từ giữa trưa đến giờ ăn tối.

Ăn tối xong, Hắc Tuyển Dực tự mình tắm gội thay quần áo cho Ô Nhược, còn tinh tế giúp cậu cắt móng tay, mang giày, chờ đến giờ Tý mới ôm Ô Nhược rời phòng tắm: "Ta đưa ngươi đến một nơi."

"Đi đâu?" Ô Nhược tò mò hỏi.

"Đến nơi sẽ biết."

Ô Nhược hưng phấn nói: "Có kinh hỉ muốn tặng ta sao?"

Hắc Tuyển Dực rũ mi mắt: "Ừ."

"Vậy đi nhanh một chút." Ô Nhược kéo Hắc Tuyển Dực chạy ra ngoài.

Hắc Tuyển Dực nắm tay cậu thật chặt, ý là không muốn đi nhanh.

Ô Nhược kéo mãi mà y vẫn không nhúc nhích, đành phải đi ngang bằng y.

"Tiểu Nhược." Hắc Tuyển Dực đi cùng cậu một đoạn, lúc sắp đến tiền viện thì ôm cậu vào ngực: "Nếu ta muốn đưa ngươi rời đi, ngươi sẽ thế nào?"

"Rời đi?" Đáy mắt Ô Nhược hiện lên mê mang: "Sao ta phải rời đi?"

"Ngươi có muốn rời đi không?"

Ô Nhược đen mặt: "Không muốn."

Hắc Tuyển Dực ôm chặt lấy cậu, sau đó buông ra, kéo cậu đến tiền viện.

Ô Nhược thấy một lượng lớn ánh nến phía trước, tức khắc cảm thấy bất an, không khỏi đi chậm lại.

Hắc Tuyển Dực dường như không nhận ra, vẫn kéo cậu đến tiền viện.

Ô Nhược nhìn thấy kẻ thần bí kia, dưới chân hắn là một trận pháp lớn hình thù phức tạp, dưới ánh nến chiếu rọi hiện lên ánh sáng kim sắc, vừa thấy đã biết đây không phải là trận pháp tầm thường. Cậu đột nhiên rút tay về, không khỏi lui lại mấy bước, khó tin nói: "Ngươi, ngươi sẽ không muốn tiễn ta đi thật đấy chứ."

"Tiểu Nhược." Hắc Tuyển Dực tiến lên muốn giữ cậu lại.

"Ngươi đừng tới đây." Ô Nhược tức giận nói: "Vì sao? Vì sao muốn đưa ta đi? Ngươi muốn đưa ta đi đâu? Địa phủ? Hay là nơi nào khác? Hay là ngươi chê ta liên lụy ngươi? Ngươi không cần ta?"

"Đều không phải." Hắc Tuyển Dực đi lên một bước, ôm lấy cậu: "Tiểu Nhược, ngươi nghe ta nói..."

"Ta không nghe." Ô Nhược thương tâm khổ sở ôm chặt y: "Tuyển Dực, ta không muốn đi, ngươi đừng đưa ta đi được không, ta không muốn đi đâu hết, chỉ muốn bên cạnh ngươi thôi. Ngươi quên rồi sao, ta còn chưa kiếm được tiền để mua quà cho ngươi, cũng chưa từng nấu cơm cho ngươi lần nào. Hơn nữa, không phải hôm nay chúng ta đã nói là muốn nuôi đứa nhỏ hay sao? Ta còn chưa nhìn thấy con của chúng ta, ta không đi."

Hắc Tuyển Dực nghẹn ngào nói: "Ta cũng không muốn ngươi đi."

"Vậy vì cái gì ngươi lại đưa ta đi?"

"Bởi vì ngươi cần phải đi." Kẻ thần bí kia lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không đi, không lâu sau sẽ hồn phi phách tán, mãi mãi không thể ở cạnh hắn."

Ô Nhược khiếp sợ nhìn Hắc Tuyển Dực: "Hắn nói có thật không?"

Hắc Tuyển Dực gật đầu một cách khó khăn.

"Vậy các ngươi muốn đưa ta đi đâu?"

Kẻ thần bí nói: "Chúng ta định sẽ đưa ngươi về quá khứ, chính là lúc ngươi chưa chết để thay đổi vận mệnh của mình."

Ô Nhược khó tin nhìn hắn: "Đây là nghịch thiên sửa mệnh, sẽ bị trời phạt, không được, ta không thể hại các ngươi, ta không về đâu."

Hắc Tuyển Dực hạ quyết tâm, trực tiếp đẩy cậu vào trận pháp, khởi động trận pháp nhốt cậu bên trong.

Ô Nhược chỉ cần tới bìa trận pháp sẽ bị bắn ngược trở lại, dù thử rất nhiều lần cũng không thể lao ra khỏi trận pháp, cậu bị bức không chịu nổi bèn ngồi xổm xuống khóc lớn: "Hắc Tuyển Dực, ngươi có biết nghịch thiên sửa mệnh chưa chắc đã thành công hay không. Cho dù có thành công trở về quá khứ, rất có thể ta sẽ quên hết thù hận, bao gồm quên cả ngươi, quan hệ của chúng ta sẽ trở lại như trước kia, không, ta không muốn cùng ngươi trở thành người lạ nữa, ta đã quen ngươi đối xử tốt với ta."

Hắc Tuyển Dực cách không xoa đầu cậu: "Nếu ngươi không muốn quên những lúc chúng ta ở cùng nhau, vậy hãy nhớ kỹ chúng khi quay trở lại quá khứ, sớm muộn gì sẽ có một ngày ngươi nhớ lại tất cả."

Ô Nhược vọt tới trước mặt y: "Nhớ lại thì đã sao, ngươi ở đó sẽ không thích ta, sẽ không tốt với ta như vậy."

"Không đâu." Hốc mắt Hắc Tuyển Dực đỏ lên: "Hắn sẽ thích ngươi, sẽ càng đối tốt với ngươi gấp bội, tin ta."

"Nhưng ngươi thì sao, ngươi phải làm thế nào?" Ô Nhược khóc lóc nói: "Không có ta, ngươi làm sao bây giờ? Ngươi bỏ được ta sao?"

"Không bỏ thì thế nào đây, cũng tốt hơn là ngươi biến mất khỏi thế gian này." Hắc Tuyển Dực quay mặt đi, nói: "Tiền bối, bắt đầu thôi."

"Không, ta không đi." Ô Nhược muốn giữ chặt y, nhưng lại bị trận pháp dội ngược trở về.

Kẻ thần bí nói: "Ô Nhược, nếu ngươi vẫn nghĩ không muốn đi, thì khi quay ngược thời gian ngươi sẽ thật sự quên đi hắn."

Tiếng khóc của Ô Nhược dừng lại: "Nhưng mà ta thật sự không muốn đi, ta không muốn rời xa ngươi, Hắc Tuyển Dực, ta không muốn rời xa ngươi."

Hắc Tuyển Dực nắm chặt tay, phất tay áo, không quay đầu lại rời khỏi tiền viện.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Xong phần quá khứ rồi nhe 👀

Đăng: 30/10/2021


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui