Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Edit + beta: Iris

Thiên Nguyên Trai là hiệu thuốc lớn nhất Thiên Hành Quốc, ngoại trừ các loại dược liệu cực kỳ quý hiếm thì hầu hết các loại dược liệu đều có mặt tại đây, hơn nữa tiệm thuốc còn bán và thu mua đan dược của luyện đan sư, thế nên hiệu thuốc luôn có khách ra vào nườm nượp.

Ô Tiền Thanh đi vào hiệu thuốc lại hỏi: "Tiểu Nhược, con muốn mua thuốc gì?"

Ô Nhược nói: "Cha, con muốn tự đi dạo."

"..." Ô Tiền Thanh cảm thấy tâm đau quá, con trai lớn rồi, chuyện gì cũng muốn gạt ông: "Vậy được, thế ta đi dạo ở lầu một."

Ô Nhược trực tiếp lên lầu hai tìm chưởng quầy phụ trách khu dược liệu: "Chưởng quầy, chỗ các ngươi có mua Bổ Linh Đan không?"

Bổ Linh Đan là số dược liệu dư thừa cậu luyện ra sau khi luyện chết Nhất Khí Đan cho Hắc Tuyển Dực, công dụng chính là sau khi thuật sư sử dụng linh lực quá đà, ăn viên đan dược này sẽ bổ sung linh lực, hiệu quả kém hơn rất nhiều so với Nhất Khí Đan vì hiển nhiên đan dược tốt là phải để cho phu quân của mình dùng rồi.

"Mua, công tử muốn bán Bổ Linh Đan?" Chưởng quầy thấy có sinh ý tới cửa liền cười tủm tỉm: "Chỗ chúng ta mua mười lượng bạc một viên Bổ Linh Đan, công tử có muốn bán không?"

Ô Nhược giả vờ suy xét: "Không thể cho giá cao hơn chút được sao?"

"Giá này của chúng ta đã là cao nhất rồi, nếu ngài đi các cửa hàng khác tuyệt đối sẽ không bán được giá này đâu." Chưởng quầy thấy cậu còn nghi ngờ thì nói tiếp: "Công tử, chỗ chúng ta còn có quy định, sau này, mỗi khi ngài tới đây bán đan dược sẽ được mua dược liệu khác với giá thấp hơn người bình thường."

"Vậy được, ta bán." Ô Nhược đồng ý gật đầu, giả bộ vói tay vào tay áo để lấy bình dược, kỳ thật là lấy ra từ không gian, đưa đan dược cho chưởng quầy: "Chỗ ta có tổng cộng năm bình Bổ Linh Đan, mỗi bình có 50 viên, ngươi đếm lại xem."

Sau khi chưởng quầy đếm xong thì đưa ngân phiếu cho cậu.

Ô Nhược nhận được ngân phiếu, khóe miệng nở nụ cười tuyệt mỹ.

Chưởng quầy và các khách nhân gần đó đều không khỏi ngẩn ngơ.

Ô Nhược dùng một ngàn lượng ngân phiếu mua dược liệu luyện chế Vạn Huyết Đan và Nhất Khí Đan, sau đó thì cùng Ô Tiền Thanh đến tiệm quần áo và tiệm trang sức mua trang phục mà mình muốn, tiêu gần hết số bạc vừa kiếm được mới chịu hồi Hắc phủ cùng Ô Tiền Thanh.

Bọn họ vừa vào phủ thì Quản Đồng từ trong đại sảnh bước nhanh ra hỏi: "Sao về trễ vậy, có phải đã gặp phiền toái gì rồi không?"

Ô Tiền Thanh giải thích: "Sau khi dẫn cha và những người khác đến Ô gia, ta và Tiểu Nhược đi dạo mua ít đồ nên mới về trễ."

Quản Đồng thoáng thở phào nhẹ nhõm: "Không có gì thì tốt, đúng rồi, thân thể cha mẹ có khỏe không?"


Ô Tiền Thanh thở dài: "Cha bị lệ quỷ móc mù một mắt, mẹ thì bị lệ quỷ chặt đứt hai chân, bây giờ đi đứng không tiện."

Quản Đồng trầm mặc.

Nếu là trước đây, chắc chắn Ô Tiền Thanh sẽ đón người tới ở chung.

Ô Nhược hỏi: "Mẹ, Tuyển Dực đâu rồi?"

"Ta nghe Hắc Tín nói hắn đang đọc sách ở thư phòng."

Ô Nhược đi đến hậu viện thì bắt gặp Đản Đản, Cức Hi và Pi Pi, Giác Giác đi ăn cơm.

"Cha, cha." Đản Đản nện bước chân nhỏ nhắn hưng phấn nhào vào đùi cậu, giang hai cánh tay nhỏ ra đòi ôm.

Ô Nhược bế Đản Đản lên, thấy khuôn mặt tương tự Hắc Tuyển Dực thì không nhịn được ôm đứa nhỏ thật chặt, kiếp trước cậu từng nói là muốn một đứa nhỏ giống Hắc Tuyển Dực, lúc ấy Hắc Tuyển Dực đã bảo đảm là sẽ có, vậy đứa nhỏ này là Hắc Tuyển Dực kiếp trước gửi đến đây sao, càng nghĩ cậu càng cảm thấy rất có khả năng này.

Đản Đản chu cái miệng nhỏ: "Cha, cha ôm con đau."

"Xin lỗi." Ô Nhược đau lòng buông bé ra, đây là bảo bối mà Hắc Tuyển Dực kiếp trước đưa cho cậu, cậu nhất định sẽ thương yêu bé.

Đản Đản ôm cổ cậu, tri kỷ hỏi: "Cha, thân thể cha khỏe chưa?"

"Ừ, ta rất khỏe." Ô Nhược thấy bé quan tâm mình như vậy, trong lòng đặc biệt vui vẻ, đứa nhỏ này tuy rằng hơi nghịch ngợm, nhưng nếu cậu xảy ra chuyện thì sẽ lo sốt vó.

Cức Hi xì một tiếng: "Mới bị kích thích có tí xíu đã té xỉu, ngươi thật kém."

Ô Nhược cũng không giải thích, để Đản Đản xuống đất, lấy ra một miếng da giả mà lần trước Hắc Tuyển Dực đeo, hỏi: "Cức Hi, ngươi có biết chất lỏng trong suốt này là gì không?"

Cức Hi cẩn thận quan sát da giả: "Ăn mòn hả?"

"Đúng rồi."

Cức Hi ngửi mùi: "Có chút thú vị, hình như đây là nước miếng yêu thú."


Ô Nhược nghe hắn nói mới phát hiện hình như đúng thật là nước miếng yêu thú, giống như nước miếng của Giác Giác vậy, có thể ăn mòn đồ vật.

Cức Hi chỉ chỉ Pi Pi và Giác Giác phía sau: "Ngươi có thể hỏi tụi nó, hẳn là tụi nó biết nước miếng của yêu thú nào."

Ô Nhược kêu Pi Pi và Giác Giác đến gần.

Pi Pi ngửi ngửi: "Pi pi."

Giác Giác ngửi ngửi: "Gào gào."

Khóe mắt Ô Nhược giật tăng tăng: "Đừng cho là ta không biết các ngươi biết nói tiếng người."

Pi Pi: "..."

Giác giác: "..."

Cức Hi bĩu môi: "Xem ra ngươi cũng thông minh đấy chứ."

Pi Pi đập cánh vô đầu Giác Giác: "Biết nói tiếng người mà ngươi còn gào làm quỷ gì."

Giác Giác cực kỳ ủy khuất, còn không phải là vì muốn phối hợp với nó sao?

Ô Nhược nghe Pi Pi nói giọng nam, trừng to mắt: "Ngươi là đực?"

Pi Pi cạn lời: "Ta giống cái chỗ nào?"

"Đản Đản là được ngươi ấp nở, nên ta luôn nghĩ rằng ngươi là cái."

Pi Pi: "..."

Ô Nhược tò mò hỏi: "Nếu ngươi đã nói được thì sao lúc trước lại không nói?"

"Quen rồi."


"..." Thôi được rồi. Ô Nhược lại chỉ vào chất lỏng trong suốt trên da giả: "Các ngươi biết đây là gì không? Có phải là nước miếng yêu thú không?"

Pi Pi nói: "Đúng vậy, nhưng thế giới này có quá nhiều yêu thú, phải tra từng con một mới biết là nước miếng của yêu thú nào."

"Được, chuyện này giao cho ngươi, nếu có thể bắt nó về luôn thì càng tốt."

Trong mắt Pi Pi lóe lên tia do dự: "Muốn tra cái này thì phải đi Yêu tộc, phải có sự đồng ý của chủ nhân ta mới đi được."

"Đồng ý chuyện gì?" Hắc Tuyển Dực vừa từ thư phòng đi ra thì nghe được lời nó nói.

Ô Nhược nói: "Ta muốn cho Pi Pi đi Yêu tộc điều tra nước bọt trên miếng da giả, nhưng phải được ngươi đồng ý."

Hắc Tuyển Dực gật đầu: "Đi sớm về sớm."

"Pi - -" Pi Pi hưng phấn vẫy cánh.

Đản Đản vội kéo quần áo Ô Nhược: "Cha ơi, con cũng muốn đi."

"Không được." Ô Nhược từ chối. Nếu để đứa nhỏ này đi Yêu tộc thì thiên hạ sẽ đại loạn mất.

"Cha." Đản Đản đáng thương hề hề nhìn cậu.

Ô Nhược nhìn khuôn mặt nhỏ tương tự Hắc Tuyển Dực, thật sự không đành lòng, đành quăng chuyện lên đầu người kia: "Hỏi phụ thân con đi."

Hắc Tuyển Dực nói thẳng: "Không được."

Đản Đản dường như rất sợ Hắc Tuyển Dực nên không dám hỏi lại lần hai.

Ô Nhược bế đứa nhỏ lên: "Chúng ta đi ăn cơm."

Pi Pi bay lên trời, trực tiếp rời khỏi Hắc phủ đến Yêu tộc. Ba ngày sau, Pi Pi xách theo một xô nước miếng về Hắc phủ.

"Là nọc độc của thóa xà*."

*Thóa xà (Hemachatus haemachatus) là rắn cạp nia bên nước mình á, là một loại rắn độc thuộc họ Elapidae, còn gọi là rắn hổ mang, chủ yếu ở Nam Phi.

Ô Nhược hỏi: "Thóa xà ở Yêu tộc nhiều không?"

"Không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có 32 con, một năm trước bị Nhân tộc bắt hết một con, bây giờ chỉ còn lại 31 con."


Ô Nhược mắt chuyển động, cười nói: "Cảm ơn."

Cậu đem nước miếng thóa xà đến phòng luyện đan, ở trong đó nghiên cứu lúc lâu, khi ra tới thì đưa đồ cho Hắc Dương: "Phiền ngươi giao cái này cho Linh Mạch Hàn, nói là..."

Ô Nhược nhỏ giọng phân phó bên tai hắn vài câu.

Hắc Dương gật đầu, biến mất trước mặt cậu, nửa ngày sau lại xuất hiện trước mặt cậu: "Linh Mạch Hàn nói đã tiết lộ chuyện Ô Úy Tuyết trúng cổ với tên y sư ăn cây táo rào cây sung kia, sáng nay Ô gia đã mời người đến giải cổ cho Ô Úy Tuyết, bây giờ nàng đã tỉnh lại, thương thế bị chủ tử đánh cũng đã trị hết..."

Nói tới đây, hắn hơi khó hiểu.

"Phu nhân, ta có chỗ không rõ, Ô Úy Tuyết khiến ngươi tức đến vậy, vì sao lại muốn lộ ra chuyện nàng trúng cổ, để Ô gia tìm người chữa trị cho nàng?"

Ô Nhược cạn lời, bây giờ ai ai cũng đều cho rằng cậu té xỉu là do bị Ô Úy Tuyết kích thích, rất muốn giải thích nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Rõ ràng có người muốn lợi dụng Ô Úy Tuyết đối phó với chúng ta, tuy rằng bây giờ ta và Ô gia không hòa hợp nhưng cũng không muốn người đó làm ngư ông đắc lợi, thật quá tiện nghi cho hắn, nên làm như vậy có khi lại biết được là ai hạ cổ, hơn nữa nếu Ô Úy Tuyết không tỉnh lại thì có một số việc không có cách nào tiến hành được."

Hắc Dương cảm thán một tiếng: "Vậy ý của phu nhân là người hạ cổ cũng chính là người giải cổ cho Ô Úy Tuyết?"

"Đúng vậy, người hạ cổ thấy không thể thực hiện được kế hoạch, chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp khác để tiếp cận Ô gia đối phó với chúng ta, đợi lát nữa ngươi đi điều tra người này. Ngoài cái đó thì Linh Mạch Hàn còn nói gì nữa không?"

"Linh Mạch Hàn còn nói hai ngày gần đây Ô Thần Tử tiều tụy không ít, vì phải săn sóc đám người Ô gia Cao Lăng Thành nên hắn đã tốn không ít tinh lực, đáng tiếc người Ô gia Cao Lăng Thành quá mức tham lam. Một chút dược liệu quý báu là không đủ dùng, bọn họ muốn Ô Thần Tử tìm cho bọn họ, hơn nữa nếu bọn họ cảm thấy hôm nay không khỏe bằng hôm qua thì sẽ đến đại sảnh quậy phá, bọn họ dám to gan như vậy hoàn toàn là vì trong tay phu nhân có thánh chỉ. Linh Mạch Hàn còn phái người giám sát Ô Thần Tử, nếu Ô Thần Tử hơi làm khó người Ô gia Cao Lăng Thành thì Linh Mạch Hàn sẽ cáo trạng với Đế Quân ngay, hiện nay Ô Thần Tử đã dùng không ít dược liệu và đan dược quý báu trong nhà, người Ô gia Hoàng Đô Thành đã bắt đầu oán hận Ô Thần Tử."

Ô Nhược cong môi: "Chắc là Linh Mạch Hàn đang rất vui đi?"

"Vâng, lúc ta đến gặp hắn, hắn luôn cười trông rất ngu."

Ô Nhược cười khẽ: "Chỉ là chút chuyện vặt thôi mà hắn đã vui như vậy? Dễ thỏa mãn thế, được rồi, ngươi đi tra người hạ cổ đi, còn nữa, thuận tiện điều tra Diêu hộ vệ bên người Ô Thần Tử."

Kiếp trước chính người họ Diêu kia đã cầm pháp khí Phật môn đến thu cậu, hại cậu và Hắc Tuyển Dực bị tách ra.

"Dạ." Hắc Dương biến mất tại chỗ.

Lúc này, thủ vệ đại môn đi vào nói: "Phu nhân, trước cửa có hai người tự xưng là chưởng quầy tiệm quần áo và trang sức đến tìm ngài, nói là đồ ngài muốn đã chuẩn bị xong."

°°°°°°°°°°

Lời editor: Tuần này học bình thường lại rồi nên thứ 4 5 mình không đăng chương nha, thứ 6 hên xui

Đăng: 2/11/2021


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận