Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

*Nhất tố kinh nhân: khiến người khác kinh ngạc

Edit + beta: Iris

Ô Nhược đến đại sảnh thì thấy dưới chân hai lão bản tiệm quần áo đặt hai cái rương lớn, còn lão bản tiệm trang sức thì đang cầm hai cái hộp nhỏ.

Hai vị lão bản cười tủm tỉm nói với Ô Nhược: "Công tử, mấy bộ quần áo và trang sức này là ba ngày trước ngài đã đến đặt làm, ngài xem có vừa lòng hay không." Bọn họ mở nắp rương và nắp hộp cho Ô Nhược kiểm tra.

Ô Nhược xem qua một lần, cực kỳ hài lòng, giao số bạc còn lại cho bọn họ, sau đó để hộ vệ nâng rương đến phòng ngủ hậu viện.

Cậu vào phòng thì thấy Hắc Tuyển Dực đang ngồi đọc sách trước bàn, khóe môi nở nụ cười, trực tiếp ngồi lên đùi đối phương: "Mua quần áo và trang sức cho ngươi nè."

Hắc Tuyển Dực lật úp sách lại đặt lên bàn, ôm cậu vào lòng, đưa mắt nhìn cái rương mà hộ vệ nâng tới: "Nhiều như vậy?"

Từ sau khi bị Ô Úy Tuyết kích thích, người trong ngực y không còn thẹn thùng như trước kia nữa, bây giờ trở nên cực kỳ dính y, cũng cực kỳ gần gũi với y, độ thân mật giữa hai người hơn hẳn trước kia một bậc, y thích cảm giác Ô Nhược dựa vào ngực y, thậm chí có đôi khi còn cảm thấy kích thích này thật sự rất tốt.

"Không nhiều lắm, sau này ta vẫn sẽ mua cho ngươi nữa." Ô Nhược ôm lấy cổ y, lặp lại lời kiếp trước đã nói: "Chờ sau này ta kiếm được bạc, ngươi muốn mua cái gì ta sẽ mua cái đó cho ngươi, sau này ta sẽ nuôi ngươi."

Đáy mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên ý cười: "Ngươi nuôi nổi ta không?"

"Ta sẽ cố gắng kiếm bạc." Ô Nhược kéo y đứng dậy: "Nhanh thử xem quần áo có vừa không, nếu không vừa, ta sẽ kêu người đem đi sửa."

Cậu đến trước một cái rương, mở ra nói: "Rương này là quần áo của ngươi, rương kia là của ta, sau này chúng ta sẽ mặc đồ giống nhau."

Hắc Tuyển Dực cầm quần áo lên, chuẩn bị đến nội thất thử đồ, lại bị Ô Nhược kéo tay áo: "Thay ở đây đi."

Ô Nhược đóng cửa phòng lại, ngồi trên ghế nhìn Hắc Tuyển Dực: "Ta muốn xem ngươi thay đồ."

Hắc Tuyển Dực đặt quần áo lên ghế, cởi bỏ đai lưng, trút quần áo xuống, lập tức cảm nhận được ánh mắt nóng rát nhắm thẳng lên người y.

Y ngẩng đầu thì thấy Ô Nhược đang nhìn chằm chằm ngực mình không chớp mắt.

Cổ áo lót của Hắc Tuyển Dực hơi thấp, lộ ra vòm ngực khỏe mạnh rắn chắc.


Ô Nhược nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, thấy Hắc Tuyển Dực nhìn qua thì nhanh chóng dời tầm mắt.

Hắc Tuyển Dực cong môi, xoay lưng về phía cậu.

Ô Nhược tỏ ra mất mát, cảm thấy bản thân thật vô dụng, chỉ là nhìn vòm ngực mà thiếu chút nữa đã chảy nước miếng.

Cậu nhàm chán cầm lấy quyển sách trên bàn, lật được vài trang thì thấy trong sách đều là hình ảnh hai nam nhân trần truồng đang giao hoan, tư thế nào cũng có, cậu xem đến dục hỏa đốt người.

Ô Nhược lật xem tên sách, trên đó viết ba chữ 《 Phòng trung thuật 》: "!!!!!!"

Cậu vẫn nghĩ rằng Hắc Tuyển Dực đang xem các loại thư tịch đứng đắn, không ngờ đang ban ngày ban mặt mà lại đi đọc loại sách này.

Ô Nhược định đóng quyển sách lại, nhưng cái tay mất nết lại lật sang mấy trang tiếp theo.

"Đẹp không?" Hắc Tuyển Dực đột nhiên hỏi.

Ô Nhược không ngẩng đầu mà trả lời: "Đẹp."

"Sách đẹp? Hay người đẹp? Hử?"

Ô Nhược nghe xong lập tức ngẩng đầu, đối diện là đôi mắt đen đang chứa ý cười, không khỏi lúng túng đóng sách lại: "Ngươi đẹp."

Thật sự là Hắc Tuyển Dực rất đẹp, đặc biệt là sau khi bỏ bộ đồ đen nguyên con kia ra và mặc bộ đồ đen có thêu hoa trắng thì trông trẻ hơn rất nhiều, hơn nữa còn có thêm một chút phong thái và khí chất bất phàm, đẹp đến mức khiến Ô Nhược ôm lấy y, tay không nhịn được vói vào áo của y, đến bên tai y nói lời dụ hoặc: "Mấy ngày nay ta đã dưỡng bệnh xong rồi, hôm nay chúng ta làm mấy cái tư thế trong sách đi, thế nào?"

Hắc Tuyển Dực cảm nhận được có thứ gì đó đang đỉnh vào bộ vị của mình, ánh mắt trở nên đen hơn, khàn khàn nói: "Ngươi chắc không?"

Trong sách có tận mấy chục loại giao hoan, không thể nào làm xong hết trong một ngày.

Ô Nhược dùng hành động để trả lời, trực tiếp kéo đai lưng y xuống, hôn lên môi mỏng gợi cảm.

Hắc Tuyển Dực cắn nhẹ lên môi cậu, nhanh chóng khom người ôm cậu đến bên giường, búng tay một cái, linh khí tràn ra đóng lại cửa sổ hai bên, sau đó tháo trâm cài của hai người xuống, nháy mắt tóc dài xõa tung.

Ô Nhược nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của y, đột nhiên cảm thấy khẩn trương, lần đầu tiên thẳng thắn đối mặt với Hắc Tuyển Dực, từng nét trên mặt y cậu đều thấy rõ ràng, trong phút chốc dục vọng tăng đến đỉnh điểm.


Cậu chủ động cởi bỏ quần áo trên người nam nhân, lúc chạm tới làn da nóng cháy, đầu ngón tay cậu khẽ run, câu lấy cổ y, chuẩn xác hôn lên hầu hết của y, vừa dùng đùi nhẹ nhàng cọ xát bộ vị mẫn cảm của nam nhân.

Hắc Tuyển Dực hô hấp trở nên nặng nề, vừa hôn lên tai Ô Nhược vừa cởi bỏ quần áo của cậu, làm cho hai thân thể nóng như lửa dán chặt vào nhau mà không bị gì cản trở, để mùi hương của hai người hòa vào nhau, tiếng thở dốc của hai người như cầm sắt hòa minh đan chéo mà triền miên, đọng lại thật lâu.

Hộ vệ ngoài cửa nghe thấy trong phòng truyền đến từng đợt rên rỉ thì đều lúng túng lui ra ngoài sân, không dám quấy rầy trận hoan ái của hai người trong phòng.

Ban đêm, ánh trăng lên cao, sau đó lại thẹn thùng lặn xuống, ánh sáng ngày mới lại bắt đầu xuyên qua những tầng mây, hơi thở gấp gáp trong phòng mới dần dần ổn định lại.

Ô Nhược thở gấp ghé vào ngực Hắc Tuyển Dực, vuốt ve điểm đỏ trên đó, lộ ra nụ cười thỏa mãn, đây là lần đầu tiên giao hoan sau khi cậu thích Hắc Tuyển Dực, cũng là lần đầu tiên cậu làm cùng nam nhân này hết một ngày một đêm, tuy rằng cơ thể rất đau nhưng cậu cam tâm tình nguyện, hận không thể hòa làm một với y.

Hắc Tuyển Dực đè cái tay không an phận trên người: "Ngủ một lát đi."

Ô Nhược ngẩng đầu cắn nhẹ ngực y: "Chúng ta còn nhiều tư thế chưa làm mà."

"..." Hắc Tuyển Dực nhéo nhẹ cánh tay cậu: "Bộ không muốn sống nữa à?"

Ô Nhược không vui bẹt miệng, cậu không buồn ngủ chút nào, hết sờ ngực Hắc Tuyển Dực lại sờ đến eo Hắc Tuyển Dực, như là sờ thế nào cũng không đủ, muốn chạm vào người này nhiều hơn.

Qua hành động của cậu, Hắc Tuyển Dực có thể cảm nhận được tâm tư của cậu, khóe môi không khỏi cong lên, khẽ vuốt ve lưng cậu.

Ô Nhược nói: "Chờ ta giải quyết xong đám người Ô gia, sẽ về nhà cùng ngươi."

Kiếp trước, sau khi hiểu rõ tâm y của mình với Hắc Tuyển Dực, cậu chỉ lo dính vào y mà quên mất hỏi tình huống nhà y, nhưng sớm muộn gì cũng biết thôi, cậu sẽ kiên nhẫn chờ đợi.

Động tác Hắc Tuyển Dực hơi ngừng, khẽ ừ một tiếng, tiếp tục vỗ về lưng cậu.

Ô Nhược hưng phấn đứng dậy, hôn lên môi y: "Chúng ta làm thêm lần nữa đi."

Hắc Tuyển Dực: "..."

Lát sau, trong phòng lại truyền ra tiếng thở dốc.


Tới giờ cơm chiều, hai người mới xuất hiện ở đại sảnh, mọi người đều dùng ánh mắt khác nhau nhìn hai người.

Hắc Tuyển Đường cười gian xảo nhìn bọn họ: "Đúng là không làm thì không thấy gì, đã làm một cái là nhất tố kinh nhân."

Ô Nhược hơi ngượng ngùng, đều là do cậu cứ quấn lấy Hắc Tuyển Dực đòi làm.

Ô Tiền Thanh ho nhẹ, Quản Đồng thân là phụ nhân nên không hiểu ý của bọn họ lắm.

Ô Hi mờ mịt: "Nhị ca, làm sao vậy?"

Đản Đản chủ động bò lên người Ô Nhược, quan tâm hỏi: "Cha, cha lại bị bệnh nữa ạ?"

Hắc Tuyển Đường ôm bé xuống: "Cha con không chỉ bị bệnh mà còn bệnh nặng nữa kìa, lâu lâu sẽ bị bệnh một lần."

Ô Nhược tức giận ôm đứa nhỏ về: "Đệ đừng nói bậy, lỡ dọa đến đứa nhỏ thì sao."

Cậu xoa tóc Đản Đản: "Đừng nghe tứ thúc con nói bậy, ta rất khỏe, nếu con không tin thì hỏi phụ thân con đi."

Hắc Tuyển Dực vẻ mặt thâm trầm nói: "Quả thật rất khỏe, khỏe đến mức khiến ta cảm thấy rất ngoài ý muốn."

Hắc Tuyển Đường cười ha ha.

Ô Nhược xấu hổ dẫm lên chân Hắc Tuyển Dực.

Trong mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên ý cười, ôm bé vào ngực, nói: "Ăn cơm thôi."

Ăn cơm xong, Hắc Dương báo lại với Ô Nhược: "Phu nhân, chuyện ngươi kêu ta tra, ta đã tra xong, Diêu hộ vệ bên cạnh Quốc Sư đại nhân là con thứ ba của gia chủ Diêu gia do vợ lẽ sinh, tên là Diêu Cẩn Khôn, có quan hệ cô chất với tằng tổ mẫu của phu nhân. Còn người giải cổ cho Ô Úy Tuyết là Tang Luân, thân phận của người này rất lạ, tuy hắn ăn mặc giống chúng ta nhưng ta phát hiện tay hắn có đeo một cái lắc tay làm từ xương khô, không giống là người nơi này."

Ô Nhược cười lạnh: "Nơi này người biết dùng cổ thuật và chú thuật chỉ có sư hàng đầu và Vu sư thôi, nhưng chỉ có sư hàng đầu mới có thể đeo lắc tay xương khô."

Nhưng ai đã kêu Tang Luân đối phó cậu chứ?

Chẳng lẽ là Ba Sắc?

Ô Nhược càng nghĩ càng thấy rất có khả năng.

Tang Luân hạ chú Ô Úy Tuyết để nàng theo đuổi Hắc Tuyển Dực, hẳn là muốn phá hỏng quan hệ giữa cậu và Hắc Tuyển Dực, thứ hai là Ba Sắc bị hủy mệnh căn, Tang Luân cho rằng việc này liên quan đến cậu nên muốn mượn người Ô gia để đối phó với cậu.


"Tiếp tục nhìn chằm chằm Tang Luân, hẳn là hắn sẽ không đến Hoàng Đô Thành một mình."

Hắc Tuyển Dực vẫn luôn im lặng, đột nhiên nói: "Tìm được đồng bạn của hắn thì trực tiếp giết đi."

Đáy mắt Hắc Dương hiện lên lệ khí: "Dạ."

Hắn vừa rời đi, Hắc Tín liền cầm thiệp mời đến: "Chủ tử, sáng nay Ô Quốc Sư phái người đưa một đống quà đến để bồi tội với phu nhân, cũng mời chủ tử và phu nhân ngày mai đến Ô gia dùng bữa, hơn nữa còn nói thiên tổ phụ của phu nhân muốn gặp mặt phu nhân và lão gia thông gia."

Ô Nhược nhận thiệp mời, mỉa mai: "Mấy ngày nay tổ phụ cũng đã dọn ra ngoài, Ô Thần Tử lo rằng chúng ta không thực hiện hứa hẹn, không biết lúc này bọn họ lại sắp đặt âm mưu gì chờ chúng ta nhảy vào."

Hắc Tín hỏi: "Nếu phu nhân không muốn đi thì có thể từ chối."

"Nếu không đi thì có một số việc không thực hiện được." Ô Nhược nhỏ giọng nói vào tai Hắc Tuyển Dực vài câu.

Hắc Tuyển Dực nhíu mày.

"Ta biết như vậy là không đúng, ta cũng không muốn ngươi làm như vậy, nhưng ai bảo Ô Úy Tuyết coi trọng ngươi." Ô Nhược liếc y một cái, kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng thế, đều là do gương mặt này gây họa: "Ngươi còn da giả không? Sau này ngươi cứ tiếp tục mang da giả đi, ta sẽ không ghét bỏ ngươi đâu."

Hắc Tuyển Dực: "..."

Ô Nhược đứng lên bóp vai cho y: "Chờ sau khi trở về, ta sẽ mát xa cho ngươi, sau đó..."

Cậu cúi đầu nói nhỏ bên tai y: "Sau đó ngươi muốn tư thế gì đều được."

Hắc Tín ho nhẹ một tiếng, hiển nhiên là nghe được cậu nói gì.

Ô Nhược: "..."

Hắc Tuyển Dực gật đầu: "Được."

Hắc Tín: "..."

Ô Nhược: "..."

°°°°°°°°°°

Đăng: 5/11/2021


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận