Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Edit + beta: Iris

Người trẻ tuổi nhanh chóng buông kiếm, đi đến đỡ lão phu nhân đi vào: "Tổ mẫu, sao ngài lại đến đây?"

"Con dâu của ta chết thảm như vậy, bà bà như ta tất nhiên phải đến xem." Lão phu nhân dùng ti lụa lau nước mắt, giận không thể át: "Là ai? Rốt cuộc là ai giết con dâu ta? Nhanh lên, nhất định phải điều tra rõ chuyện này, nếu không sau khi chết ta còn mặt mũi nào đi gặp hai vị thông gia."

Nhậm Vang cầm kiếm chỉ vào Ô Tiền Thanh: "Tổ mẫu, chính là hắn sai sử hắc y nhân đến ám sát phụ thân, cũng là hắn giết chết mẫu thân."

"Là hắn sao? Ta muốn đánh chết tên trộm này." Lão phu nhân nghe xong thì nổi giận đùng đùng, cầm quải trượng đi qua chỗ Ô Tiền Thanh, giơ quải trượng thì đột nhiên dừng lại, cẩn thận nhìn Ô Tiền Thanh: "Không, không phải hắn."

Mọi người sửng sốt.

Nhậm tướng quân hỏi: "Mẹ, ngài nói cái gì?"

"Không phải hắn giết Hải Vân." Lão phu nhân khẳng định: "Lúc ấy ta cũng có mặt tại đó. Ta nhớ rõ sau khi hắc y nhân giết binh lính hậu viện và Hải Vân thì nam nhân này xuất hiện, giết hết hắc y nhân khác để cứu ta, sau đó không hiểu sao hắn lại té xỉu, ta cũng bị chuyện Hải Vân chết đi kích thích nên hôn mê."

Quản Đồng khóc ròng nói: "Ta đã nói chuyện này không phải phu quân ta làm mà, các ngươi không ai chịu tin, bây giờ có lão phu nhân làm chứng, các ngươi tin rồi chứ?"

Ô Nhược tức khắc thở phào nhẹ nhõm.

Hên quá, may mà có lão phu nhân nhìn thấy phu nhân tướng quân không phải là cha cậu giết.

Trịnh phó tướng nhíu mày: "Chẳng lẽ thuộc hạ hiểu lầm? Lúc thuộc hạ chạy tới hậu viện thì thấy kiếm của nam nhân này cắm trên người phu nhân, ngã xuống người phu nhân, sau đó thẩm vấn đám hắc y nhân này, bọn họ cũng nói là nam nhân này sai sử."

Ô Nhược nhân cơ hội biện giải: "Rõ ràng là có người nhìn thấy cha ta đến cứu người, thấy hỏng chuyện nên muốn giá họa cho cha ta."

Ô Thần Tử cũng hùa theo: "Bản tôn cũng nghĩ vậy, muốn khiến mọi người hiểu lầm Ô gia chúng ta ám sát Nhậm tướng quân, khiến Nhậm tướng quân đối địch với Ô gia."

Nhậm tướng quân nén đau đớn khắp người, tức giận nói: "Trịnh phó tướng, nhanh thẩm vấn lại đám hắc y nhân này."

"Mạt tướng tuân lệnh."

Trịnh phó tướng vừa nói xong liền nghe thấy phốc phốc mấy tiếng, hắc y nhân phun ra máu đen, ngã xuống đất.

Hộ vệ bên người Linh Mạch Hàn tiến lên xem xét: "Thái tử, mấy người này đều cắn thuốc độc tự sát."

Ô Nhược lạnh giọng hỏi: "Vậy có phải đã chứng minh cha ta vô tội rồi không? Nếu cha ta thật sự muốn giết người thì cần gì phải cứu các ngươi."

Nhậm Vang nói: "Cha ngươi rõ ràng đang ở Ô phủ, sao lại chạy đến Nhậm phủ?"

Ô Nhược liếc hắn một cái: "Lúc ấy cha ta đang ở trong sân của thiên tổ phụ, chính là cái sân sát vách hậu viện phủ ngươi, hẳn là cha ta nghe thấy có tiếng đánh nhau nên mới đến hỗ trợ, ai ngờ lại bị các ngươi cho rằng là thích khách."

Nhậm Vang: "..."

Nhị hoàng tử nhìn Linh Mạch Hàn, châm chọc nói: "Thái tử ca ca, bây giờ ngươi còn cho rằng Ô phủ phái thích khách đến hành thích Nhậm tướng quân không?"

Linh Mạch Hàn hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm thay Ô Nhược.

Nếu phụ thân Ô Nhược bị nhận định là hung thủ, phụ hoàng chắc chắn sẽ hạ lệnh chém đầu cả nhà bọn họ.

Ô Nhược hỏi Nhậm tướng quân: "Nhậm tướng quân, ta có thể mang phụ thân ta đi chưa?"

Nhậm tướng quân ôm ngực phát đau, nhíu mày: "Có thể, nhưng trước khi chuyện này được điều tra rõ, ta hy vọng phụ thân ngươi có thể phối hợp với chúng ta tìm ra hung thủ đứng sau."

Ô Nhược gật đầu: "Không thành vấn đề, tiền đề là phải chờ phụ thân ta tỉnh lại đã."

"Ta sẽ phái y sư tới trị liệu cho phụ thân ngươi."

"Chuyện này không cần phiền tướng quân đại nhân, trong phủ chúng ta có y sư, nếu tướng quân đại nhân đã không còn chuyện gì thì chúng ta về trước."

Ô Nhược cáo từ với Ô Thần Tử rồi rời đi.

Hắc Tuyển Dực chủ động đi lên cõng Ô Tiền Thanh rời khỏi phủ tướng quân, lên xe ngựa cùng Ô Nhược.

"Tiền Thanh, Tiền Thanh, ngươi tỉnh lại đi." Vừa lên xe, Quản Đồng đã vội lay Ô Tiền Thanh.

Ô Nhược nói: "Mẹ, vẫn nên chờ khi trở về lại đánh thức cha thì hơn."

Quản Đồng nhìn cậu, gật đầu.

Linh Mạch Hàn, nhị hoàng tử và đám người Ô Thần Tử phải lưu lại để xử lý mấy chuyện còn lại, đương nhiên không thể rời đi.

"Gia gia, việc này..." Ô Úy Tuyết nhìn hắc y nhân chết dưới đất: "Sao lại thế này?"

Ô Thần Tử híp mắt, đáy mắt hiện lên hàn quang: "Lão phu cũng rất buồn bực, nhưng việc này chờ trở về rồi nói."

"Vậy con về trước đây." Ô Úy Tuyết trở lại Ô gia, vừa hay đụng trúng Ô Ngạn Lê từ trong viện đi ra: "Đã trễ thế này, ngươi còn muốn đi đâu?"

Ô Ngạn Lê không dám nhìn thẳng vào mắt Ô Úy Tuyết, hơi nghiêng mặt, nói: "Không có đi đâu cả, chỉ muốn đến đại viện một chút."

Ô Úy Tuyết hừ lạnh: "Ta nghĩ ngươi đang muốn đi gặp nam tử đã gặp được hôm nay ấy chứ."

Ô Ngạn Lê bị nói trúng tâm tư, thẹn thùng cúi đầu.

Ô Úy Tuyết thấy nàng thẹn thùng liền muốn tát nàng một cái, đặc biệt là hôm nay Hắc Tuyển Dực còn khen tiện nhân này trước mặt mình, càng khiến Ô Úy Tuyết hận không thể hủy dung nàng: "Ô Ngạn Lê, nam nhân này là người ta coi trọng, ngươi đừng có đánh chủ ý lên người hắn, sau này ngươi gặp hắn, có khả năng sẽ gọi hắn là dượng đấy."

Khuôn mặt Ô Ngạn Lê trắng bệch.

Ô Úy Tuyết đặc biệt thống khoái, hừ nhẹ một tiếng, cao ngạo xoay người rời đi.

"Lê nhi, muội ở đây làm gì?" Ô Ngạn Lan vừa từ bên ngoài trở về thì thấy muội muội ngây ngốc trong sân, tiến lên quan tâm hỏi.

Ô Ngạn Lê đặc biệt ủy khuất, thấy ca ca quan tâm mình thì nhịn không được khóc nức nở.

Ô Ngạn Lan đau lòng ôm nàng vào ngực: "Sao lại khóc rồi? Có phải có chuyện gì rồi không? Nhanh nói cho tam ca nghe."

Ô Ngạn Lê cứ khóc mãi, không chịu nói chuyện.

Khuôn mặt tuấn tú của Ô Ngạn Lan đen lại, hỏi tỳ nữ bên cạnh: "Ngươi nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tỳ nữ Ô Ngạn Lê tức giận, bất bình kể ra chuyện vừa rồi.

Sau khi Ô Ngạn Lan nghe xong thì biến sắc: "Lê nhi, muội nghe tam ca nói, nam nhân kia có một phu nhân là nam, hắn tên là Hắc Tuyển Dực, là phu quân của cái người Ô gia bên chi thứ đã va chạm với Thái Tử vào ngày sinh nhật của tằng tổ phụ đó, hắn thích nam nhân, muội vẫn nên chết tâm đi, đừng uổng phí tâm tư của mình, hơn nữa, muội đừng đi trêu chọc tiểu cô, có biết không? Nàng chính là kẻ điên, chuyện gì cũng có thể làm được."

Tỳ nữ khiếp sợ: "Nam nhân tuấn mỹ như vậy mà lại đi thích nam nhân?"

Ô Ngạn Lê cũng rất kinh ngạc, rối rắm một lúc lâu mới ngoan ngoãn gật đầu.

"Được. Chúng ta trở về nghỉ ngơi." Ô Ngạn Lan kéo Ô Ngạn Lê về sân nhà mình.

Nam nhân bị bọn họ bàn tán hiện giờ đang ôm Ô Tiền Thamh xuống xe ngựa, đi nhanh đến sân mà Ô Tiền Thanh đang ở, đặt người lên giường.

Hắc Âm phụ trách bảo hộ Ô Tiền Thanh và Quản Đồng hiện thân, nói: "Lão gia thông gia hẳn là trúng chú thuật."

Ô Nhược híp mắt: "Trúng chú thuật?"

Quản Đồng khiếp sợ nói: "Sao lại trúng chú thuật?"

Hắc Tuyển Dực trầm mặt: "Rốt cuộc sao lại thế này?"

Hắc Âm nói: "Ta cũng không biết hắn trúng chú thuật như thế nào, tóm lại, sau khi ra khỏi nhà xí, hắn liền trở nên kỳ quái, trực tiếp trèo tường qua bên phủ đệ của tướng quân, nếu không phải chúng ta âm thầm ngăn cản gây rối, cuối cùng dùng quỷ khí gây mê hắn, chỉ sợ hắn đã cầm đao ám sát tướng quân phu nhân và lão phu nhân rồi, sau đó có một hắc y nhân dùng kiếm trong tay thông gia lão gia cắm vào người phu nhân tướng quân, chúng ta định đi ra ngăn cản thì Trịnh phó tướng liền vọt vào, rồi hắn tưởng lão gia thông gia giết phu nhân tướng quân."

Ô Nhược cảm kích nhìn Hắc Âm, nếu không nhờ có hắn, chỉ sợ cha cậu thật sự phải gánh tội rồi.

Quản Đồng hít ngụm khí lạnh: "Chú thuật kia giải thế nào?"

"Con thử xem." Ô Nhược bắt mạch cho Ô Tiền Thanh: "Cha không phải trúng chú thuật, mà là trúng cổ thuật, trong cơ thể có cổ trùng."

Quản Đồng nôn nóng nói: "Là ai hạ cổ Tiền Thanh chứ."

Ô Nhược đã đoán ra là ai, nhưng lại không nói ra.

Đúng lúc này, Ô Tiền Thanh đột nhiên mở mắt, ngơ ngác nhìn bọn họ.

Quản Đồng vui mừng khóc lên: "Tiền Thanh."

Ô Tiền Thanh mặt vô cảm nhìn bà: "Là ta đã giết phu nhân tướng quân."

Quản Đồng ngẩn người.

Ô Nhược: "..."

Hắc Tuyển Dực: "..."

Dự cảm của cậu quả nhiên không sai, nếu lúc ấy cha cậu tỉnh lại nói câu này, cả nhà bọn họ đều bị áp tải vào tù.

Ô Tiền Thanh lại nói: "Là ta phái người ám sát Nhậm tướng quân."

Ô Nhược nhanh chóng lấy một bộ ngân châm từ không gian ra, hạ vài phát châm điều khiển linh trí lên huyệt đạo của cha cậu, thủ pháp rất thuần thục.

Quản Đồng kinh ngạc nhìn Ô Nhược, con trai bà học châm cứu với cổ thuật khi nào vậy? Thấy động tác cậu mau lẹ như ngựa quen đường cũ, hẳn là đã sành sỏi nhiều năm.

Lúc Ô Nhược hạ phát châm cuối cùng, Ô Tiền Thanh đột nhiên nôn ra một đống cổ trùng, cậu nhanh chóng lấy phù chú ném vào mấy con sâu dưới đất, ầm một tiếng, cổ trùng bị đốt thành tro bụi.

Ô Tiền Thanh suy yếu ngẩng đầu, đôi mắt trở nên có hồn hơn, ông nghi hoặc nhìn Quản Đồng: "Ta làm sao vậy?"

Quản Đồng lập tức quan tâm hỏi: "Tiền thanh, ngươi đỡ hơn chút nào chưa?"

Ô Tiền Thanh khó hiểu: "Ta nhớ rõ là đang đi nhà xí mà, sao lại trở về phòng của mình rồi?"

Quản Đồng hỏi: "Tiền Thanh, ngươi không nhớ rõ xảy ra chuyện gì hả?"

Ô Tiền Thanh cố gắng nhớ lại, rồi lắc đầu: "Không nhớ được."

Quản Đồng vội kể lại mọi chuyện.

Ô Tiền Thanh trầm mặt: "May mà có người của Tuyển Dực đi theo, nếu không chúng ta liền thảm, lần nào đến Ô gia cũng xảy ra chuyện, sau này ít đến đó thì hơn."

Ô Nhược hỏi: "Cha, có phải cha cho rằng việc này liên quan đến Ô gia hay không?"

"Đúng là có nghĩ đến điều này, nhưng lại nghĩ không ra vì sao lại muốn hãm hại ta, vì sao lại muốn ta từ Ô gia trèo qua bên kia? Vậy chẳng phải là liên lụy Ô gia hay sao?"

"Nói không chừng làm vậy có thể khiến người Ô gia thoát thân thì sao?"

"Cũng đúng, nhưng chúng ta vừa đến Hoàng Đô Thành, người Ô gia sao cứ một hai nhắm vào chúng ta chứ?"

Ô Nhược yên lặng nhìn Hắc Tuyển Dực.

Hắc Tuyển Dực: "..."

Quản Đồng ngồi nghe một hồi, đáy mắt hiện lên lửa giận, nắm chặt khăn tay nói: "Nếu như ta còn linh lực, bọn họ há có thể động đến ngươi?"

Ô Nhược: "..."

Vì sao lời này khiến cậu cảm giác mẹ cậu đã từng rất lợi hại.

Ô Tiền Thanh nắm tay bà: "Đừng nói lời ngốc nghếch."

Ô Nhược nói: "Cha, chuyện Nhậm tướng quân bị ám sát còn cần cha hỗ trợ điều tra, đến lúc đó cha cứ nói là mình nghe thấy tiếng đánh giết nên mới mạo hiểm đi qua hỗ trợ."

Ô Tiền Thanh gật đầu: "Được, đã trễ rồi, các con trở về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì mai nói tiếp."

°°°°°°°°°°

Lời editor: Stress nhiều khiến hứng dịch của mình tăng đột ngột :))) còn 4 bài kiểm tra và 2 bài deadline tuần sau ಥ╭╮ಥ

Đăng: 6/11/2021


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui