Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Chương 129. Tứ tộc tiết (1)

Edit + beta: Iris

Ba người ngồi nói chuyện đến giờ Tý mới đứng dậy chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi. Bỗng nhiên Hắc Dương xuất hiện và ngã xuống trước mặt bọn họ.

"Hắc Dương, ngươi làm sao vậy?" Ô Nhược đang muốn tiến lên dìu hắn, thì Hắc Âm ngay lập tức xuất hiện, sốt ruột bế người lên.

Hắc Tuyển Dực trầm mặt, lấy một đan dược trong tay áo cho Hắc Dương ăn, viên còn lại đưa cho Hắc Âm.

Sau khi Hắc Dương ăn Phục Quá Đan, đau đớn trên thân thể mới giảm bớt, cuối cùng cũng có sức ngẩng đầu nhìn bọn Ô Nhược, suy yếu nói: "Bên Tang Tuân tổng cộng có 53 người, ở trong mấy hộ nhà khác nhau trong thành, trước đó ta mang theo mười mấy Quỷ tộc đi ám sát bọn họ nhưng bọn họ đã sớm phòng bị, lấy pháp khí Phật môn đối phó với chúng ta."

Với năng lực của hắn, thuật sư thất giai chưa chắc có thể đánh lại hắn, nhưng nếu đối phương có linh phù cao cấp và pháp khí Phật môn thì khác nào muốn mệnh hắn.

Từ xưa đến nay, Quỷ tộc thường rất sợ người Phật môn, Phật quang trên người bọn họ khiến Quỷ tộc sợ hãi.

Lời này làm Ô Nhược nhớ đến pháp khí Phật môn gây thương tích cho cậu ở kiếp trước, thân thể không khỏi run lên.

Hắc Tuyển Dực nhận ra cậu đang run, nắm lấy tay cậu: "Sao tay ngươi lạnh vậy?"

Ô Nhược nắm chặt tay y, lắc đầu.

Nỗ Mộc cả giận nói: "Ta dẫn người qua đối phó với bọn chúng."

Ô Nhược ngăn cản: "Lần trước Tuyển Dực phái người chém rớt mệnh căn của Ba Sắc hẳn đã khiến bọn họ cảnh giác, nếu không bọn họ sẽ không chuẩn bị sẵn pháp khí Phật môn, hơn nữa trải qua chuyện Hắc Dương ám sát, có khả năng bọn họ đã đoán được chuyện của Ba Sắc là do chúng ta gây ra, bây giờ chúng ta lại phái người đi đối phó bọn họ, nếu không phải bọn họ đề phòng thì chính là đã rời khỏi nơi đó, bây giờ các ngươi đi qua thì khác gì chui đầu vào lưới."

Cậu vừa mới nói xong liền có một Quỷ tộc đến báo: "Chủ tử, bọn Tang Luân đã đào xong địa đạo để đào tẩu từ lâu, bây giờ không biết đã đi đâu."

Nỗ Mộc tức giận đập bàn.

Hắc Tuyển Dực cho Hắc Âm mang Hắc Dương đi nghỉ ngơi, lại phái thêm người đi tìm tung tích bọn Tang Luân.

Nỗ Mộc nói: "Tang Luân đặc biệt giảo hoạt, bây giờ muốn tìm lại từ đầu e là rất khó."

Hắc Tuyển Dực liếc hắn một cái, đạm thanh nói: "Ba Sắc sắp đến."

Nỗ Mộc sửng sốt, rất nhanh liền hiểu ý y, cười ha ha: "Đúng ha, sao ta lại quên mất chuyện này, đến lúc đó chỉ cần nhìn chằm chằm Ba Sắc thì không cần lo bọn Tang Luân không xuất hiện."

"Sư phụ, đã trễ rồi..."

Ô Nhược chưa nói xong thì Nỗ Mộc đã cười nói: "Vậy ta về đây, không quấy rầy phu phu hai ngươi ân ái nữa."

Sau khi hắn rời đi, Ô Nhược hỏi: "Tuyển Dực, ngươi có sợ Phật quang và pháp khí Phật môn giống Quỷ tộc không?"

Hắc Tuyển Dực nhíu mày: "Sao lại hỏi vậy?"

"Ta thấy ngươi chuyên khống chế Quỷ tộc với mấy thứ quỷ hồn thi phó linh tinh, nên mới nghĩ người Phật môn là thiên địch của ngươi."

"Không phải."

Tuy Hắc Tuyển Dực trả lời rất chắc chắn, nhưng Ô Nhược vẫn còn bị chuyện kiếp trước ám ảnh, cho rằng Phật môn có được tiên khí chính là tai họa ngầm đối với bọn họ, nhất định phải diệt trừ.

Sáng hôm sau, Ô Nhược liền giao cho các hộ vệ và đám Quỷ tộc đi mua Dưỡng Thú Thảo, mua càng nhiều càng tốt, tốt nhất là mua tất cả Dưỡng Thú Thảo trong cả nước, sau đó vận chuyển Dưỡng Thú Thảo đến Hoàng Đô Thành mà không để người khác phát hiện.

Dưỡng Thú Thảo kỳ thật là một loại thảo dược, tác dụng không lớn, chỉ có thuật sư có tiểu yêu thú mới mua Dưỡng Thú Thảo cho yêu thú ăn, mà tốc độ sinh trưởng của Dưỡng Thú Thảo y hệt như cỏ dại nên rất thuận tiện, một lượng bạc là có thể mua được một xe đầy.

Trong vòng nửa ngày, Dưỡng Thú Thảo đã chất đầy hơn nửa hậu viện, sau đó Ô Nhược trở nên cực kỳ bận rộn, ngày nào cũng chui vào phòng dược tinh luyện Dưỡng Thú Thảo, còn luyện chế thêm đan dược khác, cũng lôi theo Nỗ Mộc ăn không ngồi rồi đi luyện đan.

Hai người bận đến mức xoay vòng vòng như con quay, chỉ có lúc ăn cơm mới có thể nhìn thấy bọn họ.

"Tiểu Nhược, ngày nào ngươi cũng bắt ta luyện đan, vì sao phải tinh luyện Dưỡng Thú Thảo? Cái này có lợi ích gì? Chẳng lẽ muốn đút cho tiểu yêu thú mới ra đời?" Nỗ Mộc suy nghĩ: "Có phải đại điểu sắp sinh không? Phải cho con của nó ăn?"

"Pi Pi là đực, sẽ không sinh con." Động tác tay của Ô Nhược ngừng lại: "Sư phụ, tạm thời ta không biết nên giải thích như thế nào, chờ đến lúc đó ngươi sẽ biết Dưỡng Thú Thảo có lợi ích gì."

"Được, ta không hỏi nữa."

Nỗ Mộc nhìn thoáng qua bên ngoài, khó khăn lắm mới tinh luyện Dưỡng Thú Thảo được hơn nửa cái sân, bây giờ lại chất đầy sân tiếp rồi, sầu quá đi a.

Đúng lúc này, bên ngoài Hắc phủ vang lên tiếng chuông "leng keng" liên tục như muốn báo hiệu cái gì đó cho mọi người.

"Bên ngoài gõ chuông gấp gáp như vậy, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

Nỗ Mộc buông thảo dược trong tay ra, ra khỏi phòng hỏi thăm các hộ vệ.

Hộ vệ cũng không biết là chuyện gì liền đến đại môn dò hỏi, sau đó biết được gõ chuông là để thông tri cho các bá tánh Hoàng Đô Thành, ba ngày sau sẽ cử hành tứ tộc tiết, hôm đó các bá tánh bình thường phải trốn đi để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nỗ Mộc vừa nghe là tứ tộc tiết, tức khắc dâng lên hứng thú: "Lúc ở Nam bộ ta có nghe nói Hoàng Đô Thành cách ba tháng sẽ cử hành tứ tộc tiết một lần, nhưng lại chưa từng thấy bao giờ, nhân lúc này phải đi xem náo nhiệt mới được."

"Vui thì có vui đấy, nhưng do bất đồng chủng tộc nên chắc chắn sẽ có nhiều phiền toái, nếu không vì phải đến tộc khác mua tài liệu thì Quốc Sư đại nhân sẽ không mạo hiểm mở ra thông đạo tam tộc đâu. Đúng rồi, ta nghe nói tứ tộc tiết chỉ có một ngày, vậy hẳn là có rất nhiều người không thể đi hết cả ba tộc, trừ khi mua xong đồ cần thiết rồi rời đi ngay. Tiểu Nhược, ngươi có muốn đi tộc nào không, ta đi cùng các ngươi."

"Không phải Ma tộc thì chính là Quỷ tộc."

Nỗ Mộc tò mò hỏi: "Vì sao không đi Yêu tộc? Ta nghe nói Yêu tộc có nhiều thiên tài địa bảo nhất, phần lớn thuật sư đều sẽ đi Yêu tộc."

Ô Nhược cười mà không nói.

Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng của hộ vệ: "Phu nhân, chúng ta lại mang đến thêm mười lăm xe Dưỡng Thú Thảo."

Nỗ Mộc vừa nghe liền hét lớn: "Đời này lão tử hận nhất là Dưỡng Thú Thảo."

Nhiều Dưỡng Thú Thảo như vậy phải luyện đến khi nào chứ.

Ô Nhược ý vị thâm trường nói: "Một thời gian nữa, ngươi sẽ yêu nó."

"Hy vọng là vậy." Nỗ Mộc tiếp tục vùi đầu khổ luyện.

Thoáng một cái đã qua ba ngày, Dưỡng Thú Thảo trong hậu viện vẫn chất đầy như cũ, thậm chí còn nhiều hơn mấy ngày trước, Nỗ Mộc nhìn đại viện chất đầy thảo, cảm thấy may mà Ô Nhược muốn tham gia tứ tộc tiết, hắn mới có cơ hội thở dốc.

"Hôm nay chúng ta đi Quỷ tộc." Sau khi ăn sáng xong thì Ô Nhược liền tuyên bố với mọi người, việc này là cậu quyết định hồi tối qua, thứ nhất bên cạnh bọn họ đều là người của Quỷ tộc, thứ hai Hắc Tuyển Dực có thể khống chế Quỷ tộc, nên đi Quỷ tộc tương đối an toàn, cũng có thể bảo vệ người nhà cậu.

Ô Tiền Thanh và những người khác đều không có ý kiến, vốn bọn họ cũng không muốn mua đồ gì, tham gia tứ tộc tiết chủ yếu là để giải sầu mà thôi, nhìn thử sinh hoạt của tộc khác như thế nào.

Ô Hi và Đản Đản là hưng phấn nhất, hai người chưa từng đến tộc khác chơi, lúc nghe sẽ được tham gia tứ tộc tiết thì vui đến nỗi cả đêm không ngủ được.

Chờ đến thời gian mở thông đạo ba tộc, Ô Nhược Hắc Tuyển Dực và những người khác mới lên xe ngựa đi đến đại môn phía tây của Hoàng Đô Thành, đến đại môn phía tây là có thể tới Quỷ tộc, đại môn phía đông và nam lần lượt là thông đạo Yêu tộc và Ma tộc, còn đại môn phía bắc là ba tộc khác đến Nhân tộc.

Khi bọn họ vào đại môn phía tây, trước mặt đã có đội ngũ xếp dài cả mười trượng đứng chờ sẵn, số người không tính là nhiều, so với biển người tấp nập bên đại môn phía đông thì nơi này cực kỳ quạnh quẽ.

Xe ngựa vẫn cứ ngừng tại chỗ, Đản Đản ngồi không yên, vén màn ngó ra ngoài xe: "Cha, khi nào mới đến được Quỷ tộc?"

"Nhanh thôi." Ô Nhược thấy bé sắp nhịn không được thì cảm thấy buồn cười, đang muốn ôm bé đến bên cạnh thì xe ngựa có người kêu lên: "Ô Nhược thiếu gia."

Ô Nhược ngẩng đầu thì thấy tỳ nữ Chi Đào bên người Ô Úy Tuyết vẫy tay với cậu.

Chi Đào cười hỏi: "Ô Nhược thiếu gia, ngươi và công tử Tuyển Dực cũng đi Quỷ tộc sao? Thật trùng hợp a, tiểu thư nhà ta cũng đến Quỷ tộc."

Ô Nhược: "..."

Trùng hợp thật sao?

Cậu thấy là Ô Úy Tuyết đã biết được bọn họ sẽ đến Quỷ tộc nên mới đi đến đây, nhưng cậu hơi ngoài ý muốn một chút, không ngờ Ô Úy Tuyết được thả ra nhanh như vậy, có thể thấy Ô Thần Tử thật sự không muốn xử phạt nàng.

"Ô Nhược thiếu gia, đứa nhỏ ngài đang ôm là con của công tử Tuyển Dực công tử sao? Tiểu thư mau đến xem nè, đứa nhỏ giống hệt công tử Tuyển Dực." Chi Đào quay đầu lại nói với Ô Úy Tuyết.

Ô Úy Tuyết vừa ló đầu ra, vừa tò mò hỏi: "Tuyển Dực mang theo con tham gian tứ tộc tiết?"

Ngay khi nàng nhìn thấy đứa nhỏ liền ngẩn người, đứa nhỏ này quả thực giống hệt phụ thân nó.

Đầu tiên là Ô Úy Tuyết cảm thấy vui vẻ, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy đứa nhỏ rồi, sau đó lại đố kỵ nữ nhân sinh con cho Hắc Tuyển Dực, hơn nữa còn giống Tuyển Dực như đúc.

"Nhị ca, ca đang nói chuyện với ai vậy?" Ô Hi lén nhìn ra bên ngoài, thấy là Ô Úy Tuyết thì thở phì phò ngồi lại chỗ cũ.

Quản Đồng thấy thế, hỏi: "Người bên ngoài là ai vậy?"

Ô Hi đang muốn mở miệng thì nghe thấy bên ngoài có người châm chọc: "Ô tiểu tỷ, ngươi hủy dung của chất nữ còn có tâm tình đi tham gia tứ tộc tiết sao, đúng là làm người ta lau mắt nhìn."

Chi Đào lập tức phản bác: "Ngươi bớt nói hươu nói vượn đi, tiểu thư nhà ta không có làm."

"Toàn bộ Hoàng Đô Thành đều biết chuyện này, các ngươi còn không thừa nhận, tiểu công tử phía trước, ngươi đẹp như vậy cũng nên cẩn thận tiểu thư Ô gia một chút, nàng sẽ dùng hóa dung thủy hủy dung ngươi đó." Người nọ nói với Ô Nhược xong, sau đó mắt sắc nhìn qua những người còn lại trên xe của Ô Úy Tuyết, lại nói: "Còn có các ngươi ở bên cạnh Ô tiểu tỷ cũng cẩn thận chút, nàng mà không vui thì có khi sẽ hủy dung luôn các ngươi đó."

Người đi cùng Ô Úy Tuyết đều là những thiên kim tiểu thư của các đại gia tộc khác nhau, là Ô Thần Tử mời các nàng nên các nàng mới miễn cưỡng đi theo, sau khi nghe được lời người kia nói thì đều biến sắc.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Đáng lẽ hôm nay học nguyên ngày không dịch được, nhưng vì một trận cúp điện mà từ bận nguyên ngày thành rảnh nguyên ngày rồi 😏😏 nay có thể sẽ đăng nhiều chương vì quá rảnh.

Đăng: 10/11/2021

🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼

Chương 130. Tứ tộc tiết (2)

Edit + beta: Iris

Hoàng Đô Thành có mười đại gia tộc là Ô gia, Diêu gia, Thượng gia, Tống gia, Lăng gia, Văn gia, Yến gia, Lục gia, Trương gia và Vân gia, trong đó Ô gia là có thực lực mạnh nhất, những gia tộc khác thì không chênh nhau bao nhiêu. Diêu gia, Thượng gia, Tống gia và Trương gia đã liên thủ cùng Ô gia, nên người ngồi trên xe đó hẳn là tiểu thư của mấy gia tộc đó.

Còn năm gia tộc khác tất nhiên là do Lăng gia dẫn đầu, mà Lăng gia là mẫu tộc của Thái Tử nên luôn đối chọi gay gắt với bốn gia tộc ủng hộ nhị hoàng tử, ai cũng không nhường ai, gặp mặt là bóc mẻ châm chọc đối phương, như người vừa rồi châm chọc Ô Úy Tuyết chính là người Lăng gia, cũng chính là biểu đệ của Thái Tử Linh Mạch Hàn — Lăng Tử Sinh.

Cho dù Ô Úy Tuyết có Quốc Sư đại nhân chống lưng thì cũng không bằng Lăng Tử Sinh có Hoàng Hậu làm chỗ dựa, bởi vậy mặc dù bị tức đến đỏ cả mắt nhưng lại không muốn so đo với loại người này, ngồi lại chỗ cũ.

Chi Đào vội nói với bọn Ô Nhược: "Ô Nhược thiếu gia, các ngươi đừng nghe hắn nói bậy, tiểu thư chúng ta tuyệt đối không có làm chuyện như vậy."

Nàng vội buông màn ngồi xuống.

Ô Úy Tuyết lạnh lùng nhìn bốn vị thiên kim tiểu thư khác: "Nếu các ngươi không tin ta thì bây giờ xuống xe còn kịp."

Bốn thiên kim tiểu thư liếc nhau, nhớ đến người nhà dặn dò, còn có lời mời của Quốc Sư đại nhân, chỉ có thể căng da đầu bồi Ô Úy Tuyết đi Yêu tộc*, dù sao cũng chỉ đi có một ngày, cẩn thận một chút là được, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

*Ở trên nói là đi Quỷ tộc, không hiểu sao ở đây tác giả lại ghi là Yêu tộc, không phải mình dịch sai đâu nha.

Ngoài xe, Ô Nhược quay đầu nhìn Lăng Tử Sinh.

Lăng Tử Sinh cũng cười cười với cậu rồi chui vào xe.

Đúng lúc này, đại môn phía tây có người hô: "Mở cửa."

Mọi người vui sướng reo lên: "Mở cửa rồi, cuối cùng cũng mở cửa rồi."

Tiếp theo vang lên tiếng kẽo kẹt, đại môn mở ra, nếu là dĩ vãng, sau khi đại môn mở ra sẽ là đại lộ dẫn đến tộc khác, nhưng bây giờ sau khi đại môn phía tây mở ra thì chỉ nhìn thấy một tầng nước như bức màn nước nhấp nháy ở giữa cổng, không thấy rõ cửa và cảnh tượng bên ngoài ra sao.

Ô Nhược lo rằng trong lúc lái xe, Đản Đản sẽ bị đụng trúng xe khác nên ôm bé vào lòng rồi ngồi xuống, sau đó thì thấy mọi người rất nghiêm túc nhìn chằm chằm Hắc Tuyển Dực.

"Sao vậy?" Vẻ mặt cậu khó hiểu.

"..." Hắc Tuyển Dực bị mọi người nhìn chằm chằm cũng không hiểu được.

Nỗ Mộc trợn trắng mắt, hắn mới đến Hoàng Đô Thành có vài ngày còn hiểu được sao lại thế này, mà Hắc tiểu tử này thế nào lại trì độn như vậy chứ?

Hắc Tuyển Đường vội nói: "Ông thông gia, bà thông gia, ta thay mặt đại ca bảo đảm với các ngươi, đại ca ta đời này chỉ có một mình đại tẩu, tuyệt đối sẽ không cưới thêm một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười thiếp. Cho dù hắn có muốn thì cha mẹ ta cũng sẽ không đồng ý, tộc nhân chúng ta cả đời chỉ có thể cưới một người, trừ khi là nửa kia chết đi, nếu không tuyệt đối sẽ không cưới thêm bất kỳ ai."

Hắc Tuyển Dực, Ô Nhược: "..."

Này là đang hát kịch nào vậy? Sao đột nhiên lại bẻ lái sang cưới tiểu thiếp rồi?

Ánh mắt Ô Tiền Thanh và Quản Đồng chuyển đến đứa bé trong ngực Ô Nhược.

"Tiểu chất nhi nhà ta chắc chắn là chuyện ngoài ý muốn, nhưng như vậy cũng tốt không phải sao? Dù sao cả đời này đại ca và đại tẩu cũng không có con, bây giờ có đứa nhỏ bên cạnh, sau này già rồi cũng có người trông nom." Hắc Tuyển Đường đáng thương hề hề nhìn Ô Tiền Thanh: "Ông thông gia, bà thông gia, các ngươi sẽ không đến nỗi không dung được đứa nhỏ chứ?"

"Chúng ta không phải ý này." Quản Đồng ngượng ngùng nói: "Các mặt khác của Tuyển Dực đều cực kỳ ưu tú, thu hút các cô nương khác cũng là chuyện bình thường, chúng ta chỉ xem thử Tiểu Nhược có bị kích thích mà ngất xỉu hay không thôi."

Lần trước Ô Nhược hôn mê dọa bọn họ chết khiếp, vậy mà y sư lại không kiểm tra ra nguyên nhân gì, rồi cứ vậy mà nằm trên giường suốt hai ngày hai đêm, nếu không phải còn thở thì bọn họ cho rằng cậu đã mất, nên bọn họ không muốn xảy ra chuyện như vậy nữa, nếu lại bị kích thích rồi ngất xỉu nữa thì phải làm sao đây?

Nỗ Mộc nhướng mày: "Thân thể Tiểu Nhược kém vậy sao? Bị có chút kích thích đã ngất xỉu?"

Ô Hi nói: "Đoạn thời gian trước, nhị ca ta bị tiểu thư Ô gia vừa nãy kích thích quá lớn nên mới té xỉu."

Ô Nhược đỡ trán, cậu cảm thấy chuyện bị kích thích rồi ngất xỉu sẽ là vết nhơ cả đời này của cậu, có tẩy cũng không sạch.

"Đại ca, ca nói một câu đi." Hắc Tuyển Đường vỗ Hắc Tuyển Dực.

Hắc Tuyển Dực thấy mọi người nhìn mình thì cực kỳ nghiêm túc bảo đảm: "Sẽ không cưới tiểu thiếp."

Khóe miệng Ô Nhược lập tức cong lên, hận không thể nhào lên hôn y mấy cái, nhưng mọi người ở đây cứ nhìn bọn họ mãi, thật xấu hổ nếu cậu làm ra chuyện thân mật như vậy trước mặt mọi người, nên cậu liền hôn Đản Đản có gương mặt giống Hắc Tuyển Dực vài cái.

Hắc Tuyển Dực tức khắc đen mặt, xách đứa nhỏ giao cho Hắc Tuyển Đường.

"Tiểu chất nhi, phụ thân con ăn dấm rồi, nhưng không sao, có tứ thúc thương con nha." Hắc Tuyển Đường nói xong liền hôn một cái.

Đản Đản vội che mặt nhỏ lại: "Không cần thúc hôn."

Mọi người đều bị động tác của bé chọc cười.

Lúc này, trong xe tối đen lại.

Ô Nhược còn chưa kịp phản ứng đã bị người bên cạnh kéo vào trong ngực hôn lên môi, cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cậu cũng không nhịn được hôn đáp lại đối phương, dùng sức liếm mút môi đối phương, dưới không khí khẩn trương như vậy lại càng thêm hưng phấn, cảm thấy môi người kia càng mỹ vị hơn trước kia, luyến tiếc không buông.

Quản Đồng và Ô Hi vội hỏi: "Sao lại thế này?"

Ô Tiền Thanh đã từng tham gia tứ tộc tiết nhanh chóng trấn an mọi người: "Đừng lo lắng, thông đạo từ Nhân tộc đến Quỷ tộc bị tối khoảng nửa nén hương là sẽ khôi phục lại."

"Thật đáng sợ." Ô Hi ôm lấy Quản Đồng ở bên cạnh.

"Ưm..." Một tiếng rên rỉ vang lên trong bóng đêm.

Mọi người đều nghe thấy, tự nhiên có cảm giác rất quái dị, nhưng bởi vì không nhìn thấy nên không ai để trong lòng.

Qua lúc lâu trong xe lại sáng lên.

Ô Hi thở phào nhẹ nhõm, thấy Ô Nhược mặt đỏ tai hồng thì tò mò hỏi: "Nhị ca, ca sao vậy? Có phải bị bệnh rồi không?"

Mọi người đều nhìn về phía Ô Nhược.

Ô Nhược trấn định nói: "Cảm thấy hơi nóng thôi."

Nỗ Mộc và Hắc Tuyển Đường ý vị thâm trường nhìn cậu, đừng tưởng rằng hồi nãy trong xe tối thui là bọn họ không biết Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực hôn nhau.

Ô Nhược xấu hổ, lặng lẽ nhéo cánh tay Hắc Tuyển Dực, đều là tại nam nhân này hại cậu lúc hôn môi rên ra tiếng, may mà cha mẹ không biết, nếu không sẽ xấu hổ chết người.

Hắc Tuyển Dực kéo tay cậu xuống, nắm tay ngón tay giao nhau.

Xe ngựa chạy thêm khoảng một nén hương nữa thì dừng lại, hộ vệ ngoài xe nói: "Chủ tử, phía trước không được đi xe ngựa, chỉ có thể đi bộ vào thành."

Ô Tiền Thanh nói: "Chúng ta xuống xe thôi."

"Được." Nỗ Mộc ngồi ở đầu xe nên xuống xe trước, tiếp theo là Hắc Tuyển Đường đang ôm Đản Đản, Đản Đản nhìn lên trời thấy Quỷ tộc bay tới bay lui thì oa một tiếng, hưng phấn kêu lên: "Tứ thúc, con cũng muốn bay."

"Vậy kêu Hắc Âm ôm con bay nha." Hắc Tuyển Đường vừa nói xong, Hắc Âm liền xuất hiện trước mặt bọn họ.

Hắc Tuyển Đường đưa đứa nhỏ cho Hắc Âm: "Chăm sóc nó cẩn thận."

Hắc Âm ôm bé hỏi: "Tiểu chủ tử muốn bay như thế nào?"

Đản Đản chỉ vào bọn Quỷ tộc bay trên đầu nói: "Bay giống bọn họ đi."

"Được."

Ô Nhược từ trong xe đi ra thì thấy Hắc Âm đang ôm Đản Đản bay lên trời, tò mò hỏi: "Người Quỷ tộc đều biết bay?"

Hắc Tuyển Đường quay đầu lại hỏi: "Đại tẩu chưa từng tới Quỷ tộc hả?"

"Chưa từng."

Hắc Tuyển Đường giải thích: "Chỉ có chỗ mua bán ở Quỷ tộc là đi đứng bình thường, còn lại hầu hết Quỷ tộc đều bay trên trời."

Ô Hi từ xe ngựa đi ra, nói: "Vậy thì tiện thật, không cần cưỡi ngựa, cũng không cần đi xe ngựa."

"Đúng là rất tiện."

Ô Hi tò mò nhìn trái nhìn phải: "Ngoại trừ việc biết bay trên trời thì cảnh vật ở đây không khác Hoàng Đô Thành là mấy."

Xung quanh có núi có nước có cây, bầu trời là màu lam, mặt đất cũng là bùn đất, tộc nhân Quỷ tộc cũng ăn mặc giống bọn họ, nhưng vật liệu may mặc đa số theo tông màu đen trắng, khuôn mặt cũng tương đối xấu xí, rất dễ nhận ra bên nào là Quỷ tộc, bên nào là Nhân tộc.

"Phong cảnh ở Quỷ tộc rất giống Nhân tộc, nhưng những thứ khác thì không." Hắc Tuyển Dực chỉ vào cổng lớn: "Chúng ta vào thành rồi nói."

Bọn họ đến cửa thành phải đăng ký lệnh bài mới được quỷ binh cho vào thành.

Bố trí phòng ốc trong thành cũng tương tự nốt, tuy nhiên, người Quỷ tộc thích sơn cột nhà, cửa sổ, biển hiệu màu đen, những chỗ còn lại thì là màu trắng, đồ trang trí trong phòng làm từ xương người, tức khắc khiến Nhân tộc có cảm giác đang đi dự lễ tang chứ không phải tới du lịch.

Hắc Âm trên trời thấy bọn Hắc Tuyển Dực đi vào thành liền ôm Đản Đản nhận lệnh bài rồi vào thành, đuổi kịp Hắc Tuyển Dực.

"Hắc Âm thúc thúc, đó là cái gì?" Đản Đản tò mò chỉ vào đồ ăn trông hệt kẹo hồ lô của Nhân tộc, nhưng kẹo hồ lô là màu đỏ, còn thứ kia thì màu đen.

"Đó là quỷ xuyến (xâu)."

Nghe vậy, Ô Nhược cũng tò mò nhìn qua: "Quỷ xuyến là loại đồ ăn gì?"

Hắc Âm giải thích: "Lớp ngoài là được quỷ khí kết thành, lớp trong là thi thể của các loại động vật..."

Ô Hi và Quản Đồng nghe xong thiếu chút nữa đã ói ra hết đồ ăn sáng.

"Đối với Quỷ tộc chúng ta, quỷ xuyến là đồ bổ, nhưng Nhân tộc thì không thể ăn, sẽ có hại cho thân thể."

Đản Đản vừa nghe không được ăn thì bẹt miệng, chỉ vào cái bánh bao lớn thơm ngào ngạt bên cạnh, mắt sáng lấp lánh hỏi: "Hắc Âm thúc thúc, cái này có thể ăn không?"

Hắc Âm giảng: "Bên trong bánh bao là nhân huyết thang*..."

*Nhân huyết thang: canh máu người.

Mọi người: "..."

Đản Đản không hiểu nhân huyết thang là gì: "Con muốn ăn."

"Không được ăn." Ô Nhược đen mặt nói: "Ở chỗ này không được ăn gì hết."

Cậu nhìn khuôn mặt nhỏ đầy ủy khuất của Đản Đản thì có chút không đành lòng: "Không thể ăn nhưng có thể chơi."

Mặt nhỏ của Đản Đản sáng lên lần nữa.

Hắc Âm lại nói: "Đồ chơi Quỷ tộc đều làm từ xương người."

Ô Nhược: "..."

Vậy ở đây còn cái gì chơi được không?

Hắc Tuyển Dực kéo Ô Nhược đến tửu lâu lớn, nói với mọi người: "Ta và Tiểu Nhược muốn đi nơi khác, buổi trưa sẽ đến tửu lâu phía trước ăn cơm."

Hắc Tuyển Đường tặc lưỡi: "Đại ca đang chê chúng ta chướng mắt, muốn ở riêng với đại tẩu chứ gì."

Nỗ Mộc cười nói: "Ta cũng đi riêng đây, ta cần mua chút đồ."

Ô Tiền Thanh gật đầu: "Vậy buổi trưa tập hợp tại tửu lâu phía trước."

Hắc Tuyển Dực kéo Ô Nhược đến chỗ ngã ba.

Ô Úy Tuyết đi theo phía sau thấy hai người bọn họ nắm tay rời đi thì đố kỵ đến đỏ cả mắt, nhanh chóng cúi đầu ra lệnh cho Chi Đào: "Tìm cơ hội tách bọn họ ra."

"Ô tiểu tỷ lại muốn kêu tỳ nữ đi làm chuyện xấu nữa hả?" Một giọng nam truyền đến từ phía sau.

Ô Úy Tuyết quay đầu thì thấy lại là Lăng Tử Sinh, đen mặt: "Lăng Tử Sinh, ta làm chuyện gì còn cần báo cho ngươi biết sao, hơn nữa thỉnh ngươi đừng có đi theo chúng ta, nếu không sẽ khiến ta nghĩ rằng ngươi đang quấy rối chúng ta, đến lúc đó bất cẩn đánh ngươi bị thương thì đừng trách ta không cảnh cáo."

"Thật buồn cười, đi theo phía sau ngươi thì chính là theo dõi ngươi, phía sau ngươi nhiều người như vậy, chẳng lẽ ai cũng rỗi hơi đi theo dõi ngươi chắc a? Hơn nữa ở đây chỉ có một con đường, ta không đi đường này thì đi đường nào? Không lẽ muốn bay trên trời giống Quỷ tộc hả?" Lăng Tử Sinh cười lạnh một tiếng, mang theo hạ nhân đi vượt lên các nàng, sau đó xoay người lại nói: "Ngươi cũng đừng đi theo sau ta, nếu không ta sẽ tưởng ngươi coi trọng ta đó."

Ô Úy Tuyết lạnh nhạt nhìn hắn, nhưng trong lòng đã tức muốn chết, chờ Lăng Tử Sinh đi xa thì nói với bốn thiên kim tiểu thư: "Chúng ta tách ta đi."

Ô Úy Tuyết mang theo người của mình vội rời đi.

Bốn vị thiên kim tức khắc như trút được gánh nặng, dường như sợ Ô Úy Tuyết đổi ý nên nhanh chóng chạy vào một tiệm trang sức.

Thiên kim Diêu gia vỗ ngực nói: "Hồi nãy ngồi chung xe với nàng thật đáng sợ, lo rằng nàng sẽ dùng hóa dung thủy hủy dung chúng ta."

Tiểu thư Trương gia nói: "Lúc ấy ta cũng cực kỳ sợ hãi, lúc trước nàng kêu chúng ta xuống xe, ta đã muốn xuống ngay lập tức, nhưng lại nhớ đến tổ phụ nàng là Quốc Sư đại nhân, tổ phụ ta là thuộc hạ của tổ phụ nàng nên mới ráng nhịn không xuống xe."

Thiên kim Thượng gia cau mày: "Các ngươi nói xem, nàng thật sự dùng hóa dung thủy hủy dung nữ tử khác thật sao?"

"Là thật đó." Thiên kim Tống gia khẳng định.

Ba thiên kim khác đều nhìn về phía nàng: "Nói nhanh lên, rốt cuộc là sao vậy?"

"Cụ thể thế nào thì ta cũng không rõ, các ngươi cũng đã biết cô cô ta là Tống Yên, cũng chính là nhị tẩu của Ô Úy Tuyết, cô cô ta nói là biểu ca ta đã tận mắt nhìn thấy Ô Úy Tuyết dùng hóa dung thủy hủy dung các nữ tử có dung mạo mỹ lệ, đến nay nữ tử kia vẫn chưa được chữa khỏi, cả biểu tỷ ta cũng vậy, trước đó vài ngày ta có đi thăm nàng, quả thực bị gương mặt kia dọa cho sợ hãi, gương mặt đẹp như vậy lại trở nên hư thối không chịu nổi, chỉ còn lại có tí xíu da thịt, hơn nữa còn tỏa ra mùi thối kinh khủng, ta căn bản không dám ở trong phòng nàng quá lâu..."

Nói tới đây, tiểu thư Trương gia kéo ống tay áo nàng, ý bảo nàng quay ra sau lưng nhìn.

Thiên kim Tống gia quay đầu lại, chỉ thấy Ô Úy Tuyết đứng ở cửa lạnh lùng nhìn các nàng.

°°°°°°°°°°

Đăng: 10/11/2021

🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼

Chương 131. Tứ tộc tiết (3)

Edit + beta: Iris

Ô Úy Tuyết vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm bốn người các nàng, nàng quay trở lại là do vừa rồi chưa hẹn thời gian và địa điểm tập hợp, không ngờ lại nghe thấy các nàng nghị luận về mình.

Tiểu thư Tống gia sợ đến mức nhũn chân, nếu không phải nhớ đến thân phận địa vị của mình thì nàng đã sợ hãi ngồi bệt xuống đất rồi.

Tiểu thư Thượng gia miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Úy Tuyết, không phải ngươi bận việc nên muốn tách ra sao? Sao chưa gì đã trở lại rồi?"

Ô Úy Tuyết đen mặt: "Biểu tỷ, ta trở lại là muốn nói giờ Dậu tập hợp ở cổng lớn."

Tiểu thư Thượng gia là đại nữ nhi của cửu đường ca của mẫu thân Ô Úy Tuyết, nên phải xưng một tiếng biểu tỷ.

Tiểu thư Thượng gia gật đầu: "Được, lúc đó chúng ta đến cổng lớn tập hợp."

Ánh mắt Ô Úy Tuyết lạnh lùng chuyển đến tiểu thư Tống gia: "Lúc tới đây, ta có nói nếu các ngươi không tin ta thì có thể xuống xe, bây giờ đến đây rồi nói xấu sau lưng ta là ý gì? Ô Úy Tuyết ta không có ép các ngươi đi cùng."

Tiểu thư Tống gia, tiểu thư Thượng gia, tiểu thư Trương gia: "..."

Tiểu thư Diêu gia ghét nhất là vẻ cao cao tại thượng khinh thường các nàng của Ô Úy Tuyết, lập tức nổi giận: "Ô Úy Tuyết, nếu không phải tổ phụ ngươi là Quốc Sư đại nhân, ngươi nghĩ chúng ta thèm đến đây sao? Ngươi tưởng mình lợi hại lắm chắc, nếu bàn về thân phận địa vị thì chúng ta cũng đều như nhau thôi, nên đừng có lúc nào cũng dùng ánh mắt cao nhân nhất đẳng để nhìn chúng ta, đặc biệt khiến người khác chán ghét."

Tiểu thư Tống gia, tiểu thư Thượng gia, tiểu thư Trương gia: "..."

Thực ra câu này đã nói lên tiếng lòng của các nàng, mỗi lần đi cùng Ô Úy Tuyết thì chuyện gì cũng phải nghe ý nàng, phủng nàng lên cao, mà nàng lại luôn dùng ánh mắt xem thường nhìn các nàng, nhưng luận về thân phận địa vị thì các nàng cũng đều như nhau cả thôi, mọi người đều là đích thiên kim của các đại gia tộc, đều không được Đế Quân phong cho phẩm cấp gì, dựa vào cái gì mà các nàng phải ăn nói khép nép lấy lòng trước Ô Úy Tuyết, phải biết rằng ở nơi không có Ô Úy Tuyết thì có rất nhiều người phủng các nàng, nịnh bợ các nàng.

Đáy mắt Ô Úy Tuyết hiện lên tia tức giận, trào phúng nói: "Diêu Diệc Như, ngươi lấy cái gì xác định thân phận địa vị của chúng ta như nhau? Nếu không phải thân phận ta cao hơn các ngươi thì sao các ngươi lại đi theo lấy lòng ta như một con chó vậy? Nên ngươi đừng có nói mấy câu mâu thuẫn như vậy được không?"

Diêu Diệc Như giận không thể át: "Ngươi..."

Tiểu thư Tống gia và tiểu thư Trương gia cũng bị lời của nàng làm cho tức giận.

Tiểu thư Thượng gia thấy các nàng sắp đánh nhau thì vội ngăn cản: "Mọi người tới đây để chơi, hà tất phải nháo cho không vui, Úy Tuyết, không phải ngươi nói là bận việc sao? Vậy ngươi đi làm chuyện của ngươi nhanh đi."

Ô Úy Tuyết nghĩ đến Hắc Tuyển Dực, hừ lạnh một tiếng rồi mang người rời đi.

"Người này đúng là..."

Diêu Diệc Như muốn lớn tiếng mắng chửi nhưng bị tiểu thư Thượng gia ngăn lại: "Trước nay nàng vẫn luôn như vậy, ngươi so đo với nàng làm gì, hiếm khi chúng ta đến Quỷ tộc, phải đi dạo một chuyến rồi kiếm xem có đồ gì cần mua hay không mới được."

Diêu Diệc Như cũng biết dù mình có làm ầm lên cũng không chiếm được gì, ngược lại còn mất thân phận, liền hít sâu rồi gật đầu.

Lúc các nàng xoay người nghiêm túc chọn trang sức, Lăng Tử Sinh từ bên cạnh đi đến giữa cổng, nhìn các nàng rồi cong môi cười.

Sau khi Ô Úy Tuyết rời khỏi tiệm trang sức, vội vã đi khắp nơi tìm Hắc Tuyển Dực.

Lúc này, Hắc Tuyển Dực đang lôi kéo Ô Nhược đi vào đấu võ trường ngoài cửa thành.

Đấu võ trường được xây ở trước cửa thành phía bắc, nơi này cực kỳ rộng lớn, nhưng vật liệu xây dựng lại rất đơn giản thô sơ, chỉ dùng các loại xương cốt xây nên, sau đó trên cổng lớn cắm một biển hiệu màu trắng đen viết "đấu võ trường".

Đấu võ trường rất sôi động, một số vừa đánh vừa đặt cược, một số thì đứng chờ xung quanh, ai nấy cũng khí thế hừng hực và cho rằng mình sẽ là người chiến thắng cuối cùng.

Ô Nhược tò mò nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta đến đây làm gì? Muốn luận bàn với bọn họ hả?"

Hắc Tuyển Dực không trả lời mà hỏi lại: "Sau khi ngươi hút linh lực của ta và Cức Hi thì có gì bất ổn không?"

Ô Nhược lắc đầu: "Không có, ngược lại còn cảm thấy linh lực tràn đầy. trong người."

Ngay sau đó cậu như nghĩ đến gì đó, mắt sáng ngời: "Có phải ngươi muốn ta..."

Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt gật đầu: "Đợi lát nữa nơi này sẽ có hỗn chiến, đến lúc đó ta sẽ bảo vệ ngươi, ngươi chỉ việc hút linh lực của bọn họ là được, nhưng đừng miễn cưỡng hút nhiều quá, đến giới hạn là phải lập tức ngưng lại."

"Được." Ô Nhược vui vẻ ôm eo y: "Lúc trước ta còn đang buồn bực không biết nên tìm ai hút mới tốt, thì ngươi liền ra chủ ý giúp ta, ngươi đúng là một phu quân tốt."

Hắc Tuyển Dực thấy cậu vui vẻ thì cong môi, che miệng cậu lại, nói: "Đừng nói lớn, sẽ bị người khác nghe thấy."

Ô Nhược cười càng tươi hơn, chu môi hôn lên lòng bàn tay y.

Ánh mắt Hắc Tuyển Dực sâu thêm, thật muốn áp người này lên tường hôn một cái.

Y dẫn cậu đến chỗ bóng râm không có ai: "Trước tiên ngươi xem thử trong người bọn họ có ánh sáng chuyển động hay không, thử xem có thể quan sát một lúc hai người trở lên được không."

Ô Nhược gật đầu, nghiêm túc nhìn đám Quỷ tộc đánh nhau trên võ đài, qua lúc lâu mới nói: "Miễn cưỡng nhìn được hai người."

"Lát nữa chỉ có thể hút một ít linh lực từ mỗi một Quỷ tộc, đừng hút hết linh lực trong cơ thể của người đó, sẽ dễ thu hút sự chú ý của người khác."

"Đã biết."

Tới giờ Thìn canh ba, hỗn chiến bắt đầu, ai là người duy nhất còn lại trong sân là người thắng và sẽ được khen thưởng, lúc thi đấu không được sử dụng pháp khí, chỉ được sử dụng pháp thuật để phân cao thấp, nếu vi phạm sẽ bị loại trừ.

Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược đứng gần trung tâm để tiện cho việc Ô Nhược hút linh lực của người khác, Quỷ tộc xung quanh đều ngo ngoe rục rịch nhìn Nhân tộc trên đấu võ trường, bộ dạng như đang quyết tâm đánh bại bọn họ vậy.

Ngay khi tiếng trống vang lên, Quỷ tộc xung quanh liền tấn công về phía Hắc Tuyển Dực.

Ô Nhược tin rằng Hắc Tuyển Dực có đủ năng lực đối phó với bọn họ nên chuyên tâm nhìn chằm chằm người đang đong đưa trước mắt, chờ đến lúc có thể hút linh lực của đối phương liền lập tức đổi vị trí, để bóng mình giao với bóng của đối phương rồi hút linh lực.

Lúc mới bắt đầu, cậu không khống chế được nên hút một lượng lớn linh lực của đối phương, hại đối phương thua trận tức thì, nếu không phải đối phương phản ứng nhanh, chạy ra khỏi đấu trường thì chắc chắn đã chết trong tay người khác.

Dần dà, cậu học được cách khống chế, chỉ hấp thu từng chút một linh lực trên người Quỷ tộc, mà Quỷ tộc xung quanh đều không chiếm được chút tiện nghi nào, một người rồi lại một người đều bị Hắc Tuyển Dực đánh bay.

Khoảng nửa canh giờ sau, Ô Nhược như vừa ăn được hai viên cực phẩm linh đan, linh lực tràn đầy trong cơ thể, cậu hưng phấn nói với Hắc Tuyển Dực: "Tuyển Dực, ta cần tìm nơi để thăng linh giai."

"Được." Hắc Tuyển Dực ôm eo cậu bay ra khỏi võ trường, tìm một nơi yên tĩnh không người để thăng cấp.

Ô Nhược cũng mặc kệ trên đất có dơ hay không, trực tiếp ngồi xuống đất đả tọa.

Hắc Tuyển Dực ngồi đối diện cậu, nhìn cậu không chớp mắt giống như vĩnh viễn đều nhìn không đủ, hồi lâu mới chớp mắt một cái.

Hơn nửa canh giờ sau Ô Nhược thăng linh giai xong, mở mắt ra thì đối diện với ánh mắt của Hắc Tuyển Dực, cậu chớp chớp mắt, trêu ghẹo: "Chắc không phải ngươi vẫn luôn nhìn ta đấy chứ?"

"Ừ." Hắc Tuyển Dực cũng không phủ nhận.

Ô Nhược cười càng tươi hơn, ngồi vào người y, hôn lên môi y một cái.

Hắc Tuyển Dực kéo người vào trong ngực, hôn vành tai cậu: "Mấy giai?"

"Ngũ giai." Ô Nhược cao hứng nói: "Còn bốn giai nữa là bằng ngươi rồi."

Kiếp trước cậu đã đến thất giai, mất tám năm mới lên được ngũ giai, mà kiếp này chỉ mới tốn có vài tháng. Nếu cứ tiếp tục theo đà này, cậu nhất định có thể thăng lên cửu giai trong vòng một hoặc hai năm, đây chính là chuyện mà kiếp trước cậu không dám nghĩ đến.

"Sau này sẽ không dễ thăng cấp như vậy nữa."

"Sau này cứ đến tứ tộc tiết thì chúng ta sẽ đến đây hút linh lực, hẳn là có thể nhanh chóng bắt kịp ngươi."

Hắc Tuyển Dực nhướng mày: "Muốn bắt kịp ta đến vậy sao?"

Ô Nhược dựa vào người y: "Ngươi chỉ có một người, cho dù có lợi hại cách mấy cũng không thể phân thân chiếu cố ta, ta không muốn lúc ngươi đang chiến đấu với người khác còn phải phân tâm bảo vệ ta, chờ khi ta mạnh mẽ hơn là có thể giúp ngươi đối phó với địch nhân rồi, huống chi ta là nam nhân, há có thể làm người vô dụng?"

Hắc Tuyển Dực nghe được lời này, không biết nghĩ đến cái gì, gật đầu: "Tốt hơn hết là trước khi cùng ta về nhà, ngươi phải đạt được cửu giai."

Ô Nhược quay đầu liếc nhìn y một cái: "Câu này của ngươi sao lại nghe như theo ngươi về nhà là sẽ gặp nguy hiểm vậy."

"Bởi vì ngươi là phu nhân của ta, nên chắc chắn sẽ có người muốn đối phó với ngươi."

Từ lời nói của Hắc Tuyển Dực, Ô Nhược nhận ra địch nhân của y rất khó đối phó, nếu không y đã giết chết đối phương từ lâu.

"Được, sau này ta sẽ cố gắng thăng linh giai." Cậu đổi tư thế nằm, nhìn Hắc Tuyển Dực hỏi: "Tuyển Dực, ngươi có hiếu kỳ vì sao ta lại có thể hút linh lực của người khác để tăng linh giai không?"

Hắc Tuyển Dực cúi đầu nhìn cậu: "Bản thân ngươi còn không biết, ta hỏi ngươi làm gì?"

Ô Nhược: "..."

Đúng quá cãi không lại.

Lúc này, ánh mặt trời chiếu đến chỗ bọn họ.

Ô Nhược đứng lên: "Sắp trưa rồi, chúng ta về thôi."

Hắc Tuyển Dực giúp cậu phủi bụi phía sau: "Muốn đến võ đài để thử năng lực của mình trước rồi mới về không?"

Linh giai cao mà không có kinh nghiệm đánh nhau cũng vô dụng, thuật sư bát giai cũng có thể đè cậu ra đánh tơi bời.

"Được." Cũng lâu rồi Ô Nhược chưa giao thủ với người khác, cũng không biết năng lực phản ứng của mình ra sao.

Hai người trở lại sân thi đấu, lúc này hỗn chiến đã kết thúc, hiện đang tỷ thí một chọi một.

Ô Nhược đang định tìm Quỷ tộc tỷ thí với cậu thì nghe có người kêu: "Tuyển Dực, Tiểu Nhược."

Cậu quay đầu lại thì thấy Ô Úy Tuyết và tỳ nữ mang theo vài hộ vệ đi đến.

Ô Nhược nhíu mày, sao đi đâu cũng gặp vậy chứ.

Hắc Tuyển Dực đen mặt dời mắt, nhìn chỗ khác.

Ô Úy Tuyết đến gần thì thấy hai người mặc quần áo có cùng hoa văn và màu sắc, đôi mắt xinh đẹp hiện lên tia hung ác nham hiểm, nói khẽ với Chi Đào phía sau: "Lát nữa biết phải làm gì rồi chứ?"

Chi Đào gật đầu: "Đã biết."

°°°°°°°°°°

Đăng: 10/11/2021

🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼

Chương 132. Tứ tộc tiết (4)

Edit + beta: Iris

Ô Úy Tuyết vì muốn để Hắc Tuyển Dực thấy được mặt đẹp nhất của nàng, lộ ra nụ cười mà nàng tự cho là đẹp nhất rồi đi đến trước mặt Ô Nhược: "Tiểu Nhược, Tuyển Dực, các ngươi muốn tỷ thí với Quỷ tộc sao?"

Hắc Tuyển Dực trực tiếp kéo tay Ô Nhược nói: "Chúng ta về ăn cơm đi."

"Được." Lần trước đến Ô gia, Ô Nhược đã để Ô Úy Tuyết đạt được mục đích, nhưng lần này thì đừng hòng.

Ô Úy Tuyết bị làm lơ thì cứng đờ tại chỗ, tức giận đến mức phấn trên mặt cũng muốn rơi lộp độp.

Chi Đào cẩn thận kêu nàng một tiếng: "Tiểu thư?"

Ô Úy Tuyết giận không thể át trừng nàng một cái, đi vào thành cùng bọn Ô Nhược.

Trên đường cái, người đến người đi rất náo nhiệt.

Lúc này, hơn trăm tên Quỷ tộc hùng hổ đi thẳng tới.

Trực giác Ô Nhược mách bảo rằng đám Quỷ tộc này đến để gây phiền toái cho bọn họ, bởi vì ánh mắt đám đó cứ nhìn chòng chọc Hắc Tuyển Dực.

Hắc Tuyển Dực liếc mắt nhìn đám Quỷ tộc đó, ôm Ô Nhược vào ngực.

Ô Úy Tuyết và Chi Đào đi phía sau bọn họ liếc nhìn nhau, cong môi cười.

Đám Quỷ tộc lúc cách bọn họ nửa trượng thì đột nhiên nhằm về phía Hắc Tuyển Dực.

Hắc Tuyển Dực mặt không biến sắc ôm Ô Nhược lui về sau, lúc sắp đụng vào người Ô Úy Tuyết thì đột nhiên nhảy lên, đạp lên mặt Ô Úy Tuyết.

Mượn lực từ gương mặt mỹ lệ để nhảy lên nóc nhà, nhanh chóng rời đi.

Ô Úy Tuyết do không có phòng bị nên bị ăn đạp thật mạnh, té uỵch xuống đất.

Mà đám Quỷ tộc xông tới quá nhanh nên không thắng lại kịp, cũng đạp lên người Ô Úy Tuyết vài cái, Ô Úy Tuyết đau đến nỗi hét to.

Chi Đào thấy thế liên tục hét chói tai đẩy đám Quỷ tộc trên người Ô Úy Tuyết ra: "Tiểu thư, tiểu thư, ngươi không sao chứ?"

Hộ vệ phía sau cũng vội vàng đẩy Quỷ tộc ra, nâng Ô Úy Tuyết dậy.

Lúc này, trên người Ô Úy Tuyết đều là bùn đất dơ dáy, đặc biệt là khuôn mặt còn in rõ dấu giày, tóc cũng lộn xộn, cái gáy quý báu bị vẹo qua một bên, trông như bà khất cái điên.

"Cút ngay, đám thùng cơm các ngươi cút hết cho ta." Ô Úy Tuyết nhịn đau, tức giận đẩy hộ vệ bên cạnh ra, nhìn về phía Hắc Tuyển Dực chạy: "Người đâu rồi, Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược đâu?"

Chi Đào nhìn bốn phía, không nhìn thấy bóng người đâu hết: "Tiểu thư, không thấy bọn họ đâu cả."

Ô Úy Tuyết phẫn nộ: "Đám thùng cơm các ngươi, còn không nhanh đuổi theo cho ta."

"Dạ." Hộ vệ xoay người, lại bị trăm tên Quỷ tộc cản lại.

Chi Đào vội bảo vệ Ô Úy Tuyết sau lưng, cảnh giác nhìn đám Quỷ tộc: "Các ngươi muốn làm gì?"

Quỷ tộc dẫn đầu nói: "Đã bàn là sau khi hoàn thành chuyện sẽ trả phần bạc còn lại cho chúng ta, bạc đâu?"

Chi Đào tức muốn hộc máu nói: "Đã nói là sau khi hoàn thành chuyện mới đưa một nửa bạc còn lại, vậy các ngươi làm xong chưa? Chúng ta kêu là tách hai người bọn họ ra, bây giờ thì người đâu? Người ở nơi nào? Có tách ra chưa? Không tách ra được thì thôi đi, còn mất dấu người ta, sao chúng ta lại phải đưa bạc cho các ngươi."

Quỷ tộc dẫn đầu cả giận nói: "Các ngươi muốn quỵt nợ?"

"Chúng ta quỵt hồi nào, rõ ràng các ngươi không hoàn thành nhiệm vụ mà."

Quỷ tộc dẫn đầu hừ lạnh: "Dù sao thì chúng ta cũng đã làm theo lời ngươi nói, nếu không đưa nửa bạc còn lại thì đừng hòng rời khỏi đây."

Nơi này là địa bàn của bọn họ, tất nhiên phải nghe lời bọn họ.

Các Quỷ tộc khác nhanh chóng bao vây Ô Úy Tuyết.

Ô Úy Tuyết tức muốn nổ phổi: "Chi Đào, đưa bạc cho bọn chúng."

Đối phương có hơn trăm người, bọn họ chỉ có mười mấy người, tất nhiên là không thắng nổi, huống chi nơi này là Quỷ tộc, nếu đánh nhau thì bọn họ cũng không chiếm được lợi lộc gì.

"Dạ, tiểu thư." Chi Đào không tình nguyện lấy ra một túi bạc cho bọn họ.

Quỷ tộc dẫn đầu đếm đủ bạc liền mang người rời đi.

Ô Úy Tuyết giận ngập trời đẩy hộ vệ ra chỗ khác, muốn đi tìm Hắc Tuyển Dực thì thấy các nàng Diêu Diệc Như đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt chế giễu xem thường nàng.

Ô Úy Tuyết chưa bao giờ mất mặt như này liền nổi cơn thịnh nộ: "Nhìn cái gì mà nhìn?"

Diêu Diệc Như cũng trào phúng: "Ngươi không nhìn chúng ta, sao biết chúng ta đang nhìn ngươi, huống chi chúng ta đâu có nhìn ngươi, mà là đang nhìn một người dơ như bà khất cái điên a."

Ô Úy Tuyết chưa từng bị ai nhục nhã bao giờ tức khắc giận sôi máu, mặc kệ quan hệ giao hảo của năm nhà, trực tiếp ra lệnh cho hộ vệ: "Giáo huấn các nàng cho ta."

"Tới a, sợ ngươi quá à." Diêu Diệc Như cũng kêu hộ vệ ra trận, nhưng nàng chỉ dẫn theo có bốn gã hộ vệ, may là Ô Úy Tuyết ngay cả tiểu thư Trương gia, tiểu thư Tống gia và tiểu thư Thượng gia cũng không chịu buông tha, có thể thấy là Ô Úy Tuyết đã giận đến cực điểm.

Tiểu thư Thượng gia không ngờ Ô Úy Tuyết sẽ ra tay với mình, cả giận nói: "Ô Úy Tuyết, ngươi điên rồi."

Ô Úy Tuyết gần đây không được thuận lợi nên muốn trút giận lên các nàng: "Ta quả thực điên rồi, nếu đã điên rồi thì phải làm chuyện của người điên." Nàng cởi roi pháp khí trên eo xuống, quất thẳng vào mặt Diêu Diệc Như. Diêu Diệc Như cũng không khách khí, rút kiếm ra đánh nhau với Ô Úy Tuyết.

Chi Đào vội cản lại: "Các vị tiểu thư, Nhân tộc chúng ta đã ước định với Quỷ tộc là không được gây chuyện ở Quỷ tộc, nếu không sẽ bị quỷ binh của Quỷ tộc bắt lại."

Mọi người đều đang máu lên não, làm gì có ai còn nghe thấy nàng nói, giờ phút này đường cái loạn thành một đoàn, các loại pháp khí bay đầy trời, ai cũng sử dụng huyền thuật sở trường của mình để đánh nhau, chỉ trong vòng nửa nén hương ngắn ngủi đã đánh sập rất nhiều sạp hàng và phòng ốc, các bá tánh Quỷ tộc đều trốn mất dạng.

Không lâu sau liền có người hô: "Quỷ binh tới, quỷ binh tới."

"Tiểu thư, đi nhanh lên, bị quỷ binh bắt được liền không xong." Chi Đào vội lôi kéo Ô Úy Tuyết tránh khỏi công kích của Diêu Diệc Như rồi bỏ chạy, ngay khi các nàng xoay đi liền nghe Diêu Diệc Như phát ra tiếng kêu thê lương: "A! Mặt ta! Mặt ta!"

Ô Úy Tuyết và Chi Đào sợ bị bắt nên không rảnh quay lại xem xét, vội vàng chạy ra khỏi thành, ngồi lên xe ngựa rời khỏi Quỷ tộc, trở lại sân Ô gia ở Hoàng Đô Thành.

Các nàng vừa vào viện liền thấy Thượng Chỉ Dung đang ngồi đợi các nàng trở về.

Thượng Chỉ Dung thấy con gái cả người dơ bẩn thì đau lòng muốn chết: "Tuyết nhi, con làm sao vậy? Sao lại trở nên chật vật như vậy? Có bị thương không, muốn kêu y sư đến xem không?"

Ô Úy Tuyết đang buồn bực, thật sự không có tâm trạng trả lời mẫu thân nàng: "Con không sao."

Thượng Chỉ Dung nhìn về phía Chi Đào: "Ngươi nói đi, tiểu thư đã gặp chuyện gì?"

Chi Đào không dám kể ra chuyện đã làm Ô Úy Tuyết chật vật như vậy, liền ấp úng nói: "Vừa rồi tiểu thư đánh nhau với tiểu thư Diêu Diệc Như."

"Cái gì? Nha đầu chết tiệt kia dám đánh trả." Thượng Chỉ Dung giận dữ: "Sao ngươi không giúp Tuyết nhi đối phó nàng?"

Ô Úy Tuyết vốn tâm tình không tốt, nghe thấy Thượng Chỉ Dung la hét như vậy thì càng thấy phiền: "Mẹ đừng nói nữa, để con yên tĩnh chút đi."

Thượng Chỉ Dung không định yên lặng: "Ta không nói thì sao mà được? Tổ phụ con khó khăn lắm mới mềm lòng thả con ra, con khen ngược, vừa ra ngoài liền đi tìm nam nhân họ Hắc kia, nếu hắn có quyền có thế cũng được đi, nhưng hắn ngoại trừ lớn lên tuấn tú thì có chỗ nào xứng với con? Huống chi hắn còn cưới một nam phu nhân, con gả qua đó thì có cái gì tốt? Tuyết nhi, ta cực cực khổ khổ nuôi con lớn, cho con ăn sơn hào hải vị, mặc lăng la tơ lụa tốt nhất, chính là mong con có thể tìm được một cuộc hôn nhân tốt chứ không phải để con trở nên ti tiện như vậy, Tuyết nhi, con nghe mẹ nói, nhất định phải gả cho người có gia thế tốt mới có thể phú quý cả đời."

Trong lòng Ô Úy Tuyết đã nhận định Hắc Tuyển Dực, tự nhiên không cho phép ai nói xấu Hắc Tuyển Dực, cho dù là mẫu thân cũng không được: "Mẹ, con thích hắn, thích toàn bộ của hắn, trong mắt con hắn là tốt nhất, tóm lại, con chỉ coi trọng mỗi mình hắn, kiếp này không phải hắn sẽ không gả."

"Con..." Thượng Chỉ Dung tức muốn chết, nhưng lại không nỡ nặng lời, dù sao cũng là con gái nàng sủng từ nhỏ đến lớn.

Tức nhất là Ô Thần Tử lại cho phép Ô Úy Tuyết làm bậy, nhưng quả thực Ô Thần Tử cũng yêu thương Ô Úy Tuyết đến tâm khảm.

Ở Ô phủ, mọi người đều kính sợ Ô Thần Tử, không ai dám nói năng lỗ mãng trước mặt Ô Thần Tử, cho dù là nữ nhi thân sinh cũng không được, nhưng Ô Úy Tuyết lại dám phát giận và làm nũng với Ô Thần Tử, hành động thân thiết bậc này hắn chưa từng trải qua, cũng vì vậy mà Ô Thần Tử mới đặc biệt sủng ái Ô Úy Tuyết, mọi việc đều nghe theo nàng. (Nghe như kiểu cô thặc thú vị nhỉ :))))

Ô Úy Tuyết nắm lấy ống tay áo nàng nói: "Mẹ, con gái từ nhỏ chưa từng cầu ngài cái gì, bây giờ con gái cầu ngài cho con gái làm chủ hôn nhân của mình đi mà."

"..." Thượng Chỉ Dung chưa từng thấy con gái ăn nói mềm mỏng như vậy, nên khi thấy thì đặc biệt đau lòng, không khỏi mềm lòng, lúc này đại quản gia vội vã đi tới: "Không tốt, phu nhân, có chuyện lớn rồi."

Lúc Ô phủ đang xảy ra chuyện, Ô Nhược đang ăn trưa rất vui vẻ cùng người nhà ở đại tửu lâu Quỷ tộc, ăn trưa xong thì cùng Hắc Tuyển Dực đến hiệu thuốc, mua một ít dược liệu ở Quỷ tộc để đem về luyện chế. Chờ đến giờ Thân, bọn họ mới ngồi xe ngựa trở lại Hoàng Đô Thành, lúc này trên đường cái ngoại trừ thuật sư Nhân tộc thì có cả Yêu tộc, Quỷ tộc và cả Ma tộc đang đi dạo, cảnh tương cực kỳ mới lạ.

Ô Hi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nơi này biến thành địa bàn của yêu ma quỷ quái rồi."

Yêu tộc, Quỷ tộc và Ma tộc đi trên đường còn nhiều hơn cả Nhân tộc.

Nỗ Mộc cười nói: "Ta nghe nói đêm nay, Quỷ tộc, Yêu tộc và Ma tộc sẽ cử hành yến hội ở vùng ngoại ô, nếu Tiểu Hi có hứng thú thì có thể đi xem."

Ô Hi tò mò hỏi: "Là dạng yến hội thế nào?"

Hắc Tuyển Dực nói đơn giản: "Bọn họ sẽ cử hành tiệc múa lửa trại ngoài thành, người của ba tộc sẽ nhảy múa xung quanh đống lửa, rất náo nhiệt, hơn nữa cũng có rất nhiều Nhân tộc tham gia."

Ô Hi nổi lên hứng thú: "Vậy các ngươi có đi không?"

"Ta đi." Hắc Tuyển Đường thích náo nhiệt nhất, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.

Nỗ Mộc cười nói: "Vu tộc chúng ta thích nhất là nhảy múa lửa trại, yến hội như vậy tất nhiên sẽ đi."

"Tứ thúc, con cũng muốn đi." Đản Đản hưng phấn kéo ống tay áo Hắc Tuyển Đường.

Hắc Tuyển Đường buồn cười nhéo mặt nhỏ của bé: "Tất nhiên sẽ mang theo con rồi."

Ô Hi nhìn Ô Tiền Thanh: "Cha, mẹ, hai người có đi không?"

Ô Tiền Thanh và Quản Đồng khá thích yên tĩnh nên lắc đầu: "Các ngươi đi đi, chúng ta không chịu nổi náo nhiệt."

Ô Hi nhìn Ô Nhược: "Nhị ca, các ngươi có đi không?"

"Đi." Ô Nhược không có hứng thú múa lửa, nhưng có thể đi cảm nhận không khí náo nhiệt.

"Chúng ta về phủ ăn cơm xong rồi đi."

Bọn họ trở lại Hắc phủ ăn chiều, lúc trời chạng vạng thì mọi người cùng đến ngoại ô, lúc này Nỗ Mộc mang theo người trong tộc của hắn, Vu tộc bọn họ thích mặc phục sức hoa lệ, đi trên đường toàn thân đều phát ra tiếng chuông thang thúy khiến cho Ô Hi rất thích.

Bọn họ còn chưa ra khỏi thành đã thấy ngoài thành đỏ bừng một mảng, như có đám lửa bùng cháy trên thảo nguyên, chiếu đỏ cả một vùng. Sau khi ra khỏi thành thì đủ loại tiếng ca khác nhau truyền vào tai họ. Đến khi tới chỗ cử hành yến hội thì bị cảnh tượng náo nhiệt làm cho kinh ngạc, mặc kệ là trong góc hay trên trời đều có một biển người, người của bốn tộc đều tụ lại một chỗ nói chuyện vui quên trời đất, kể đủ loại chuyện kỳ văn thú vị của tộc mình.

Nỗ Mộc trực tiếp dẫn người trong tộc mình đi múa lửa trại, Ô Hi và Hắc Tuyển Đường, Hắc Càn, Hắc Tín, Đản Đản thì đi nướng thịt, Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực thì đứng tại chỗ nhìn đám yêu ma quỷ quái khiêu vũ quanh đống lửa, tâm tình cũng bị ảnh hưởng, cảm thấy vui vẻ hưng phấn hơn.

Ô Nhược nắm tay Hắc Tuyển Dực đến bờ sông: "Đi, chúng ta đi thuyền hoa nhỏ đi."

Hắc Tuyển Dực để cho cậu kéo mình đi.

Đến bờ sông, Ô Nhược thuê một con thuyền nhỏ, sau đó cùng Hắc Tuyển Dực nằm xuống giữa thuyền nhỏ, để chiếc thuyền trôi theo dòng sông.

Ở trên sông có rất nhiều thuyền hoa, nhưng đa số đều là Nhân tộc thích yên tĩnh nên bầu không khí trên sông rất yên ắng.

Đột nhiên Ô Nhược cười ra tiếng.

Hắc Tuyển Dực quay đầu nhìn cậu: "Cười gì vậy?"

Ô Nhược nghiêng đầu: "Chỉ là đột nhiên nhớ tới hôm nay ngươi đạp lên mặt Ô Úy Tuyết, nhất định Ô Úy Tuyết tức gần chết, lúc ấy ngươi cố ý đúng không?"

Hắc Tuyển Dực không phủ nhận: "Ừ."

Nếu không phải Ô Úy Tuyết còn có ích với Ô Nhược, y nhất định đã một kiếm chém chết nàng.

"Không ngờ ngươi lại hư đốn như vậy." Ô Nhược nằm thẳng người, nhìn bầu trời đầy sao và trăng: "Trước kia ta thích nhất là nằm trên thuyền nhỏ ngắm sao trời đêm như này, cảm giác này thật sự rất tốt, rất an tĩnh, lại còn có thể ngắm cảnh đẹp."

"Thuyền nhỏ sẽ không chìm chứ?" Hắc Tuyển Dực đột nhiên nói ra một câu như vậy khiến Ô Nhược sửng sốt hồi lâu mới hiểu ý, tức giận đánh lên ngực Hắc Tuyển Dực: "Hắc Tuyển Dực, ngươi đừng có phá hư bầu không khí có được không?"

Điều cậu nói là ở kiếp trước, chứ không phải lúc còn là đại mập mạp.

Hắc Tuyển Dực cong khóe miệng, kéo người vào lòng: "Sau này ta ngồi ngươi ngắm sao."

"Nói vậy còn nghe được." Ô Nhược ôm eo y: "Hắc Tuyển Dực, ta hỏi ngươi một chuyện."

"Hửm?"

"Ngươi cũng biết Ô gia chúng ta đến hai mươi tuổi sẽ đi rèn luyện rồi đó, nếu ta đi rèn luyện, ngươi tính sao?" Ô Nhược sẽ đi.

Cậu hỏi y là vì nhớ đến kiếp trước, lúc ra ngoài rèn luyện, thường xuyên gặp phải nguy hiểm nhưng không hiểu sao lại chuyển nguy thành an.

Hắc Tuyển Dực không chút nghĩ ngợi liền đáp: "Sẽ lén đi theo sau ngươi."

Vừa nói xong, bỗng Ô Nhược đứng dậy đè lên người y.

°°°°°°°°°°

Đăng: 12/11/2021


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui