Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Edit + beta: Iris

"Thì ra là hai đứa lõi con." Kinh Luân khinh thường phi một tiếng, ném cực phẩm thần linh đan về phía cổng lớn: "Quỷ Tam mang dược về nhà."

"Dạ." Một Quỷ tộc hiện thân ở cổng lớn, nhận cực phẩm thần linh đan xong nhanh chóng ẩn thân.

Ánh mắt Hắc Tuyển Dực ngoan lệ, móng tay ngón cái quẹt qua ngón trỏ, lập tức ngón trỏ tràn ra một giọt máu, y búng tay một cái, đánh vào ngay lưng của Quỷ Tam, ầm một tiếng, Quỷ Tam bị nổ tanh bành, cực phẩm thần linh đan trên tay cũng bay ra ngoài, ngay sau đó bị Quỷ tộc ẩn trong tối nhặt lên rồi chạy đi.

Nhóm vệ binh đuổi theo sát phía sau.

Kinh Luân biết mình không phải đối thủ của Hắc Tuyển Dực, nên không định giao thủ với Hắc Tuyển Dực, hắn nhanh chóng lui về phía người của hắn, dùng bí thuật triệu hồi hàng trăm bộ xương khô được chôn dưới đất để đối phó với vệ binh, lại lấy ra lựu đạn ném về phía Hắc Tuyển Dực và Lục tổng quản.

"Ầm ầm ầm" lựu đạn nổ tung, trong tíc tắc, khói trắng bao trùm toàn bộ phòng đấu giá.

Kinh Luân quát: "Đi."

Hắc Tuyển Dực nhanh tay lẹ mắt tóm được cánh tay Kinh Luân đang muốn chạy trốn, dùng sức quật hắn xuống đất, Kinh Luân bị quật đau không đứng dậy nổi, còn những người khác thì thuận lợi bỏ chạy.

Ô Nhược thấy đã hết nguy hiểm thì nhanh chóng đi đến bên cạnh Hắc Tuyển Dực: "Các ngươi không sao chứ?"

Kinh Luân nghe được giọng Ô Nhược, cố gắng mở to mắt nhìn Ô Nhược, chỉ vào Hắc Tuyển Dực, gian nan nói: "Đừng, bị, hắn, lừa."

Ánh mắt Hắc Tuyển Dực đột nhiên trầm xuống, búng tay một cái, trực tiếp làm nổ đầu của Kinh Luân, tức khắc óc, máu, da thịt và xương cốt bắn ra bốn phía, bắn lên quần áo bọn Ô Nhược.

Ô Nhược ngẩn người tại chỗ nhìn thi thể không đầu, hắn nói như vậy là ý gì?

Kinh Luân vừa chết, bộ xương khô bị hắn triệu hồi lập tức ngã xuống đất, vỡ thành từng khúc xương.

"Đại tẩu, tẩu có sao không?" Hắc Tuyển Đường thử hỏi: "Có phải bị dọa sợ rồi không?"

"Không có." Ô Nhược xoay chiều mũ có rèm, để chỗ dơ trên rèm ra sau đầu rồi nói: "Cũng may có rèm che lại, chứ không là bị máu bắn lên mặt rồi."

"Là ai gây chuyện trên địa bàn của bổn tọa?" Một giọng nói hùng hậu vang lên.

Người xung quanh kinh ngạc.

"Là Thị Chủ."

"Thị Chủ tới."

"Hắn chính là thị chủ? Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn đó."

Ô Nhược Hắc Tuyển Dực và những người khác cùng nhìn ra ngoài đại môn, thấy một người mặc áo choàng đen, mang mặt nạ dữ tợn đi vào, theo sau hắn là một đám vệ binh.

Ô Nhược ngây người nhìn Thị Chủ trong miệng đám người kia, trong lòng cực kỳ khiếp sợ, cách ăn mặc của người này y hệt kẻ thần bí đã đưa cậu trọng sinh ở kiếp trước, ngay cả giọng nói cũng như đúc.

Cậu vội nhỏ giọng hỏi Hắc Tuyển Dực: "Ngươi thật sự không biết thân phận của Thị Chủ?"

"Không biết." Giọng điệu Hắc Tuyển Dực rất chắc chắn.

Ô Nhược nghi hoặc.

Vậy thì thật kỳ lạ.

Kiếp trước Hắc Tuyển Dực rõ ràng có quen đối phương mà, nhưng đó đã là mười ba năm sau, có thể là sau này mới quen biết cũng nên.

Lục tổng quản đi đến trước mặt Thị Chủ, báo lại chuyện vừa rồi.

Sau khi nghe xong, Thị Chủ không có tức giận, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Nói như vậy, cực phẩm thần linh đan của bổn tọa bị người cướp mất rồi?"

"Đúng vậy."

Thị Chủ đảo qua thi cốt đầy đất, híp mắt, sau đó đi đến trước thi thể Kinh Luân, dẫm lên thi thể. Bỗng chốc ngẩng đầu nhìn Hắc Tuyển Dực, cách một màn lụa đen đối diện với Hắc Tuyển Dực một lúc lâu, sau đó tầm mắt dời qua Hắc Tuyển Đường, nhìn chằm chằm một hồi rồi cuối cùng mới đặt trên người Ô Nhược.

Ánh mắt hắn quá mức sắc bén, như thể hắn có thể nhìn xuyên qua lớp màn đen, nhìn thẳng vào mắt Ô Nhược.

Ô Nhược có loại cảm giác bị nhìn thấu, không khỏi nín thở, thầm nghĩ, có phải người này đã phát hiện ra cậu hút linh lực của Kinh Luân hay không?

Lúc nãy cậu đến nơi thì người cũng đã chết, đâu thể để lãng phí linh lực như vậy được, thế là thừa lúc còn hút được bao nhiêu thì hút bấy nhiêu, ai biểu hắn cướp cực phẩm thần linh đan của cậu chứ, vậy thì lấy linh lực của hắn ra bồi thường đi, bây giờ người cậu dư linh lực, phỏng chừng sắp thăng giai được rồi.

Thị Chủ xoay người, hạ lệnh với Lục tổng quản: "Bắt hết mấy người gây chuyện này lại."

"Dạ." Vệ binh nhanh chóng vây quanh bọn Ô Nhược.

Hắc Tuyển Đường vẻ mặt buồn bực: "Cũng không phải chúng ta gây chuyện, bắt chúng ta làm gì?"

Vệ binh nói: "Có phải các ngươi gây chuyện hay không, điều tra rõ sẽ tha cho các ngươi."

"Cha." Đản Đản vừa nãy bị Hắc Tuyển Đường đặt xuống đất, sốt ruột chạy lạch bạch tới ôm lấy đùi Ô Nhược.

Ô Nhược giật giật khóe mắt.

Con trai ngốc này, sao lại chạy tới đây vậy chứ.

Thị Chủ trực tiếp xách cổ áo Đản Đản lên, híp mắt nhìn chằm chằm bé.

"Tên xấu xa nhà ngươi, nhanh thả ta ra." Đản Đản thở phì phò đá đá chân lên mặt Thị Chủ, mọi người không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay đứa bé.

Thị Chủ không so đo với đứa bé, quay đầu sang nhìn Ô Nhược: "Con trai ngươi?"

"Đúng vậy, thỉnh Thị Chủ trả con ta lại cho ta."

Thị Chủ hừ lạnh, trực tiếp xách Đản Đản rời đi.

"Cha, phụ thân." Đản Đản đáng thương hề hề nhìn bọn Ô Nhược.

Ô Nhược vội đi tới hai bước thì bị Hắc Tuyển Dực cản lại: "Đừng lo lắng, người nọ sẽ không tổn thương đứa nhỏ đâu."

Ô Nhược gật đầu, đi theo vệ binh.

"Nhị ca..." Ô Hi ở đằng xa thấy Ô Nhược bị mang đi thì nôn nóng hô lên.

Hắc Càn nói: "Hi tiểu thư, ngươi đừng lo, chủ tử không có giết vệ binh, Thị Chủ sẽ không làm gì bọn họ đâu."

Ô Hi hỏi: "Vậy khi nào thì Thị Chủ mới thả nhị ca ta ra."

Tiền bối lúc trước nói chuyện phiếm với Ô Nhược nói: "Tiểu cô nương, tất cả chúng ta đều thấy rõ bọn nhị ca ngươi không giết vệ binh, cùng lắm thì một hai ngày là được thả ra thôi."

"Cảm ơn tiền bối cho hay." Ô Hi nhìn Hắc Càn: "Bây giờ chúng ta làm gì đây?"

Hắc Càn nói: "Lệnh bài vào cửa của chúng ta chỉ được ở đến trước khi trời tối, chúng ta tới cổng lớn rồi rời đi cùng Nỗ Mộc tiền bối trước, đến sáng mai thì mua thêm lệnh bài để vào xem thử."

Ô Hi hơi do dự rồi gật đầu.

Bọn Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực bị vệ binh đưa tới chỗ của Thị Chủ, mũ có rèm cũng bị tháo xuống, sau đó đưa tới chỗ ở khác nhau.

Ô Nhược bị đưa tới khu vườn đầy hoa cỏ và nhốt vào một chiếc lồng sắt lớn đặt trong vườn, chất liệu lồng sắt rất đặc biệt, khi đầu ngón tay chạm vào cậu có thể cảm nhận ngay cái lạnh thấu xương, thân thể không nhịn được run lên như đang ở trong động băng.

Bọn vệ binh nhốt cậu ở đây xong liền rời đi, sau đó thì không còn ai đi ngang qua đây nữa, cũng không có ai đến hỏi việc đã xảy ra hôm nay, đến giờ cơm chiều mới có vệ binh đưa một hộp đồ ăn lớn đến đây.

Hộp đồ ăn rất phong phú, có thịt gà, thịt vịt và cá hấp, còn có cả xương sườn và canh hầm, quả thực là chiêu đãi như khách quý vậy, đồ ăn bắt mắt, hương vị thơm nồng.

Ô Nhược dùng đũa chọc từng món ăn, xác định không có độc mới động đũa.

Chờ cậu ăn no liền có vệ binh đến dọn hộp đồ ăn.

Lồng đèn treo trong vườn sáng rực lên, chiếu sáng cả một đại viện.

Sau khi đêm xuống, Ô Nhược luôn cảm thấy có người nhìn mình.

Cậu nhìn xung quanh thì không phát hiện ra ai, loại cảm giác này vẫn kéo dài đến giờ Hợi.

Giờ Thìn hôm sau, Thị Chủ xuất hiện trước mặt Ô Nhược.

Hắn khoanh tay đứng trước lồng sắt, nhìn chằm chằm Ô Nhược trong lồng giam, cho đến khi Ô Nhược cảm thấy mất tự nhiên mới hỏi: "Ngươi tên Ô Nhược đúng không?"

Ô Nhược đoán hẳn là hắn từ miệng Hắc Tuyển Dực biết được tên cậu, gật đầu: "Con trai và phu quân ta có ổn không?"

"Con trai ngươi tối qua ăn hết năm chén vây cá, ba chén huyết tổ yến, hai tô chân gà, ba đĩa kim ty tô tước, nửa chỉ thịt dê nướng của ta, ngươi cảm thấy nó có ổn không?" Lời này gần như thoát ra từ kẽ răng của Thị Chủ: "Một đứa bé nhỏ như vậy, sao có thể ăn nhiều cỡ đó vậy hả."

*Kim ty tô tước:

"..." Ô Nhược có chút xấu hổ nói: "Trước kia nó không ăn nhiều như thế, chắc là đang tuổi ăn tuổi lớn nên mới ăn nhiều như vậy."

Thị Chủ hừ lạnh, mở lồng sắt thả Ô Nhược ra: "Ngươi chỉ cần nói cái người bị nổ bay đầu hôm qua làm thế nào triệu hồi xương khô, bổn tọa liền thả ngươi đi."

Ô Nhược nhíu mày: "Ta đâu biết bọn chúng dùng huyền thuật gì, sao biết được hắn triệu hồi xương khô bằng cách nào chứ."

Cậu vốn định nói Hắc Tuyển Dực cũng biết bí thuật này, có thể kêu Hắc Tuyển Dực đến làm mẫu một lần, nhưng cậu lo là Thị Chủ cho rằng Hắc Tuyển Dực chung phe với đám Kinh Luân nên bỏ ý định này.

"Ngươi nói đại gì đó cũng được mà, bổn tọa chỉ muốn biết lời khai các ngươi có giống nhau hay không thôi."

"Vậy được."

Ô Nhược kể lại chuyện hôm qua một lần, mỗi động tác chi tiết đều kể ra hết, nhưng khi nói đến lúc Kinh Luân triệu hồi bộ xương khô, Thị Chủ lại kêu cậu diễn lại động tác đó tận mấy lần.

"Bổn tọa chưa từng gặp thuật sư nào có thể triệu hồi xương khô làm binh tướng, ngươi làm lại động tác đó cho bổn tọa nhìn rõ một chút."

"Chính là như vậy..." Ô Nhược diễn lại động tác.

Thị Chủ nói: "Bổn tọa vẫn chưa nhìn rõ, ngươi làm lại lần nữa."

Ô Nhược tức giận trừng hắn một cái, lần thứ mười rồi đó, cho dù có nhìn rõ động tác bí thuật đó như thế nào thì linh lực trong cơ thể mỗi người đều khác nhau, căn bản không sử dụng được bí thuật này.

Nhưng ai biểu người ta là Thị Chủ làm chi, đành phải làm theo lời đối phương nói.

Khi Ô Nhược lặp lại động tác đó lần nữa, Thị Chủ cũng nhìn không rõ, lại nói: "Làm thêm lần nữa."

Ô Nhược đành phải làm lại.

"Bổn tọa vẫn chưa nhìn rõ, làm lại."

Ô Nhược lại làm một lần nữa.

"..."

"Bổn tọa vẫn không thấy rõ..."

Đây là lần thứ năm mươi bảy rồi đó.

Ô Nhược cắn chặt răng.

Người này nhất định là cố ý trả thù việc con của cậu ăn một đống đồ bổ quý báu của hắn.

"Ta làm lại lần cuối cùng." Ô Nhược nén giận, trong đầu nhớ lại lúc cậu hút linh lực trên người Hắc Tuyển Dực, động tác của Hắc Tuyển Dực và Kinh Luân rất giống nhau, hơn nữa còn cùng là triệu hồi bộ xương khô, theo lý hẳn là cùng một bí thuật.

Thị Chủ liếc cậu một cái: "Ngươi làm lại nhiều lần cũng vô dụng, bổn tọa thấy ngươi không muốn rời khỏi nơi này."

"Bổn tọa kêu ngươi lặp lại động tác một lần, nhưng ngươi chỉ lặp lại mà không sử dụng linh, khó trách động tác lần nào cũng không giống nhau." Thị Chủ cười lạnh: "Ngươi đừng nói với bổn tọa là ngươi không có linh lực, cho dù ngươi có đeo vòng tay che giấu linh lực, bổn tọa vẫn có thể cảm nhận linh lực dao động của ngươi đấy."

Ô Nhược: "..."

Người này quả nhiên lợi hại, đến cả Ô Thần Tử còn không phát hiện ra thân thể cậu có linh lực, mà người này lại cảm nhận được.

Thị Chủ trầm giọng nói: "Bổn tọa cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu ngươi không biểu hiện tốt thì ở lại đây cả đời luôn đi."

Ô Nhược hít sâu: "Ngươi nhìn cho rõ, ta chỉ làm lại lần cuối cùng, nếu ngươi còn vô cớ gây rối thì đừng trách ta không khách khí."

"Bổn tọa cũng muốn xem thử ngươi định không khách khí thế nào."

Ô Nhược mặc kệ hắn, làm lại lần cuối cùng, sử dụng linh lực học theo động tác của Hắc Tuyển Dực.

Thị Chủ gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cậu.

Khi Ô Nhược xuất chiêu như thể vung một thanh kiếm sắc bén rạch một đường dưới đất.

Đột nhiên, mặt đất rung chuyển dữ dội.

Ô Nhược giật mình, kinh ngạc nhìn xung quanh, chỉ thấy mặt đất phát ra tiếng nứt vỡ, vô số bạch cốt chui từ dưới đất lên, nhìn thoáng qua cũng có ít nhất 500 bạch cốt trở lên.

Ngay cả lồng giam dưới lòng đất cũng có bạch cốt chui ra, Hắc Tuyển Đường bị nhốt trong lồng giam thấy bạch cốt chui từ dưới đất lên thì sợ tới mức nhào vô ôm Hắc Tuyển Dực bên cạnh: "Đệch, làm ta sợ muốn chết, còn tưởng đại quái vật ở đâu tới không chứ."

Đôi mắt đen láy của Hắc Tuyển Dực híp lại.

"Là ai sử dụng bạch cốt thuật?" Hắc Tuyển Đường ngẩng đầu nhìn Hắc Tuyển Dực: "Đại ca, có khi nào là tu quân tới hay không?"

"Không giống lắm." Hắc Tuyển Dực nhìn bạch cốt, đạm thanh nói: "Không có sát khí, cũng không đánh tới chỗ chúng ta, đệ xem mấy bạch cốt này dường như không biết phải làm gì cả, hẳn là người khác triệu hồi ra."

"Là ai?"

"Không biết."

Đối tượng đang bị hai huynh đệ thảo luận, giờ còn đang ngơ ra nhìn bạch cốt nhảy tới nhảy lui trước mặt mình: "Đây... Đây..."

Mấy bộ xương khô này hẳn không phải do cậu triệu hồi ra đâu nhỉ?

Thị Chủ cả giận nói: "Ngươi cư nhiên là đồng bọn của đám cướp cực phẩm thần linh đan."

Ô Nhược: "..."

Thị Chủ đẩy cậu vào lại lồng giam: "Ngươi cứ ở chỗ này cả đời luôn đi."

Ô Nhược khó tin nhìn tay mình, cậu đâu phải người cùng tộc của Hắc Tuyển Dực, sao có thể triệu hồi bạch cốt ra được vậy? Hẳn là không phải cậu triệu hồi đâu nhỉ?

Cậu ngẩng đầu đen mặt nói với Thị Chủ đang khóa lại cửa lồng giam: "Chúng ta đã nguyện ý bỏ ra 3000 vạn mua cực phẩm thần linh đan, sao có thể cùng một giuộc với đám người đó được, nếu là cùng một bọn thì ta giết tên cướp đan kia làm gì? Ngươi dùng não một chút được không?"

Thị Chủ đóng cửa kỹ rồi nói: "Nếu các ngươi không trả cực phẩm thần linh đan lại, bổn tọa sẽ bán con trai của ngươi."

"Ngươi dám." Ô Nhược đột nhiên nắm cửa lồng giam, trừng gắt gao Thị Chủ: "Nếu ngươi dám động đến nửa cọng lông của con trai ta, ta liền bắt ngươi chôn cùng."

Thị Chủ liếc đôi tay nắm cửa lồng giam: "Ngươi xác định tay ngươi sẽ không bị phế bỏ trước khi làm bổn tọa chôn cùng đấy chứ?"

Ô Nhược thấy tay đặt trên cửa của cậu thế mà lại kết băng, vội rút tay về.

Thị Chủ hừ nhẹ một tiếng, ném chìa khóa, xoay người rời đi.

"Móa." Ô Nhược hiếm khi chửi tục, hung hăng đạp lên cửa lồng giam.

Hai ngày kế tiếp, vệ binh cứ theo lẽ thường mà bưng cơm cho cậu, còn Thị Chủ thì không xuất hiện nữa, ngay khi cậu đang nghĩ nên xông ra bằng cách nào thì vệ binh lại chủ động mở cửa lồng giam: "Ngươi có thể ra ngoài."

°°°°°°°°°°

Đăng: 24/11/2021


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui