Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Edit + beta: Iris

Rời khỏi sân trụ trì là trung viện Liên chùa.

Trung viện là nơi khách hành hương ngắm cảnh, Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực đang đi trên hành lang dài ngoằn thì thấy phía trước có ba gã nam tử đi nhanh đến, dãy hành lang chỉ rộng nửa trượng căn bản không đủ để năm người đi song song, Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực chủ động nhích sang một bên nhường đường cho ba nam tử.

"Hy vọng hộ pháp không phát hiện chúng ta ra ngoài." Một nam tử trong đó lo lắng nói.

"Chúng ta chỉ mới ra ngoài có nửa canh giờ, hẳn sẽ không bị phát hiện nhanh như vậy."

Ô Nhược nghe khẩu âm bọn họ kỳ quái, hơn nữa khí chất cũng không giống là người Hoàng Đô Thành, điều này khiến cậu không thể không nhìn thêm vài cái, sau đó phát hiện một nam nhân trong số đó đeo lắc tay bạc chế từ xương khô.

Cậu bỗng chốc nheo đôi mắt xinh đẹp lại nhìn ba nam nhân đi đến hậu viện khách hàng hương ở.

Hắc Tuyển Dực nhìn theo ánh mắt cậu: "Đang nhìn gì đấy?"

Ô Nhược nhỏ giọng nói: "Ta thấy trong số bọn họ có người đeo lắc tay xương khô."

Hắc Tuyển Dực lập tức hiểu ý cậu: "Ngươi đang hoài nghi nam nhân kia là Tang Luân, hoặc là đồng bọn của hắn?"

"Đúng vậy, ngươi ở đây chờ ta, ta đi xem thử."

"Ừ, xảy ra chuyện thì kêu ta." Bây giờ Ô Nhược đã là lục giai, Hắc Tuyển Dực không còn lo cậu bị bắt nạt, huống chi Ô Nhược còn có pháp bảo phòng thân.

Ô Nhược tìm chỗ không người, sử dụng Tàng Ảnh chi thuật, nấp dưới cái bóng để đến hậu viện khách hành hương ở, sau đó cậu nghe thấy tiếng tức giận của ai đó: "Lão tử đã nói hôm nay không được phép ra ngoài, sao các ngươi vẫn cố đi?"

"Chúng ta chỉ ra ngoài xem náo nhiệt một lát thôi mà, hẳn là sẽ không bị phát hiện đâu."


"Ngươi con mẹ nó sao biết sẽ không bị phát hiện? Có phải muốn đợi bọn họ lại phái Quỷ tộc đến gϊếŧ chúng ta lần nữa ngươi mới biết sợ hả?"

"Tang Luân, ngươi nói nhỏ thôi, cho dù không bị phát hiện thì cũng bị giọng của ngươi gây chú ý."

"Bà tụi bây."

Sau đó thì không còn giọng nói nào nữa.

Nhà sư đang quét tước trong viện nhìn phòng bọn họ, nói thầm: "Ngày nào cũng la hét ồn ào như vậy, sao Đồng Diệu trưởng lão lại quen biết với đám người du côn lưu manh như này chứ, đã vậy còn đồng ý để bọn họ ở lại đây, đúng thật là làm hỏng bầu không khí thanh tĩnh nơi này."

Ô Nhược trốn dưới bóng của nhà sư quét tước nhìn thoáng qua rồi lén rời khỏi sân, trở lại bên người Hắc Tuyển Dực: "Là đám Tang Luân, bọn họ trốn trong sân khách hành hương, thảo nào người của chúng ta không tìm thấy bọn họ."

Nếu phái hộ vệ thì không tiện núp lùm nhà người khác nên mới phái Quỷ tộc đi, nhưng khi đối mặt với chùa chiền thì bọn họ đều trốn xa nhất có thể, vì lẽ đó bọn họ không tra đến đây.

"Trở về rồi nói." Hắc Tuyển Dực nắm tay Ô Nhược rời khỏi hậu viện, trở lại Phật đường tìm mấy người Ô Tiền Thanh.

Mấy người Ô Tiền Thanh và Quản Đồng đang nhìn Đản Đản chơi cùng mấy bạn nhỏ khác, cười rất xán lạn, dường như đặc biệt vui vẻ.

Ô Nhược đi lên hỏi: "Mẹ, mọi người cười vui vẻ như vậy là có chuyện tốt gì sao?"

Ô Hi cười hì hì chạy đến bên cạnh Ô Nhược: "Nhị ca, vừa rồi chúng ta nhờ Đồng Chu trưởng lão tính một quẻ cho đại ca, quẻ nói bây giờ đại ca rất khỏe mạnh."

Ô Nhược: "..."

Đồng Chu trưởng lão quả nhiên lợi hại, chuyện Hắc Tín tính không ra, hắn đều tính được.
Quản Đồng cười nói: "Thấy Đản Đản chơi vui như vậy cũng vui lây, hiếm khi có bạn chạc tuổi chơi chung với nó."


Đản Đản đang chơi đá cầu cùng tụi nhỏ, trong đám nhỏ đứa nhỏ tuổi nhất là bé, tay chân ngắn cũn chạy theo người khác không kịp, nhưng đứa cười tươi nhất chính là bé, cha mẹ bọn nhỏ khác đều che miệng cười trộm, Ô Nhược cũng không nỡ gọi Đản Đản về.

Đến giờ Thìn, mọi người đều ra về, Đản Đản mới lưu luyến trở lại bên cạnh Ô Nhược.

Lúc xuống núi, Ô Nhược thừa dịp mấy người Quản Đồng đi đằng sau, quay qua hỏi Hắc Tuyển Đường vẫn luôn đi theo Quản Đồng: "Đồng Chu trưởng lão nói việc đại ca ta khỏe mạnh thế nào với mẹ ta vậy?"

Hắc Tuyển Đường lặp lại lời Đồng Chu trưởng lão: "Phu nhân là người có phúc khí, lệnh lang chắc chắn khỏe mạnh."
Ô Nhược: "..."

Chỉ một câu như vậy đã có thể dỗ người nhà cậu vui vẻ?

Vậy rốt cuộc Đồng Chu trưởng lão có tính ra tình huống đại ca cậu không vậy?

Ô Nhược và những người khác trở lại thành, đúng lúc Yến Thiên Sư đang ở quảng trường cử hành hoạt động hiến tế, thế nên đường phố chật ních người, qua nửa nén hương mà xe ngựa chỉ mới nhích được một tí.

Bá tánh ngoài xe đều đang thảo luận chuyện hiến tế của Yến Thiên Sư.

"Gần trăm năm nay toàn là Ô Quốc Sư cử hành hiến tế, đây là lần đầu tiên thuật sư khác hiến tế lễ bái nguyệt*, nghe nói quá trình sẽ khác nhau, không chỉ hiến tế các loại vũ đạo mà còn phát đồng tiền cầu phúc, ai có thể lấy được đồng tiền tức là nửa năm tiếp theo sẽ gặp may mắn."

*Lễ bái nguyệt: phong tục này là sự kết hợp giữa tế trời và cúng ông bà tổ tiên, mời người thân đã khuất về cúng đón lễ, gửi cho họ chút tiền giấy để đón trung thu sung túc no đủ, tỏ rõ lòng con cháu. Mấy chương trước mình có để là lễ trung thu ấy, thấy không hợp hoàn cảnh lắm nên mình sửa lại để Hán Việt luôn.

"Vậy ta nhất định phải lấy đồng tiền này cho bằng được."

"Nhưng nghe nói là để giữ trật tự, mọi người không được đi đoạt đồng tiền, lúc phát đồng tiền chỉ được giơ tay ra hứng, đồng tiền rơi vào tay ai thì người đó sẽ nhận được may mắn, nếu như có người đoạt hoặc nhặt đồng tiền rơi trên đất sẽ bị xui xẻo bám thân, Yến đại sư làm vậy cũng là vì sợ mọi người lo đoạt đồng tiền mà dẫm đạp nhau, biến thành đống hỗn loạn."

"Yến đại sư thật tỉ mỉ, nói thật, mấy năm nay xem Ô Quốc Sư hiến tế đến rén luôn rồi, lần hiến tế nào cũng cũ rích, từ đầu đến đuôi toàn đọc văn hiến tế, không có miếng hứng thú nào, hy vọng sau này cứ để Yến đại sư chủ trì hiến tế."


"Suỵt, ngươi nói nhỏ chút, xung quanh người đông nghịt, ngươi nói chuyện đại nghịch bất đạo như vậy là muốn lên đường sớm đấy phỏng, lỡ như bị Ô Quốc Sư nghe thấy thì mạng nhỏ của ngươi đi tông đấy."

Ô Nhược nghe mấy người ngoài xe bàn tán, thử tính toán một chút, lúc kết thúc tỷ thí mười đại gia tộc, hẳn là Ô Thần Tử sẽ trở lại chức vị Quốc Sư, khó khăn lắm mới đá hắn khỏi đó, đâu thể để hắn dễ dàng quay lại được.

Xe ngựa càng đến gần quảng trường thì dòng người càng đông hơn, mấy người Ô Nhược đều không có hứng thú với hoạt động hiến tế, kêu hộ vệ chọn đường khác hồi Hắc phủ.

Trở lại Hắc phủ, Ô Nhược kể lại chuyện mình thấy Tang Luân cho Nỗ Mộc.

Nỗ Mộc lập tức muốn dẫn người đi bắt Phù Kim nhưng bị Ô Nhược ngăn lại: "Sư phụ, nơi đó là trọng địa Phật môn, không phải cứ dẫn người tới là sẽ bắt được, chắc chắn sẽ bị hòa thượng trong chùa ngăn lại, huống chi bọn họ còn được trưởng lão trong chùa dẫn vào, nhất định sẽ không trơ mắt nhìn các ngươi mang hắn đi."

Hắc Tuyển Dực nói theo: "Tiểu Nhược nói đúng, ngươi cứ lỗ mãng hấp tấp như vậy không những không bắt được người mà còn rút dây động rừng, khiến bọn họ cảnh giác."

Biết nơi Phù Kim trốn mà lại không thể đi bắt, Nỗ Mộc bực mình: "Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bọn họ cả đời không ra, chúng ta cứ phải chờ như vậy mãi?

"Sư phụ, bây giờ chúng ta đã biết bọn họ ở đâu, không sợ không có cách ép bọn họ ra khỏi chùa." Ô Nhược híp mắt: "Bây giờ ta chỉ tò mò, vì sao người tộc hàng đầu lại quen biết Đồng Diệu trưởng lão ở Liên chùa."

Cậu nghĩ đám người Tang Luân trốn trong chùa chưa chắc đã là chuyện xấu, nói không chừng còn có thể lợi dụng bọn họ.

Hắc Tuyển Dực nói: "Hẳn là có người quen biết Đồng Diệu trưởng lão nên Đồng Diệu trưởng lão mới nể mặt người nọ, để bọn họ ở lại trong chùa."

Ô Nhược nhìn Hắc Tuyển Dực: "Ý ngươi là..."

Hắc Tuyển Dực gật đầu.

Nỗ Mộc nhìn hai người, trợn trắng mắt: "Phu phu các ngươi đừng có rắc thuốc mê, ta làm sư phụ nhưng chưa từng dạy Tiểu Nhược giao lưu bằng mắt, căn bản không hiểu ánh mắt của các ngươi."

Ô Nhược cạn lời: "Sư phụ — —"

"Được rồi, ta nghe lời các ngươi, sẽ không đi bắt Phù Kim, vậy các ngươi định ép hắn ra bằng cách nào?"


"Chưa nghĩ ra, nhưng sẽ không để sư phụ chờ quá lâu."

"Vậy ta không quản chuyện này nữa, ngồi chờ tin tốt của các ngươi, nếu cần ta hỗ trợ thì cứ nói, biết không?"

"Được." Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực trở lại sân, vừa về phòng cậu đã bị Hắc Tuyển Dực kéo ngồi lên đùi, cậu ngựa quen đường cũ câu cổ y, nhìn khuôn mặt của Hắc Tuyển Dực, tò mò hỏi: "Sao vậy?"

Hắc Tuyển Dực hỏi: "Còn nhớ lời của Đồng Chu trưởng lão không?"

"Nhớ, nhưng ý ngươi là câu nào? Nói tướng phu thê của chúng ta? Hay là nói duyên phu thê của chúng ta?" Ô Nhược biết y để ý câu nói kia nhưng lại cố ý không hiểu, vừa thưởng thức thần sắc nghiêm túc của y vừa không dám cười to: "Được rồi, không giỡn với ngươi nữa, có phải ngươi bận tâm duyên phu thê của chúng ta chỉ có mười lăm năm không?"

Đối với thọ mệnh của thuật sư, đặc biệt là người có cửu giai như Hắc Tuyển Dực, có thể sống hơn năm trăm năm mà nói, mười lăm năm thật sự rất ngắn, trôi qua trong nháy mắt.

Hắc Tuyển Dực nặng nề "ừ" một tiếng, từ sau khi Đồng Chu trưởng lão nói câu đó, y vẫn luôn treo câu này trong lòng, lúc ấy y muốn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng dường như Đồng Chu trưởng lão chỉ có thể nhìn được nhiêu đó nên đành thôi.

Nhưng lời của Đồng Chu trưởng lão khiến y nhớ đến Hắc Tín từng nói kiếp này Ô Nhược cực kỳ đoản mệnh, sống lâu nhất cũng chỉ đến hơn ba mươi tuổi, sau đó không hiểu sao lại thay đổi số đoản mệnh, nhưng y lại có cảm giác dường như Ô Nhược biết được nguyên nhân.

"Ngươi đừng lo, chúng ta chắc chắn sẽ bạc đầu giai lão, ân ái đến chết, không phải Đồng Chu trưởng lão cũng đã nói rồi sao, duyên phu thê tuy chỉ có mười lăm năm, nhưng thoạt nhìn vẫn có thể tiến lâu hơn."

Hắc Tuyển Dực nhìn dung nhan Ô Nhược một lúc rồi gật đầu, trong lòng càng thêm chắc chắn Ô Nhược biết chuyện thay đổi cách mệnh. Bây giờ có câu đảm bảo này của cậu, chứng tỏ Ô Nhược sẽ không lại chết sớm.

Ô Nhược ngáp một cái: "Chúng ta đi nghỉ ngơi thôi, buổi tối còn phải ngắm trăng đến khuya đó."

Hắc Tuyển Dực đứng dậy ôm cậu vào nội thất.

Buổi tối mọi người đều không ra phủ đi chơi mà ở trong phủ ngắm trăng, nói chuyện phiếm, không khí rất hạnh phúc, đến giờ Tý mới về phòng nghỉ ngơi.

Qua lễ bái nguyệt, bầu không khí Hoàng Đô Thành trở nên rất bận rộn, con cháu mười đại gia tộc vì sắp tỷ thí nên bắt đầu chuẩn bị đủ thứ, người thì mua dược liệu, người thì mua pháp khí, thậm chí còn vì đoạt tài liệu mà đánh nhau, tùy tiện đi dạo đường cái là có thể nhìn thấy con cháu mười đại gia tộc choảng nhau, làm cho các bá tánh hoảng sợ tột độ.

°°°°°°°°°°

Đăng: 29/11/2021


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận