Edit + beta: Iris
Sáng sớm mùng một tháng chín, trời còn chưa sáng hẳn mà con cháu của mười đại gia tộc đã đứng chờ sẵn bên ngoài đài luận võ hoàng gia. Bây giờ là giờ Mẹo hai khắc, đại môn luận võ hoàng gia vẫn đóng kín mít, mọi người tụm lại nói chuyện phiếm.
Ô Hi nhón chân nhìn đại môn: "Không phải bảo giờ Mẹo đến đây sao? Bây giờ đã là giờ Mẹo hai khắc rồi mà sao chưa mở cửa nữa."
Ô Thần Lưu đi cùng bọn họ nói: "Tộc trưởng mười đại gia tộc hẳn còn đang thảo luận quy tắc thi đấu."
Ô Hi tò mò nói: "Không phải quy tắc thi đấu nên được định ra từ lâu rồi sao? Như thế nào đến giờ thi đấu mà còn phải thảo luận vấn đề này?"
Ô Thần Lưu giải thích: "Làm như vậy cốt để phòng ngừa con cháu mười đại gia tộc lợi dụng lỗ hổng trong quy tắc để thắng trận đấu, thế nên quy tắc mỗi năm mỗi khác."
"Ồ."
Ô Tiền Thanh đứng bên cạnh vỗ vai Ô Nhược, không yên tâm dặn dò: "Tiểu Nhược, sau khi lên sân khấu có thể bỏ quyền liền bỏ, đừng vì mặt mũi mà cố chèo chống làm bản thân bị thương, biết không?"
"Cha yên tâm đi, con trai cha không vô dụng đến vậy đâu." Ô Nhược vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Ô Tiền Thanh, ngữ khí chứa ý ám chỉ.
Ô Tiền Thanh ngơ ngác gật đầu.
Ô Thần Lưu nhìn Ô Nhược, trong lòng luôn có cảm giác tiểu tử xinh đẹp này không nên là một tên phế vật.
Lúc này, thành lâu trên đại môn có một thái giám đi ra nói với con cháu mười đại gia tộc bên dưới: "Con cháu mười đại gia tộc thỉnh yên lặng."
Mọi người nhanh chóng dừng cuộc trò chuyện.
Thái giám chờ mọi người yên tĩnh hoàn toàn mới nói: "Tỷ thí năm nay cũng như mọi năm, con cháu tỷ thí được phân chia dựa theo cấp bậc linh lực, chỉ có nhân tài trụ lại cuối cùng mới là người thắng, năm nay có ba quy tắc, thứ nhất bắt đầu thi đấu sau một nén hương mới có thể bỏ quyền..."
Ô Tiền Thanh và Ô Hi nghe xong thì nhíu mày.
"Thứ hai, trong lúc tỷ thí không được sử dụng pháp khí, nếu không coi như mất quyền thi đấu."
Tức khắc mọi người ồn ào lên hẳn, vậy pháp khí chuẩn bị trong thời gian gần đây coi như dã tràng se cát rồi.
Ô Tiền Thanh và Ô Hi càng nhíu chặt mày hơn.
Thái giám nhàn nhạt nhìn thoáng qua toàn trường: "Thứ ba..."
Mọi người nhanh chóng yên lặng lại.
"Thứ ba, trong lúc thi đấu nếu xảy ra thương thích hoặc thương vong sẽ không truy cứu trách nhiệm đối phương, hoặc là không được tìm đối phương báo thù."
Dứt lời, toàn trường sôi trào.
Ô Thần Lưu cau mày: "Quy tắc tỷ thí này có khác gì thi đấu sinh tử đâu chứ."
Mày Ô Tiền Thanh như muốn dính lại vào nhau, ba quy tắc này đều rất bất lợi cho Ô Nhược, nhưng tham gia tỷ thí bên nhất giai toàn là con nít ba đến năm tuổi, hẳn là sẽ không quá căng thẳng.
Đột nhiên vang lên tiếng kẽo kẹt, đại môn luận võ hoàng gia mở ra, thái giám trên thành lâu hô: "Vào trận - -"
Con cháu mười đại gia tộc vào đại điện luận võ, trong đại điện có tổng cộng mười phân điện, mỗi phân điện đều treo họ của gia tộc, con cháu mười đại gia tộc chỉ cần dựa theo họ trên cửa để tìm tộc trưởng là được.
Ô Nhược và mấy người Ô Tiền Thanh đi vào phân điện Ô gia liền thấy trực hệ và chi thứ đứng thành hai bên, bọn họ đi tới đội ngũ chi thứ, Ô Thần Lưu tất nhiên cũng đi theo Ô Hi, dù sao hắn cũng đã bị Ô gia đá đi, đứng chỗ nào cũng như nhau cả thôi, cũng đâu có ai nói được gì hắn.
Người Ô gia Cao Lăng Thành vừa thấy mấy người Ô Nhược đến, đáy mắt liền hiện tia châm chọc, cố tình kéo dài khoảng cách với bọn họ, phần lớn người đều tràn đầy tự tin, như thể là mình chắc chắn sẽ thắng người cùng giai.
"Tiểu Ngọc, mới một thời gian ngắn mà con đã là thuật sư lục giai, nhất định có thể thắng bên võ đài tỷ thí lục giai." Nguyễn Lam Như vẻ mặt đắc ý nhìn người Ô gia Cao Lăng Thành: "Bây giờ con chính là người có linh giai cao nhất trong Ô gia Cao Lăng Thành, mẹ tin con có thể làm Ô gia chúng ta vẻ vang."
Lời này lập tức khiến người Ô gia Cao Lăng Thành khác đố kỵ, bây giờ linh giai của Ô Ngọc còn cao hơn cả Ô Bặc Phương, mà bọn họ chỉ mới tam, tứ giai, tương lai có thể thăng thêm hay không còn không biết.
Ô Ngọc cũng cực kỳ hưởng thụ những ánh mắt này, nhưng trên mặt lại giả bộ khiêm tốn: "Mẹ, nơi này là Hoàng Đô Thành, có rất nhiều người lợi hại hơn con, có thể thắng hay không còn chưa biết chắc đâu."
"Mẹ nói được là được, con nhất định làm được." Nguyễn Lam Như châm chọc nhìn Ô Tiền Thanh: "Bây giờ linh lực của con còn cao hơn cả tằng tổ phụ, con đừng tự xem nhẹ bản thân, chỉ cần cố gắng đánh một trận hoàn hảo là được."
"Dạ."
Ô Bặc Phương lộ vẻ xấu hổ, rất không vui trước mấy lời của Nguyễn Lam Như, nhưng hiện tại Ô Ngọc đã là thuật sư lục giai, khó có thể khiển trách nàng trước mặt Ô Ngọc.
Ô Tiền Thanh trước nay không đua đòi, cũng không nịnh bợ người khác, người Ô gia vượt qua ông cũng không liên quan gì đến ông cả.
Ô Tiền Ly vẻ mặt kiêu ngạo nhìn con trai: "Tiểu Ngọc, ta tin con có thể thắng trận tỷ thí này, đại ca, tứ đệ, ngũ đệ, các ngươi nói có đúng không?"
Mới ra ngoài rèn luyện có nửa năm mà đã thăng hai giai, nhìn thấy con hắn cố gắng phấn đấu như vậy, tương lai chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng.
"Đúng đúng đúng."
"Phải phải phải."
Ô Tiền Cạnh, Ô Tiền Bân, Ô Tiền Đồng và các phu nhân bọn họ ngoài miệng thì cười, nhưng trong lòng đã đố kỵ đến phát điên.
Ô Hi trào phúng cong khóe miệng, không phải chỉ là thuật sư lục giai thôi sao, coi cái đuôi vểnh tới tận trời kia kìa, vậy sư phụ nàng là thuật sư cửu giai chẳng phải muốn bay lên trời luôn rồi sao.
Ô Nhược nhìn mấy người miệng nam mô bụng một bồ dao găm thầm cười trào phúng.
Đợi tất cả người Ô gia đứng đúng vị trí, tộc trưởng Ô gia và Ô Thần Tử mới đi vào, đứng trước mặt mọi người rồi nói: "Năm nay vẫn thi đấu như nắm ngoái, chỉ cần các ngươi trụ lại cuối cùng, Ô gia sẽ đáp ứng một điều kiện của các ngươi, tiền đề là nằm trong phạm vi năng lực của Ô gia, không thể yêu cầu quá đáng, trừ cái này ra còn sẽ khen thưởng một ít tài liệu trân quý và tiền tài, các ngươi có tin chắc mình sẽ chiến thắng trận đấu không?"
"Có." Mọi người hào hùng đáp.
Tộc trưởng Ô gia hài lòng gật đầu, hắn nhìn về phía Ô Thần Tử: "Quốc Sư đại nhân còn chuyện gì muốn nói không?"
Ô Thần Tử nhìn lướt qua mọi người: "Tất cả lấy an toàn làm trọng."
Lời này là muốn nhắc mọi người nhớ đến ba quy tắc tỷ thí, vẻ mặt lập tức nghiêm túc hẳn lên.
Đúng lúc này, một thái giám nâng quyển sách tiến vào: "Tộc trưởng Ô gia, đây là danh sách tỷ thí của Ô gia các ngươi, ngươi kiểm tra xem có vấn đề gì không."
Quyển sách này đúng là danh sách đăng ký báo danh ngày đó, bên trên viết danh sách dự thi của mỗi giai linh lực, giấy niêm phong trên đó chưa mở, chứng tỏ không có ai động đến vật này.
"Cảm tạ Âu công công." Tộc trưởng Ô gia nhận quyển sách rồi xem xét, xác định giấy niêm phong không bị hao tổn gì liền gật đầu: "Không có vấn đề gì."
"Vậy lão nô cáo lui."
Tộc trưởng Ô gia vội lấy một túi tiền nhét vào tay Âu công công.
Âu công công cười tủm tỉm rời đi.
Tộc trưởng Ô gia vừa mở danh sách vừa nói: "Người tham gia tỷ thí nhất giai bước lên phía trước."
Mọi người nghe xong thì vội kêu đứa nhỏ nhà mình bước lên trước, toàn bộ đều là con nít dưới năm tuổi.
Ô Tiền Thanh vỗ vai Ô Nhược: "Đi đi."
Ô Nhược gật đầu, dưới ánh mắt châm biếm của mọi người đi đến phía trước, trấn định đứng chung một chỗ với đám nhỏ.
"Trời ạ, người trẻ tuổi kia cũng tham gia tỷ thí nhất giai?" Có người nhỏ giọng nghị luận.
"Hừ, hắn không có linh lực, để hắn tham gia tỷ thí nhất giai là đã hời cho hắn."
"Không có linh lực? Vậy sau khi lên đài chẳng khác nào tìm chết?"
"Dù sao cũng không phải ngươi chết, ngươi quản nhiều vậy làm gì."
"Yên lặng." Tộc trưởng Ô gia vừa mở danh sách vừa nói với đám nhỏ: "Lão phu đọc đến tên ai thì người đó trả lời một tiếng, hiểu chưa?"
Bọn nhỏ cái hiểu cái không trả lời: "Hiểu ạ."
Tộc trưởng Ô gia gọi: "Ô Thuận Trọng."
Một đứa bé ba tuổi hưng phấn kêu lên: "Ta ở đây, ta ở đây."
Tộc trưởng Ô gia gật đầu: "Ô Thuận Ức."
Lại là một bé gái ba tuổi đáp: "Ta cũng ở đây."
"Ô Bảo Tinh..."
Tộc trưởng Ô gia gọi hơn trăm cái tên, mỗi người đều trả lời lại, cuối cùng thì thầm: "Ô Thần Tử..."
Mọi người sửng sốt.
Ô Thần Tử kỳ quái nhìn tộc trưởng Ô gia: "Ngươi kêu bản tôn làm gì?"
"..." Tộc trưởng Ô gia khiếp sợ nhìn Ô Thần Tử, rồi yên lặng nhìn lại quyển sách, dường như muốn đâm thủng một lỗ trên quyển sách, không tin được tên của Ô Thần Tử lại xuất hiện trong danh sách tỷ thí nhất giai.
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Ô Thần Tử thấy tộc trưởng Ô gia nhìn chằm chằm quyển sách, vẻ mặt nghi hoặc cầm cuốn sách lật xem, sau đó phát hiện trong danh sách tỷ thí nhất giai có tên của hắn.
Hắn tức giận nói: "Tại sao lại như vậy? Sao lại có tên bản tôn ở đây?"
"Ta cũng không biết." Tộc trưởng Ô gia vẻ mặt đau khổ nói, vừa rồi hắn cũng chỉ thuận miệng gọi, hơn nữa cũng đã nhiều năm hắn không kêu cái tên Ô Thần Tử này rồi, nhất thời quên mất nên đọc tên ra luôn.
"Hoang đường." Ô Thần Tử tức giận ném quyển sách lên người tộc trưởng Ô gia: "Bản tôn đường đường là thuật sư cửu giai, sao có thể tham gia tỷ thí với thuật sư nhất giai được, ngươi nhanh chóng điều tra chuyện này, còn có quyển sách trong tay quan thẩm phán có phải cũng có tên bản tôn hay không."
Theo như lời thẩm phán quan cũng như các quan viên đối chiếu thẩm tra danh sách các tộc trước đó thì tổng cộng có mười người, mỗi người phụ trách một gia tộc.
"Được."
Tộc trưởng Ô gia rời phân điện khoảng nửa nén hương rồi trở lại: "Quyển sách trong tay thẩm phán quan cũng có tên Quốc Sư đại nhân."
Ô Thần Tử cả giận nói: "Nhất định là có người âm thầm sửa lại tên, muốn thấy bản tôn bị chê cười, ngươi nhanh kêu bọn họ sửa lại."
Tộc trưởng Ô gia nhỏ giọng nói: "Không thể đổi được."
Ô Thần Tử trừng mắt: "Vì sao không đổi được?"
"Bởi vì..." Tộc trưởng Ô gia còn chưa nói hết thì tộc trưởng Lăng gia, Văn gia, Vân gia, Lục gia và Yến gia đã đi tới: "Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng Quốc Sư đại nhân, chúng ta nghe nói Quốc Sư đại nhân với năng lực cửu giai lại đi tham gia tỷ thí với thuật sư nhất giai, chắc chắn sẽ giành thắng lợi nên chúng ta qua đây chúc mừng Quốc Sư đại nhân trước."
Ô Thần Tử lạnh lùng nói: "Bản tôn là báo danh tỷ thí thuật sư cửu giai, nhất định là người phụ trách đăng ký ghi sai rồi, bản tôn muốn sửa lại."
°°°°°°°°°°
Đăng: 1/12/2021