Edit + beta: Iris
Tỷ thí thuật sư tứ giai chính thức bắt đầu, tất cả con cháu có tên trong danh sách đều lên lôi đài, tỷ thí cũng giống như tam giai lúc nãy, mọi người đều xếp hàng theo tộc của mình.
Người Ô gia Cao Lăng Thành có trận giáo huấn vừa rồi nên trận này cũng an phận hơn, đoàn kết hơn, cơ trí hơn rất nhiều, bọn họ phối hợp với nhau để đối địch, bọn họ cũng xen lẫn vào đội ngũ Ô gia Hoàng Đô Thành, có vậy thì người Tống gia, Trương gia, Diêu gia, Thượng gia muốn gϊếŧ bọn họ cũng phải cân nhắc không thể làm bị thương người Ô gia Hoàng Đô Thành, cuối cùng chỉ có thể chuyên tâm đối phó với người năm gia tộc khác.
Tuy vậy Ô gia Cao Lăng Thành vẫn chết sau ba người sau một nén hương, nhưng phần lớn đều bình an vô sự rời khỏi đài, rời khỏi cái nơi khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi lại khổ sở, trở lại phân điện nghỉ ngơi.
Mấy người Ô Nhược vừa nhìn thấy Ô Hi bình an thì thở phào nhẹ nhõm.
Ô Hi vẫn còn sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Tham gia tỷ thí xong lần một thì hết dám quay lại lần hai luôn, đây mà là tỷ thí gì chứ, rõ ràng là giết người thì đúng hơn, đánh tới chết mới thôi."
Vừa nãy có rất nhiều lần suýt nữa đã đánh trúng nàng, may mắn là nàng đều né được.
Ô Thần Lưu vỗ vai nàng: "Không sao thì tốt."
Ô Hi nhìn về phía Ô Tiền Thanh: "Cha, lát nữa sẽ là tỷ thí của thuật sư ngũ giai, cha nhất định phải cẩn thận."
Ô Tiền Thanh gật đầu.
Ô Thần Lưu nói: "Ô gia Cao Lăng Thành có ít thuật sư ngũ giai, hẳn sẽ không lãng phí nhiều tinh lực nhằm vào ngươi, nhưng cẩn thận vẫn hơn."
Những gì hắn nói khá hợp lý, nhưng Ô Nhược cho rằng nếu Ô Thần Tử đã nhắm riêng vào cậu thì chắc chắn cũng sẽ tìm người chuyên đối phó với người nhà của cậu.
Nửa canh giờ sau, tỷ thí thuật sư tứ giai kết thúc với chiến thắng thuộc về Ô gia, ngay sau đó là tỷ thí thuật sư ngũ giai.
Ô Tiền Thanh lên đài, đứng cùng chỗ với Ô Bặc Phương và mười bảy vị trưởng lão khác.
"Qua một nén hương thì phải lập tức xuống đài." Ô Bặc Phương nhỏ giọng nói, mang theo bọn họ dựa hơi người Ô gia Hoàng Đô Thành.
Tiếng kẽng vang lên, tỷ thí bắt đầu, các trưởng lão Cao Lăng Thành liên tục bố trí năm trận pháp phòng ngự, nhưng vẫn bị hai thuật sư khác phá bỏ một cách nhẹ nhàng.
Sắc mặt Ô Bặc Phương khẽ biến, hắn cảm nhận rất rõ linh giai của đám người kia hơn hẳn bọn họ một bậc, hơn nữa thần linh của chúng cũng khá lợi hại, hên là hai thuật sư kia chỉ nhắm vào Ô Tiền Thanh, không đánh bọn họ.
Hắn và các trưởng lão khác hỗ trợ chắn được mấy đòn nhưng lực bất tòng tâm, liền lui đến chỗ an toàn: "Tiền Thanh, ngươi cẩn thận."
Ô Hi thấy Ô Tiền Thanh liên tục bị bức lui mà bọn Ô Bặc Phương lại không ra tay hỗ trợ, nàng vừa tức vừa lo: "Cha cẩn thận chút a."
Ô Nhược bỗng nheo mắt lại, lạnh lẽo nói: "Linh giai của người công kích cha cao hơn ngũ giai."
Ô Thần Tử thật sự dốc hết thủ đoạn để giết cha cậu.
"Ừ, là lục giai." Ô Thần Lưu nói.
Ô Hi kinh giận nói: "Lục giai? Sao người lục giai lại trà trộn vào đội ngũ ngũ giai?"
Ô Thần Lưu giải thích: "Có khi lúc báo danh kiểm tra thì bọn họ chỉ là ngũ giai, sau khi báo danh xong thì thăng lên lục giai, trước kia cũng có loại chuyện này nhưng không nhiều lắm, người bình thường nếu có thể thăng giai thì sẽ lập tức thăng ngay, tuyệt đối sẽ không áp chế linh lực của mình. Về thể lệ cuộc thi cho phép xảy ra tình trạng này, những người vừa thăng cấp được phép lên sân thi đấu mà lúc trước đã đăng ký."
"Sao lại vậy chứ." Ô Hi tức giận dậm chân.
Ô Thần Lưu nhìn về phía Ô Nhược, nhíu mày nói: "Người nhà các ngươi hẳn đã bị theo dõi, năm trận tỷ thí lúc nãy không có tên ngươi, nhưng chưa chắc bốn trận sau sẽ không có."
Ô Hi gấp đến muốn khóc: "Vậy chẳng phải nhị ca sẽ chết sao?"
Một người bình thường nào đấu lại thuật sư lục giai trở lên?
Ô Nhược há miệng thở dốc, định nói gì đó nhưng lại nghe thấy người bên cạnh hô lên: "Người nọ chết chắc rồi."
Mấy người Ô Hi nhanh chóng nhìn lên đài, chỉ thấy Ô Tiền Thanh ngã lăn trên đất.
"Cha, cha, cha có sao không." Ô Hi kích động kêu lên.
Thuật sư công kích Ô Tiền Thanh không cho ông cơ hội thở dốc, khống chế thần linh tấn công Ô Tiền Thanh, khí thế vừa hung vừa mãnh, căn bản là muốn đẩy Ô Tiền Thanh vào chỗ chết.
Ô Hi mặt trắng bệch, khủng hoảng hét chói tai: "Cha - -"
Ô Thần Lưu cũng không muốn nhìn thấy phụ thân của đồ đệ mình chết trên sân thi đấu, vội ngưng tụ linh lực muốn giúp Ô Tiền Thanh một tay, đột nhiên thấy một bóng trắng bay vụt ra từ túi của Ô Tiền Thanh, quét bay người tấn công Ô Tiền Thanh và thần linh của chúng ra.
"A - -" hai thuật sư công kích Ô Tiền Thanh phát ra tiếng kêu thảm thiết, bay khỏi lôi đài, chết ngay tại chỗ.
Ô Thần Tử ngồi trên khán đài khác đứng bật dậy, nhìn chằm chằm chuyện phát sinh trên đài.
Mọi người sửng sốt, bàn tán sôi nổi.
"Đó là gì vậy?"
"Pháp khí sao? Nhưng không phải đã nói là không được sử dụng pháp khí mà?
"Lấy pháp khí ra để bảo mệnh cũng không có gì kỳ quái."
"Vi phạm quy tắc thì phải bị xử phạt."
"Các ngươi nhìn lại đi, nào phải pháp khí đâu."
Bóng trắng trở lại và đậu trên vai Ô Tiền Thanh, mọi người nhìn kỹ lại thì thấy một con cún to bằng bàn tay.
"Là chó phải không? Trông không giống lắm."
"Hẳn là sủng vật."
"Có thể mang sủng vật lên sân thi đấu hả?"
"Theo quy tắc tỷ thí lúc trước hình như là được mang sủng vật, trước kia cũng có người mang sủng vật lên đài rồi, huống chi hồi nãy không có quy tắc bảo cấm sủng vật lên đài."
Ô Hi thấy Ô Tiền Thanh bình an thì mừng tới phát khóc: "Cha không sao rồi, thật tốt quá."
Hai thuật sư kia đã chết, hẳn là không còn ai chuyên nhắm vào cha cậu nữa.
"Nhị ca, thứ đứng trên vai cha là yêu thú đúng không? Cha nuôi sủng vật khi nào vậy?"
Ô Nhược nói: "Nó là Giác Giác."
Ô Hi kinh ngạc nói: "Giác Giác có thể biến nhỏ được hả?"
Ô Thần Lưu nói: "Hình thái yêu thú không lớn không nhỏ, hên là cha ngươi cơ trí, giấu nó bên người."
Ô Hi lắc đầu: "Không phải cha ta đâu, cha ta không sai bảo được Giác Giác, nhị ca, là ca làm đúng không? Là ca giấu Giác Giác vào túi ở eo cha đúng không?"
Ô Nhược gật đầu: "Trên người muội cũng có một con."
Cậu lo xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới giấu Giác Giác vào túi của cha.
"Trên người muội cũng có?" Ô Hi kinh ngạc nhìn vào túi đeo trên eo, thấy túi động đậy tới lui rồi một cái đầu nhỏ chui ra: "Pi Pi - -"
Nàng vui vẻ nói: "Là Pi Pi, nhị ca thật giỏi, lát nữa mặc kệ là tỷ thí mấy giai, chỉ cần có thể mang theo Giác Giác và Pi Pi lên đài là có thể tránh công kích của mấy thuật sư khác rồi."
Ô Nhược ý vị thâm trường nói: "Trận tiếp theo sẽ không thể mang yêu thú theo đâu."
Trên lôi đài, Ô Tiền Thanh kinh ngạc nhìn yêu thú trên vai, lúc lâu sau mới nhận ra đây là Giác Giác.
Ô Bặc Phương thấy Ô Tiền Thanh đã an toàn liền chạy tới kéo ông đứng dậy.
Ô Tiền Thanh nói một tiếng cảm tạ nhưng lại không cho Ô Bặc Phương đỡ ông, tự ông đứng dậy.
Ô Bặc Phương vội nói: "Tiền Thanh, lúc nãy chúng ta..."
Ô Tiền Thanh ngắt lời ông: "Tổ phụ không cần nói gì đâu, Tiền Thanh hiểu được."
Ông có thể hiểu là mấy người Ô Bặc Phương sợ chết, nhưng cách bọn họ làm khiến ông lạnh tâm, nên ông không muốn trả lời những người này nữa, vừa qua một nén hương là ông nhanh chóng nhảy xuống đài.
Ô Hi vội hỏi: "Cha, cha có sao không?"
"Ta không sao." Ô Tiền Thanh cười an ủi nàng, ngay sau đó đen mặt: "Những người đó rõ ràng là muốn giết ta, là ai muốn giết ta đây?"
Ô Thần Lưu nói: "Hẳn là cùng một giuộc với người muốn giết Ô gia Cao Lăng Thành."
Ô Tiền Thanh: "..."
Nếu thật sự là Ô Thần Tử muốn giết bọn họ, vậy thì rất khó ứng phó, bọn họ ở Hoàng Đô Thành không quyền không thế, linh lực cũng kém hơn nhiều so với Ô Thần Tử, khắp nơi đều là bất lợi cho bọn họ.
Ô Nhược cũng đoán được suy nghĩ của Ô Tiền Thanh: "Giặc tới thì đánh, nước dâng nâng nền."
Ô Tiền Thanh gật đầu.
Nếu Ô Thần Tử đã muốn giết bọn họ, thì cho dù bọn họ có đi đến đâu cũng sẽ bị người của Ô Thần Tử đuổi giết, vậy tại sao không trực tiếp đối mặt, nghĩ cách đối phó với thủ đoạn của Ô Thần Tử.
"Nhị ca, cho ca nè." Ô Hi cởi túi trên eo xuống đưa cho Ô Nhược.
Ô Nhược kỳ quái nhìn nàng: "Đưa cho ta làm gì?"
"Pi Pi ở trong này sẵn rồi, lát nữa lên sân thi đấu thì ca có thể dùng nó để đối phó với các thuật sư khác."
Ô Nhược không muốn bác bỏ ý tốt của nàng nên nhận lấy.
Ô Tiền Thanh nắm lấy Giác Giác đang đậu trên vai mình: "Là con kêu nó theo ta phải không."
May mà có nó ở đây, nếu không xác ông cũng nguội luôn rồi.
"Vâng."
Ô Tiền Thanh đưa Giác Giác cho cậu: "Vậy con cũng cầm nó theo luôn đi, ta sợ trận đấu kế tiếp sẽ có tên con."
Trước đó khi biết trong danh sách không có tên Ô Nhược, ông còn cảm thấy may mắn, nhưng bây giờ ngẫm lại thì cảm thấy rất có thể tên của Ô Nhược cũng bị đổi như Ô Thần Tử. Hơn nữa rất có thể Ô Thần Tử đã đổi vị trí của mình với Ô Nhược cũng nên, nếu thật là vậy thì rất không ổn, một người không có linh lực sao có thể đối phó với cửu giai?
Nửa canh giờ sau, tỷ thí thuật sư ngũ giai kết thúc, Lăng gia thắng lợi.
Đợi người chiến thắng xuống đài thì quan thẩm phán lại bước lên đài rồi nói: "Sau khi tộc trưởng mười đại gia tộc thảo luận xong liền nhận định, sử dụng yêu thú cũng như pháp khí đều bị cấm, nên các trận tỷ thí sau không được để yêu thú xuất chiến."
Ô Nhược cong môi trào phúng, biết ngay mà.
"Sao lại như vậy." Ô Hi tức giận trừng quan thẩm phán.
Ô Tiền Thanh nhíu chặt mày.
Ô Nhược đưa Pi Pi và Giác Giác cho bọn họ: "Nếu đã không được mang yêu thú xuất chiến, vậy ta không thể đem theo bọn chúng được rồi."
Người nuôi yêu thú không nhiều lắm, hơn nữa ban đầu mọi người cũng không định để yêu thú xuất chiến, nên sau khi quan thẩm phán tuyên bố chuyện này thì cũng chả có ai phản đối.
"Ta đi xem thử trận sau có tên ta không." Ô Nhược xoay người đi về phân điện.
"Nhị ca, muội đi cùng ca."
Ô Hi vội chạy theo phía sau.
Bọn họ đi vào phân điện, người Ô gia đạt đến lục giai đều đã chờ tộc trưởng đọc danh sách ở bên trong, người tỷ thí lần này ít hơn phân nửa so với ngũ giai, có thể thấy được muốn thăng lên lục giai là điều không dễ.
Ô Nhược vừa đi vào đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
"Tiểu Nhược, sao ngươi cũng về phân điện vậy?" Ô Ngọc thấy Ô Nhược đi tới liền hỏi.
Ô Nhược hơi mỉm cười: "Ta đến xem trận tỷ thí này có tên ta hay không."
Ô Thuận Nhân đi tới, cười lạnh một tiếng: "Trận tiếp theo chính là tỷ thí thuật sư lục giai, phế vật như ngươi mà cũng đòi lên sân thi đấu, đúng là làm người ta cười chết."
"Ngươi có ý gì." Ô Hi nổi trận lôi đình chắn phía trước Ô Nhược, tức giận trừng mắt Ô Thuận Nhân.
"Ý trên mặt chữ."
Ô Ngọc bất đắc dĩ nhìn Ô Thuận Nhân: "Thuận Nhân..."
Ô Thuận Nhân hừ lạnh.
Lúc này, tộc trưởng Ô gia đi tới.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Hôm qua mình bị thầy lừa một vố đau điếng nên không dịch kịp :)))
Đăng: 4/12/2021