Edit + beta: Iris
Người Diêu gia biết mấy người Ô Ngạn Lan đã nhận ra bọn họ muốn giết Ô Nhược, liền xuống tay mạnh hơn. Công kích hung ác, chiêu nào chiêu nấy như dồn người vào đường chết.
Ô Nhược trốn sau lưng Ô Ngạn Lan, né trái né phải nhảy lên nhảy xuống, trông cực kỳ có sức sống, người Diêu gia tức gần chết, ra tay càng hung ác hơn. Nhưng so với bọn họ thì Ô Ngọc - hai lần âm thầm đẩy Ô Nhược về phía người Diêu gia - càng tức hơn gấp bội, mỗi lần thấy Ô Nhược may mắn né được hay là Ô Ngạn Lan giúp Ô Nhược chặn lại công kích thì hắn đều tức đến mức muốn rút kiếm ra chém chết Ô Nhược.
Ô Ngạn Lan và đồng bạn hắn sau khi nhượng bộ ba lần, chặn vài công kích giúp Ô Nhược thì bắt đầu phản kích dữ dội, ép mấy người muốn giết Ô Nhược đến rìa lôi đài.
Ô Ngạn Lan tức giận nói nhỏ: "Bây giờ đang là tỷ thí, các ngươi không thể chờ tỷ thí xong thì giải quyết ân oán sao, đến lúc đó các ngươi muốn đối phó Ô Nhược thế nào ta cũng không quan tâm, nên hiện tại các ngươi hẳn phải tập trung đối phó với các gia tộc khác chứ không phải giết người một nhà mới đúng."
Người Diêu gia cười lạnh: "Là Quốc Sư đại nhân kêu chúng ta giết Ô Nhược trên sân thi đấu, nếu các ngươi không muốn làm hỏng chuyện tốt của Quốc Sư đại nhân thì cách hắn xa một chút, nếu sau một nén hương hắn xuống đài thì chúng ta không còn cơ hội động thủ."
Ô Ngạn Lan và đồng bạn hắn ngẩn ra.
Người Diêu gia thấy bọn họ thất thần thì nhanh chóng lách qua, tay ngưng tụ linh phù đánh về phía Ô Nhược.
Ô Nhược chạy sang lôi đài bên cạnh, đột nhiên kẽng vang lên một tiếng, quan thẩm phán hô: "Đã qua một nén hương."
Năm trận thi đấu trước không có ai nhắc nhở như vậy, nhưng thuật sư lục giai khá ít, mười đại gia tộc không muốn vì một cuộc tỷ thí mà tổn thất nhân tài, nên trước khi tỷ thí đã nhờ quan thẩm phán khi đến thời gian một nén hương thì nhắc nhở một tiếng.
Người Diêu gia sửng sốt, động tác hơi ngừng lại, liền thấy Ô Nhược nhảy xuống lôi đài.
Mấy gia tộc khác bị đẩy xuống thế hạ phong cũng thừa dịp mọi người đang sửng sốt thì vội nhảy xuống đài, trong chốc lát trên đài chỉ còn lại Tống gia, Trương gia, Lục gia và Vân gia.
Người Diêu gia muốn gϊếŧ Ô Nhược tức giận nói: "Mẹ nó, xíu nữa là giết được tiểu tử kia rồi."
"Nhưng mà a, tiểu tử kia may thật đấy."
"Người gia tộc chúng ta đã xuống hết rồi, chúng ta cũng xuống thôi."
Đám người muốn giết Ô Nhược thấy gia tộc của mình đã xuống lôi đài hết, lo sợ mình sẽ thành mục tiêu công kích của các gia tộc khác nên không dám trì hoãn thêm, nhanh chóng lui qua rìa lôi đài.
Ngay khi bọn họ vừa nhảy xuống thì bỗng bên tai vang lên tiếng kẽng, sau đó là giọng của quan thẩm phán: "Đã qua một nén hương."
Đám người Diêu gia muốn giết Ô Nhược sửng sốt, vội quay đầu lại thì thấy rõ ràng lúc nãy chỉ còn lại Tống gia, Trương gia, Lục gia và Vân gia, nhưng bây giờ lục giai của mười đại gia tộc vẫn còn đầy đủ trên lôi đài, sau đó mấy gia tộc bị rơi xuống thế hạ phong lục tục đi xuống lôi đài, cuối cùng chỉ còn lại Ô gia, Yến gia và Lăng gia, Trương gia, mà trong đó còn có cả Ô Nhược đứng ở trung tâm lôi đài.
Bọn họ kinh hãi: "Sao lại như vậy? Không phải Ô Nhược đã nhảy xuống đài rồi hả? Sao lại còn ở trên lôi đài?"
Mọi người khiếp sợ nhìn nhau, một người trong đó hô lên: "Không ổn, chắc chắn lúc nãy chúng ta bị dính ảo giác, những gì nhìn thấy trước đó đều là giả, bây giờ mới là thật."
"Má nó, chắc chắn là Ô Ngạn Lan tạo ra ảo giác."
Đúng lúc này, Ô Nhược quay đầu lại nhìn bọn họ, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười chói mắt.
Ô Thần Tử quan sát thi đấu ở đằng xa lãnh lệ nheo mắt, thế nhưng Ô Nhược lại duy trì được một nén hương.
Ô Ngạn Lan đến bên cạnh Ô Nhược: "Ngươi còn không xuống nhanh đi."
Khó khăn lắm mới thoát được một kiếp, bộ muốn ở lại đây chờ chết hay gì.
"Ồ." Ô Nhược đang định xoay người đi thì bị Ô Thuận Nhân giữ vai lại: "Hiếm khi hắn được lên lôi đài chơi, xuống nhanh như vậy thì còn gì thú vị nữa."
Ô Ngạn Lan trừng hắn một cái.
Ô Ngọc đi tới hô: "Lan thiếu gia, cẩn thận."
Ô Ngạn Lan nghiêm mặt lại, nhanh chóng xoay người cản một kích của con cháu Yến gia.
"Ô Nhược sẽ tiếp tục bồi chúng ta đánh." Ô Thuận Nhân kéo tay Ô Nhược chạy đến chỗ Yến gia và Lăng gia.
Ô Hi dưới lôi đài nôn nóng: "Đã qua một nén hương rồi mà sao nhị ca vẫn chưa xuống."
"Chỉ e là không xuống được." Ô Thần Lưu nhìn tay Ô Nhược đang bị Ô Thuận Nhân nắm chặt lấy.
Ô Tiền Thanh đen mặt: "Người đang nắm Ô Nhược không phải là người đi báo danh tỷ thí cùng Ô Ngọc sao?"
Ô Hi tức giận nói: "Người kia cũng là người Ô gia mà, chết tiệt, rõ ràng hắn xem thường nhị ca là phế vật không có linh lực mà lại không cho nhị ca xuống đài, muốn nhị ca chết trên lôi đài chắc, người này thật ngoan độc, quả nhiên thứ chơi cùng Ô Ngọc đều không tốt lành gì."
Linh Mạch Hàn ngồi ở chỗ giành cho hoàng thất, bấu chặt lấy tay vịn trên ghế, nhìn chằm chằm người trên lôi đài.
Trên lôi đài, Ô Thuận Nhân vừa lôi kéo Ô Nhược vừa đánh nhau với con cháu hai gia tộc khác, lúc người khác đánh tới thì kéo Ô Nhược ra làm lá chắn.
Ô Nhược sao có thể tùy ý hắn muốn làm gì thì làm, đứng vững trên lôi đài đùa giỡn: "Ngươi cứ kéo cổ tay ta như vậy thì phu quân ta sẽ ghen mất."
"Đệch." Ô Thuận Nhân không thực hiện được gian kế, cuống cuồng chặn lại công kích của đối phương, thầm nghĩ, sao sức lực của phế vật này lại lớn như vậy, thế nhưng vừa rồi hắn không kéo được người.
Sau đó biến thành một mình Ô Thuận Nhân lấy một chọi hai, dần dần rơi xuống thế hạ phong, huống chi tay hắn còn đang nắm chặt tay Ô Nhược, quả thực là một tay khó địch nổi bốn tay.
Đột nhiên đối phương sử dụng Linh Kiếm Chú, đâm càng lúc càng nhanh và dữ dội hơn.
Phập một tiếng, ngực của Ô Thuận Nhân bị trúng một kiếm, sau đó cơ thể không chịu nổi một kiếm có chứa linh lực đâm sâu vào nên khí huyết nghịch lưu, phun ra một ngụm máu tươi.
Đồng bạn của Ô Thuận Nhân nhanh chóng chạy lại, đánh đuổi đối phương đi: "Thuận Nhân, ngươi không sao chứ?"
Ô Thuận Nhân phun máu tươi xong thì giơ tay lau máu ở khóe miệng: "Không sao."
Bỗng hắn quay đầu lại, hung ác nhìn chằm chằm Ô Nhược: "Đồ phế vật đáng chết."
Ô Nhược cười lạnh: "Nếu đã biết ta là phế vật thì kéo ta lại đây làm gì."
"Ngươi muốn xuống đài, nằm mơ đi." Vốn Ô Thuận Nhân chỉ muốn trêu đùa Ô Nhược một chút, muốn xem thử bộ dạng yếu đuối thét chói tai của cậu, nhưng bây giờ chỉ muốn giết chết Ô Nhược.
Nhưng hắn vẫn còn giữ chút lý trí, nếu hắn giết Ô Nhược trước mặt mọi người, chắc chắn sẽ bị xử phạt.
Ô Thuận Nhân vội ăn một viên đan dược chữa thương rồi kéo Ô Nhược đến nơi đang diễn ra trận đấu kịch liệt nhất, sau đó đẩy người vào trung tâm phát động huyền thuật của tứ đại gia tộc.
Ô Hi dưới đài bỗng trợn to mắt, khủng hoảng la to: "Nhị ca, nguy hiểm - -"
Ô Tiền Thanh cũng gấp gáp hô to: "Tiểu Nhược, mau dùng pháp khí phòng ngự."
Linh Mạch Hàn trên ghế ngồi hoàng thất rốt cuộc không nhịn được đứng lên, người bên cạnh đều tò mò nhìn hắn.
Ô Thần Tử ngồi một bên khác cũng cong khóe môi, con cháu Ô gia kia quả thực đã giúp hắn một đại ân.
Khóe mắt Ô Ngọc liếc thấy một màn này, cũng hơi cong môi, phế vật này đáng bị chết sớm.
Mấy người trên đài quan sát cũng bị đứng tim, bọn họ không muốn một mỹ nhân tuyệt sắc cứ chết như vậy, có người kích động kêu lên.
"Mau tránh xa."
"Nhanh dùng pháp khí giữ mạng đi, cho dù bị xử phạt cũng không sao đâu."
Mà đệ tử bốn gia tộc đang trên lôi đài lại nghe có người thì thầm: "Thiên hách dương dương, địa hách dương dương, thần sát sắc lệnh, luật lệnh cửu chương, phá - -"
Đột nhiên một cổ linh lực cực lớn bộc phát, sau đó một trọng lực vô hình đè xuống như trời sập đất sụp, hàng trăm con cháu đứng ở trung tâm lôi đài bị áp cho nằm bò ra đất, ngay sau đó trung tâm lôi đài vỡ ầm một tiếng thành cái hố to, đám con cháu ngã trên mặt đất phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi.
Tức khắc toàn trường lạnh ngắt như tờ, chỉ có mấy người đứng ở rìa lôi đài là còn thanh tỉnh, nhưng đều bị dọa sợ đến mức quên mất mình đang đánh nhau, nhìn cái hố chình ình giữa đài mà dại ra.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Mọi người chớp chớp mắt, phát hiện giữa lôi đài vẫn còn một người đang đứng vững, mà người đó lại chính là Ô Nhược lúc nãy bị người ta đẩy vào đó.
Ô Thần Tử đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm người trên đài.
Hoàng thất trên đài quan sát hoàng gia cũng đua nhau đứng dậy nhìn, tò mò không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đáy mắt Linh Mạch Hàn toàn là ngạc nhiên.
Những người khác trên đài quan sát cũng lần lượt đứng lên.
Tộc trưởng Ô gia, Ô Bặc Phương và người Ô gia Cao Lăng Thành đều vẻ mặt khó tin nhìn người trên đài.
Ô Hi dưới lôi đài giật mình nói: "Sao... Sao lại thế này?"
Ô Tiền Thanh vẻ mặt kinh ngạc.
Ô Thần Lưu híp mắt, trên mặt lộ tia khâm phục: "Nhị ca ngươi trong hình huống hỗn loạn mà vẫn có thể vô thanh vô tức bố trí một đại trận, a, lão phu chưa từng gặp ai đã ở trên đôi đài mà còn rảnh rỗi bố trí đại trận, hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt."
Tiểu tử xinh đẹp này rõ ràng chỉ trốn tới né lui trên đài thôi mà, rốt cuộc đã bố trí trận pháp từ khi nào vậy mà đến cả hắn cũng không nhìn thấy vậy, chờ cậu xuống đài rồi hỏi mới được.
Ô Hi nghi hoặc: "Đại trận gì vậy?"
"Trận trọng thiên, có thể áp mọi người xuống đất chỉ trong nháy mắt."
Ô Hi càng thêm nghi hoặc: "Không phải trận pháp phải có linh lực điều khiển mới được sao?"
Ô Thần Lưu liếc nàng một cái: "Thế nên nhị ca ngươi không những có linh lực mà linh giai còn khá cao."
Ô Hi: "!!!!!!"
Nhị ca nàng có linh lực?
Nàng thân là tiểu muội sao lại không biết chuyện này?
Ô Tiền Thanh cũng vẻ mặt khiếp sợ: "Tiểu, Tiểu Nhược có linh lực?"
Ô Thần Lưu hơi tò mò vì sao bọn họ lại không biết chuyện này: "Chờ hắn xuống rồi các ngươi tự hỏi đi."
Đúng lúc này có người la lên: "Hay - -"
Mọi người hoàn hồn lại, vỗ tay khen ngợi, toàn trường đều là tiếng hoan hô.
Lúc trước đấu lôi đài toàn là người tự mình đi xuống, không thì là bị người khác đánh bay xuống, chưa từng thấy ai một mình lại áp được hơn trăm người xuống đất chỉ trong nháy mắt.
"Là cha con đó, cha con đó nha." Đản Đản hưng phấn nhảy dựng trên người Hắc Tuyển Đường còn đang bị sốc nặng: "Cha con thật lợi hại, cha con thật mạnh mẽ."
Hắc Tuyển Đường kích động ôm đùi bé: "Tiểu chất nhi, sính lễ tương lai của con, tứ thúc bao."
Nỗ Mộc cười ha ha: "Không hổ là đồ đệ của ta."
"..." Hắc Tuyển Dực liếc nhìn bọn họ, rồi nhìn Ô Nhược trên lôi đài, khóe miệng cũng cong lên một đường hoàn mỹ.
°°°°°°°°°°
Đăng: 7/12/2021