Edit + beta: Iris
Ô Nhược đoán có lẽ giờ này Ô Ngọc và Nguyễn Lam Như đã về đến sân Ô gia, nếu Dạ Ký qua đó hẳn sẽ bắt được người ngay, nhưng qua một nén hương, người thì đã về và cũng lấy được Tam Thất Thạch nhưng lại không bắt được Ô Ngọc.
Cức Hi khoanh tay trước ngực, giận dữ hỏi: "Sao chỉ đem có Tam Thất Thạch về, còn đứa ăn cắp đâu?"
Dạ Ký giải thích: "Bọn họ đang có tang sự, nhiều người, không tiện bắt người đi."
Ô Nhược nhìn Tam Thất Thạch y hệt cục đá, hỏi: "Có thể cho ta mượn Tam Thất Thạch nhìn thử chút không?"
Cức Hi cười nhạo: "Ngày nào ngươi cũng thấy Đản Đản mà còn chưa nhìn đủ sao?"
"Ta chưa từng thấy Tam Thất Thạch trước khi hóa thành hình người."
Dạ Ký đưa Tam Thất Thạch cho cậu.
Ô Nhược tưởng Tam Thất Thạch sẽ rất nặng, nào ngờ cầm lên mới biết, nó nhẹ như trái cầu vậy, hơn nữa còn rất mềm và co dãn, giống như da em bé.
Cậu nhịn không được chọc chọc Tam Thất Thạch: "Này là cục đá thật sao? Sao lại mềm mịn như vậy?"
Cức Hi trợn trắng mắt: "Ai quy định Tam Thất Thạch thì phải là cục đá, nếu là cục đá thì sao nặn được thành đứa bé có huyết nhục."
Hắc Tuyển Dực cũng tò mò chọc chọc Tam Thất Thạch.
Ô Nhược nhìn y, rồi nhìn Tam Thất Thạch, đột nhiên nhớ tới trước kia ở Cao Lăng Thành cậu đã nằm mơ, mơ thấy Hắc Tuyển Đường trong mộng đang nặn một cục bột trắng, mà cục bột trắng đó rất giống với Tam Thất Thạch, chẳng lẽ...
Không, sẽ không đâu.
Kiếp trước, cậu trọng sinh trước khi tìm được Tam Thất Thạch, không thể nào thấy được chuyện này.
Tam Thất Thạch này chỉ là trùng hợp giống với cục bột trắng trong mộng cậu mà thôi.
Hắc Tuyển Dực thấy cậu lạ lạ: "Làm sao vậy?"
Ô Nhược nắm tay Hắc Tuyển Dực: "Không sao."
Thật ra cậu biết rất rõ nguyên nhân cậu không muốn thừa nhận Tam Thất Thạch là cục bột trắng trong mộng, là vì cậu không muốn nghĩ Hắc Tuyển Dực sẽ chết, sẽ biến mất sau khi cậu rời khỏi.
Hắc Tuyển Dực thấy hốc mắt cậu đỏ lên, nhanh chóng ôm người ngồi lên đùi.
Cức Hi thấy bọn họ lại tú ân tú ái thì muốn châm chọc vài câu, nhưng cảm thấy bầu không khí có gì đó sai sai, hơn nữa còn tự nhiên thấy hâm mộ hai người kia.
Hắn bất giác nhìn Dạ Ký, lập tức bắt gặp đôi mắt nóng rực của Dạ Ký.
Cức Hi như bị phỏng, nhanh chóng dời tầm mắt, ngay sau đó thì bị người ôm vào ngực.
Hắn hơi sửng sốt, muốn giãy giụa nhưng Dạ Ký lại nói nhỏ bên tai hắn: "Đừng làm phiền bọn họ."
Cức Hi: "..."
Ngón tay Dạ Ký niết khuôn mặt nhỏ của Cức Hi, lập tức nhận được cái trừng mắt của hắn.
Không lâu sau thì thủ vệ đi vào, đánh vỡ khoảng tĩnh lặng này: "Khởi bẩm chủ tử, Ô gia đưa thiếp báo tang đến."
Hắc Tuyển Dực nói: "Đưa vào đây."
Hộ vệ Ô gia đặt thiếp báo tang lên bàn: "Hạ nhân đưa thiếp nói, người Ô gia Cao Lăng Thành sau khi tỷ thí, trên đường trở về thì lọt vào ám sát, có 62 người mất mạng tại chỗ, hiện tại đang làm tang sự ở từ đường Ô gia."
Ô Nhược không cảm thấy ngoài ý muốn, với trình độ tham lam của Ô gia Cao Lăng Thành, sớm hay muộn cũng rước họa sát thân.
"Đi báo cho cha mẹ ta biết."
Tang sự này chắc chắn phải tham gia rồi, dù sao thì bọn họ cũng có quan hệ máu mủ.
"Dạ, phu nhân."
Ngay sau đó, Ô Tiền Thanh và Quản Đồng, Ô Hi vội vàng chạy tới đại sảnh: "Tiểu Nhược, ta nghe nói mấy người tằng tổ phụ bị ngộ hại, có thật không?"
"Hẳn là thật." Ô Nhược đưa thiếp báo tang cho Ô Tiền Thanh: "Chết rất nhiều người, tổ phụ cũng là một trong số đó."
Ô Tiền Thanh run lên, nhanh chóng cầm thiếp xem qua, ngoại trừ cha ông thì còn có đại ca ông Ô Tiền Cạnh, đại tẩu Tang Đông Di, tứ đệ Ô Tiền Bân, tứ đệ muội Liêu Liễu Yến, ngũ đệ muội Đổng Trà Kỷ, cháu trai lớn Ô An Kỳ, cháu trai Ô Tiếu, chất nữ Ô Vân và tất cả người ở Tây Đại Viện đều chết hết, bên Bắc Đại Viện chỉ còn lại Ô An Thục và Ô Tiền Hằng, Đông Đại Viện thì còn lại một mình Ô Thăng, những người khác đều bỏ mình tại chỗ, hơn nữa còn chết bốn trưởng lão.
Bây giờ Ô gia chỉ còn lại mười hai người là Mục Tú Uyển, Ô Tiền Ly, Nguyễn Lam Như, Ô Tiền Đồng, Ô An Dịch, Ô Ngọc, Ô Hạo, Ô Thế, Ô Bách, Ô Tiền Hằng, Ô An Thục, Ô Thăng.
"Sao lại như vậy?" Ô Tiền Thanh lập tức nghĩ ra là ai làm, cả giận nói: "Xuống tay thật độc ác, quả thật là đuổi tận giết tuyệt, không phải là con người mà."
Quản Đồng nói: "Hiện tại chúng ta nhanh chóng đến từ đường tham gia tang lễ đi."
"Được."
Mấy người Ô Tiền Thanh và Ô Nhược chạy tới đại viện mà Ô gia Cao Lăng Thành đang ở, còn chưa đi vào sân đã nghe thấy tiếng mọi người khóc la.
Tức khắc, hốc mắt Ô Tiền Thanh và Quản Đồng, Ô Hi đều đỏ lên.
Bọn họ đi vào, lọt vào tầm mắt là quan tài chất đầy đại viện.
Ô Bặc Phương đỏ mắt đi tới: "Đi gặp cha ngươi lần cuối đi."
Ô Tiền Thanh nhìn chằm chằm vào mắt Ô Bặc Phương: "Tổ phụ, chắc ngài cũng hiểu rõ là ai làm chuyện này đúng không?"
Ô Bặc Phương ngẩn ra.
Vào lúc tỷ thí của thuật sư tam giai thì hắn đã nghĩ ngay đến Ô Thần Tử đang cảnh cáo bọn họ. Vốn định sau khi trở về sẽ nói rõ với mọi người, ai mà ngờ chưa về đến Ô gia đã gặp thích khách, một hơi liền giết hơn trăm người, trong đó có 62 người là Ô gia Cao Lăng Thành, còn lại là hộ vệ.
Ô Tiền Thanh thở dài, đi qua chỗ mẫu thân Mục Tú Uyển.
Mục Tú Uyển thấy con trai thứ ba thì lập tức khóc lớn: "Tiền Thanh, cha của con, ông ấy..."
Ô Tiền Thanh đi đến an ủi: "Mẹ, ngài đừng khóc, kẻo làm bản thân bị thương."
"Tiền Thanh, con nhất định phải tìm ra người ám sát cha con, báo thù cho cha con và bọn đại ca."
Ô Tiền Thanh hơi biến sắc, gật đầu một cách khó khăn.
Làm sao ông có thể nói rằng hung thủ ám sát chính là chủ của nơi mà bọn họ đang khóc tang đây.
Mục Tú Uyển khóc thét: "Tiền Thanh, bây giờ ta chỉ còn có con và Tiền Ly, Tiền Đồng..."
Ô Nhược nghe lời này liền có cảm giác không tốt.
Quản Đồng không nỡ nhìn bà bà khóc thương tâm như vậy liền tiến lên an ủi vài câu, nhưng lại bị Mục Tú Uyển tránh đi.
Ô Hi thấy thế liền kéo Quản Đồng rời đi: "Mẹ, con đi nhìn bát muội."
"Ừ." Quản Đồng gật đầu.
Ô Nhược híp mắt nhìn Mục Tú Uyển, xoay người kéo Hắc Tuyển Dực đi theo Ô Hi xem Ô Vân.
Ô Bách mắt đỏ lên vì khóc, thấy bọn họ đi tới thì gọi: "Tam bá mẫu, lục ca, thất tỷ."
Ô Tiền Đồng đang đối diện với thi thể Ô Tiếu, nghe vậy thì quay đầu lại tức giận khóc lớn: "Các ngươi đến đây làm cái gì? Có phải thấy ta mất đi phu nhân, còn chết thêm con trai, con gái thì cảm thấy rất vui đúng không? Các ngươi cút đi, không cần các ngươi giả bộ làm người tốt."
Mọi người nghe được thì thút thít nhìn lại.
Ô Hi khóc ròng nói: "Ta chỉ muốn tiễn bát muội đoạn đường cuối thôi."
"Đánh rắm, các ngươi tới đây là để cười nhạo ta." Ô Tiền Đồng kích động: "Nơi này không cần các ngươi, cút chỗ khác đi."
Ô Hi bị lời này làm cho tức muốn chết.
Nếu không phải người chết là thân nhân của nàng, nàng đã kéo Quản Đồng rời đi, nàng thật sự không hiểu vì sao bọn họ lại ghét người Thư Thanh Viện đến vậy, rõ ràng bọn ngũ thúc làm chuyện thất đức trước nhưng lại luôn tỏ ra là mấy người các nàng mới là tội nhân.
Ô Bách nói: "Cha, thất tỷ chỉ là tốt bụng đến thăm chúng ta thôi."
Ô Tiền Đồng trừng Ô Bách: "Bọn họ tốt bụng chỗ nào, Tiểu Bách, con đừng bị bọn họ lừa."
"Bọn họ gạt con cái gì? Con có gì đáng giá để bọn họ gạt con? Mấy người thất tỷ đến đây chỉ muốn tiễn mẹ đoạn đường cuối thôi mà."
"Mẹ con không cần bọn họ tiễn."
Cuối cùng Ô Bách không chịu nỗi bộ dạng này của Ô Tiền Đồng nữa, đột nhiên đẩy hắn xuống, tức giận gầm lên: "Cha quậy đủ chưa?"
Ô Tiền Đồng sửng sốt, con trai út của hắn chưa từng lớn tiếng với hắn như vậy bao giờ.
Đáy mắt Ô Bách đầy đau thương, khuôn mặt tái nhợt lộ ra thất vọng tột độ, hắn đen mặt đứng từ trên cao nhìn xuống Ô Tiền Đồng, bi phẫn nói: "Trước kia đều là chúng ta sai, là chúng ta làm chuyện quá đáng với nhà tam thúc, cha không biết sai thì thôi đi, vì sao còn trách ngược lại người khác, bây giờ chúng ta đã hai bàn tay trắng, bọn thất tỷ cho dù có rắp tâm gì thì có thể lấy được gì từ người chúng ta? Bọn họ chỉ muốn tiễn đưa mẹ và mọi người đoạn đường cuối thôi mà, sao cha cứ phải cản trở cho bằng được vậy, có phải cha thấy không có ai đến đưa tiễn mẹ và mọi người thì mới thấy vui đúng không?"
Ô Tiền Đồng: "..."
Ô Nhược: "..."
Tức khắc xung quanh đều an tĩnh lại, trừ tiếng nấc rất nhỏ.
Ô Bách xoay người khom lưng với mấy người Quản Đồng, nghẹn ngào nói: "Tam bá mẫu, trước kia cha ta làm những chuyện quá đáng, bây giờ ta ở đây xin lỗi mọi người, hy vọng mọi người có thể tha thứ cho bọn họ."
Quản Đồng nói: "Chuyện trước kia cũng đã qua, không cần nhắc lại."
Ô Bách đỏ mắt gật đầu.
Ô Hi nhìn Ô Vân trong quan tài, nức nở nói: "Không ngờ Tiểu Vân lại ra đi như vậy."
Quản Đồng lấy khăn tay lau nước mắt ở khóe mắt, bà vẫn còn nhớ lúc Ô Vân còn nhỏ làm nũng trong lòng bà, bây giờ lại nằm bất động trong quan tài, thật không dám tin chuyện này là sự thật.
Ô Nhược thấy Ô Vân mở to mắt, chết không nhắm mắt liền vuốt mắt giúp nàng, nhưng dù vuốt thế nào thì mắt nàng vẫn mở trừng ra.
Ô Bách thì thầm một cách khó khăn: "Trước khi chết, đại tỷ bị người trong xe ngựa cưỡng hiếp."
Ô Nhược bỗng chốc lãnh lẽo nheo mắt lại, không khỏi nhớ đến cảnh tượng Quản Đồng trước khi chết ở kiếp trước.
Ô Hi khóc lóc nói: "Tiểu Vân, ngươi an tâm đi đi, nếu chúng ta tìm được người giết ngươi, nhất định sẽ báo thù giúp ngươi."
Rồi nàng vuốt mắt cho Ô Vân, lúc này cuối cùng Ô Vân cũng có thể nhắm mắt.
Ô Hi che miệng khóc lên.
Quản Đồng cũng nhịn không được khóc ra tiếng.
Ô Nhược nhìn các nàng khổ sở, nhưng bản thân lại không thương tâm chút nào, thấy phần lớn thân nhân chết đi cậu đều không có chút dao động nào.
Hắc Tuyển Dực ôm cậu vào lòng, dẫn cậu ra đại viện.
Ô Nhược ôm eo y, nhỏ giọng nói: "Ta không khổ sở chút nào, ngược lại còn rất vui."
Vui vì rốt cuộc những người này đã chết hơn phân nửa, còn nửa còn lại sẽ không được sống an lành.
Hắc Tuyển Dực không nói gì, khẽ vỗ vai Ô Nhược.
Đột nhiên, vườn hoa cách đó không xa truyền đến tiếng động.
Ô Nhược nhìn lại thì thấy có bóng người chui vào vườn hoa, nôn nóng tìm thứ gì đó, tìm hồi lâu không thấy thì xoay người tiếp tục tìm ở vườn hoa khác.
Lúc này cậu mới thấy rõ người kia chính là Ô Ngọc.
°°°°°°°°°°
Đăng: 14/12/2021