Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Edit + beta: Iris

Từ lúc Hắc Tuyển Dực vào phòng tắm, Ô Nhược cứ nằm trên giường nhớ lại chuyện kiếp trước.

Kiếp trước bộ có cao nhân nào lợi hại hơn Ô Thần Tử xuất hiện sao? Cậu nghĩ mãi nhưng vẫn không nghĩ ra ai.

Cơ mà kiếp trước vào lúc này, cậu vẫn còn ở Cao Lăng Thành, chỉ biết chút ít chuyện ở Hoàng Đô Thành, có lẽ cao nhân này xuất hiện lúc mà cậu chưa đến Hoàng Đô Thành.

"Đang nghĩ gì vậy?" Hắc Tuyển Dực trở về thì thấy Ô Nhược nằm đơ ra trên giường, liền tò mò hỏi.

"Ta đang nghĩ chắc là Ô Úy Tuyết hận ta thấu xương, nhưng bây giờ nàng đã là bát giai, còn ta mới có lục giai, lúc đối mặt với nàng, chắc chắn ta sẽ chịu thiệt lớn, cho nên..." Ô Nhược quay đầu nhìn Hắc Tuyển Dực đang chải tóc, sợi tóc như bàn tay mơn trớn lấy khuôn ngực rắn chắc của y.

Cậu không khỏi nín thở, mỹ nam mới tắm xong là tuyệt nhất.

"Cho nên cái gì?" Hắc Tuyển Dực không nghe thấy câu sau thì ngẩng đầu lên, liền thấy một bóng người nhào tới, nếu không phải y phản ứng nhanh thì đã vồ ếch rồi.

"Cho nên..." Ô Nhược treo trên người Hắc Tuyển Dực: "Chúng ta phải càng ân ái hơn nữa, làm Ô Úy Tuyết tức chết."

"..." Hắc Tuyển Dực cảm giác có vật cứng đỉnh lên bụng mình, y nhướng mày, khàn giọng hỏi: Muốn ân ái nhiều hơn, hửm?"

"Ân ái đến mức khiến người khác vừa nhìn liền biết tối nay chúng ta có hoan ái." Ô Nhược gấp gáp cởi quần áo: "Lên giường đi."

Hô hấp của Hắc Tuyển Dực nặng nề, muốn thổi tắt nến nhưng bị Ô Nhược cản lại.

"Ta muốn nhìn ngươi."

Hắc Tuyển Dực trực tiếp bế người lên giường, cởi quần áo lót, đè cậu dưới thân.

Tối nay Ô Nhược cực kỳ nhiệt tình, giống như muốn ép khô Hắc Tuyển Dực mới chịu bỏ qua, trên cơ thể chỗ nào cũng có lưu lại ấn ký, phần dưới tai là hiện rõ nhất, ngay cả áo cổ cao cũng không che được dấu hôn.

Tới nửa đêm, Ô Nhược mới cảm thấy mỹ mãn ôm y đi ngủ.

Hắc Tuyển Dực cúi đầu nhìn vết tích trên người, khóe miệng không khỏi nhếch lên, ngay cả mu bàn tay và lòng bàn tay cũng bị mút thành ấn ký màu tím.

Y ôm người vào sát ngực, hôn lên trán cậu rồi nhắm mắt ngủ.

Tới giờ Mẹo chuẩn bị thức dậy, Ô Nhược đột nhiên bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn nóc giường.

"Gặp ác mộng sao?" Hắc Tuyển Dực bị tiếng động của Ô Nhược đánh thức, mở mắt ra hỏi.

Ô Nhược quay đầu nhìn chằm chằm Hắc Tuyển Dực lúc lâu mới hoàn hồn: "Ừ..."

Cũng không phải là ác mộng gì, chỉ là sau khi ngủ, cậu liền mơ thấy cảnh Nguyễn Trì Tranh giết cả nhà cậu ở kiếp trước, mỗi động tác đều vô cùng rõ ràng chi tiết. Điều kỳ lạ nhất là khi sư phụ của Nguyễn Trì Tranh chưa nói chuyện, tất cả hình ảnh đều lướt qua rất nhanh như được dán phù tăng tốc, nhưng đến khi sư phụ của Nguyễn Trì Tranh nói chuyện, hình ảnh lập tức trở lại tốc độ bình thường, cho đến khi Hắc Tuyển Dực đến, Nguyễn Trì Tranh và sư phụ của hắn chạy thoát. Tức khắc cảnh tượng lại quay về lúc Nguyễn Trì Tranh gϊếŧ cả nhà cậu, tốc độ hình ảnh vẫn như đàn kéo quân trước khi sư phụ của Nguyễn Trì Tranh nói chuyện, rồi sau đó hình ảnh lại khôi phục lại bình thường, cứ như vậy, nguyên đêm cậu toàn mơ thấy giọng của sư phụ Nguyễn Trì Tranh.

Hắc Tuyển Dực hỏi: "Mơ thấy gì vậy?"

"Ta mơ thấy..." Ô Nhược do dự một lát mới nói: "Ta mơ thấy sư phụ của Nguyễn Trì Tranh."

Đã lâu lắm rồi cậu mới mơ thấy chuyện ở kiếp trước, có phải do gần đây cậu nôn nóng muốn gặp sư phụ của Nguyễn Trì Tranh nên mơ thấy hắn không?

Hay là giấc mộng này đang cố báo hiệu gì đó với cậu, nếu không vì sao chỉ khi mơ thấy sư phụ của Nguyễn Trì Tranh thì hình ảnh sẽ lướt chậm lại, rồi cứ lặp đi lặp lại giấc mộng này.

Chẳng lẽ sư phụ của Nguyễn Trì Tranh sắp xuất hiện? Hoặc là đã xuất hiện rồi?

Nếu như đã xuất hiện rồi thì...

Ô Nhược tự dưng liên tưởng đến sư phụ của Nguyễn Trì Tranh với cao nhân mà bọn họ nói lúc nãy.

Hắc Tuyển Dực hỏi: "Sư phụ hắn là ai?"

"Ta không biết."

Hắc Tuyển Dực vuốt tóc cậu: "Chỉ là mơ mà thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, ngươi muốn ngủ tiếp hay không?"

Ô Nhược mất ngủ rồi: "Không cần."

"Ngươi chắc chắn?" Hắc Tuyển Dực vuốt ve cánh tay cậu: "Đêm qua tốn nhiều sức như vậy, chẳng lẽ không mệt sao?"

Ô Nhược nhớ đến sự chủ động tối qua của mình thì đỏ mặt, ngồi dậy nhào lên người Hắc Tuyển Dực, hôn lên môi y một cái: "Bây giờ ta còn có thể làm thêm mấy lần nữa nè."

Hắc Tuyển Dực cười, hôn lên trán cậu, thân thiết tình chàng ý thiếp với cậu một hồi mới đứng dậy rửa mặt.

Lúc ăn sáng, Hắc Tuyển Đường mắt sắc phát hiện ra hai tay và trên lưng Hắc Tuyển Dực có vết tím, hơi sửng sốt một chút, tức khắc hiểu ra, cười to: "Đại ca, đại tẩu, hai người cũng thật là, thiện chiến quá đê."

Nếu hắn đoán đúng, ấn ký trên mu bàn tay chính là dấu hôn, nói vậy đại tẩu hắn có dục chiếm hữu rất lớn với đại ca hắn nha.

Ô Hi kỳ quái nhìn Hắc Tuyển Đường: "Ngươi cười gì vậy?"

Những người khác cũng tò mò, chỉ có Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược là biết hắn cười vụ gì.

Hắc Tuyển Đường nhịn cười lắc đầu: "Không có gì, không có gì."

Ô Hi nhìn lại thì thấy tay Hắc Tuyển Dực có vệt tím: "Dực ca, mu bàn tay ca bị thương hả? Muội có thuốc trị thương ở đây nè, ca cần dùng không?"

"Không cần đâu." Hắc Tuyển Đường trả lời giúp Hắc Tuyển Dực: "Đại ca muội muốn giữ lại vết thương này, đến khi nó tự biến mất mới thôi."

Ô Hi tò mò: "Tại sao vậy?"

"Khụ - -" Hắc Tuyển Đường ho nhẹ một tiếng: "Không có gì hết, đừng hỏi nữa, cơm sắp nguội rồi."

Dạ Ký yên lặng nhìn mu bàn tay Hắc Tuyển Dực, rồi yên lặng quay lại nhìn Cức Hi 6 tuổi, khẽ cau mày.

Sau khi ăn no, thừa dịp mọi người rời bàn, hắn nhỏ giọng hỏi bên tai Cức Hi: "Đến khi nào ngươi mới chịu lớn trở lại?"

Cức Hi liếc hắn một cái: "Hỏi chi?"

"Ngươi nói xem?"

Cức Hi ngồi đối diện với Dạ Ký một lúc lâu mới hiểu được mục đích hắn hỏi câu này, đỏ mặt nói: "Ngươi nằm mơ đi, cả đời này bổn tọa sẽ không lớn trở lại."

"..." Dạ Ký không từ bỏ ý định, lại hỏi: "Viên cực phẩm thần linh đan kia đâu?"

Nói không chừng sau khi ăn cực phẩm thần linh đan xong sẽ lớn trở lại.

"Cho Ô Nhược rồi." Cức Hi hừ lạnh một tiếng rồi đi ra ngoài, đúng lúc này, Hắc Càn đi tới nói: "Chủ tử, hội đấu giá xuất hiện năm viên cực phẩm thần linh đan."

Hắn đưa tờ danh sách vật phẩm bán đấu giá cho Hắc Tuyển Dực: "Đẩy thời gian đấu giá lên 1 tháng 11."

Ô Hi nghe xong thì mở to mắt: "Năm viên? Phải tốn biết bao nhiêu bạc a?"

Ở chợ đen lần trước, hai viên cực phẩm thần linh đan đã 3000 vạn lượng bạc, bây giờ có tận năm viên, chẳng phải hơn 9000 vạn sao?

Ô Tiền Thanh kinh ngạc nói: "Cực phẩm thần linh đan? Lần trước Tiểu Nhược có nói là ăn cực phẩm thần linh đan nên mới tăng linh giai đúng không? Ta chỉ nghe nói chứ chưa thấy bao giờ."

Ô Hi hưng phấn nói: "Con thấy rồi nè, con thấy ở chợ đen đó."

Hắc Tuyển Đường nhìn Hắc Tuyển Dực: "Đại ca muốn mua hết toàn bộ hả?"

Hắc Tuyển Dực cau mày, im lặng nhìn danh sách bán đấu giá.

Tự dưng Ô Nhược có cảm giác bất an, không biết có phải vì bị cao nhân cứu Ô Úy Tuyết ảnh hưởng hay không, cậu cứ luôn cảm thấy có người đào sẵn hố chờ bọn họ nhảy vào.

Cậu nhìn Hắc Tuyển Dực, đúng lúc Hắc Tuyển Dực cũng nhìn cậu: "Ta thấy lúc này mà mua đan dược thì không tốt lắm."

Dù sao thì ăn đan dược này rất có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, tuy nói cậu có thể phân biệt được các thành phần dược liệu, nhưng không có nghĩa là cậu nhận ra được tất cả các dược liệu đó, nên đi hút linh lực của người khác vẫn an toàn hơn.

Hắc Tuyển Dực cũng nghĩ như vậy.

Vừa xuất hiện một cao nhân, tự nhiên lại nhảy ra năm viên cực phẩm thần linh đan, khó mà nói đây là trùng hợp hay là có người cố ý làm ra.

"Ta có thể nhìn thử không?" Dạ Ký hỏi.

Hắc Tuyển Dực liếc hắn một cái, đưa danh sách đấu giá cho hắn.

Dạ Ký nhìn qua một lần, cuối cùng dừng lại trước tên cực phẩm thần linh đan, rồi trả lại danh sách cho Hắc Tuyển Dực.

"Đệ cũng muốn xem." Hắc Tuyển Đường giựt tờ danh sách: "Ừ, cái này được, cái này tốt..."

Hắn nhìn chỗ giới thiệu trên danh sách đấu giá một hồi, rồi lén nhìn sang Ô Hi.

"Phu nhân, chủ tử, đồ đặt làm ở cửa hàng y phục mấy ngày trước, giờ đã đưa tới." Thủ vệ tiến vào bẩm báo.

Ô Nhược nói: "Kêu bọn họ nâng vào."

Bây giờ đã đổi mùa nên phải làm khá nhiều y phục mới.

Thủ vệ liên tục nâng mười cái rương lớn vào.

Ô Nhược mở rương ra, kiểm tra sơ qua một lần liền trả phần bạc còn lại cho chưởng quầy.

Chưởng quầy nhận được ngân phiếu thì mỉm cười rời đi.

Ô Nhược phát y phục mới cho mọi người, ngay cả Cức Hi và Dạ Ký cũng có phần.

"Đại ca, mấy kiện y phục này đẹp quá đi." Ô Hi cực kỳ vui mừng.

Quản Đồng cũng yêu thích không thôi.

Ô Nhược mỉm cười.

Y phục cậu đặt đều là kiểu dáng thịnh hành mà các nữ tử thích nhất vào mấy năm sau, Ô Hi và Quản Đồng tất nhiên sẽ thích.

Dạ Ký cảm thấy ngoài ý muốn khi hắn cũng nhận được y phục mới: "Đa tạ."

"Không cần khách khí, mấy y phục này không tốn bao nhiêu tiền." Ô Nhược nhìn Dạ Ký, bỗng nhớ tới một việc, thừa dịp mọi người đều lo ngắm y phục mới liền mời Dạ Ký ra bên ngoài: "Dạ Ký, có một chuyện ta muốn hỏi ngươi, là về Ma tộc."

"Ngươi hỏi đi."

"Ừm... Ta muốn hỏi chuyện của Ma Đế." Ô Nhược nghĩ một chút rồi nói: "Ma Đế có mấy phi tử và hài tử?"

Dạ Ký trả lời: "Chỉ có một phi tử và một hài tử."

"Chỉ có một thôi hả?" Ô Nhược kinh ngạc: "Chứ không phải Ma Đế cũng có tam cung lục viện giống Đế Quân Nhân tộc chúng ta sao?"

Dạ Ký cau mày: "Mấy Ma Đế tiền nhiệm thì đúng là tam cung lục viện, còn Ma Đế này thì chắc do vừa tiếp nhận Ma tộc không lâu nên chỉ có một phi tử, phi tử này cũng chỉ mới cưới mấy năm trước."

"Mới cưới?" Ô Nhược nghi hoặc: "Vậy công chúa Ma tộc không phải là phi tử này sinh hả?"

"Không phải. Công chúa Ma tộc là con của Ma Đế tiền nhiệm."

"Vậy mẫu thân của công chúa Ma tộc thì sao?"

"Nghe nói là sau khi sinh xong thì chết, nhưng cũng có người nói công chúa không phải là con ruột của Ma Đế, là do nhặt được ở bên ngoài, còn có người nói công chúa Ma tộc là con của Ma Đế trước đây, không ai biết được đâu là thật."

Ô Nhược: "..."

°°°°°°°°°°

Đăng: 30/12/2021


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui