Edit + beta: Iris
"..." Ô Nhược kỳ quái nhìn hắn: "Sao lại không tính ra?"
Cho dù là con cháu Ô gia đang học bói toán ở học đường, cũng có thể từ tướng mạo mà nhìn ra vận mệnh, huống chi Hắc Tín không phải là người mới học.
Hắc Tín thành thật nói: "Ta đã bói vận mệnh của Trúc công tử rất nhiều lần nhưng vẫn không ra, ngay cả phu nhân và những người thân cận với phu nhân cũng không thể tính ra tí tẹo nào, có lẽ lão nô không đủ năng lực, không thể hiểu được thiên cơ thâm sâu."
Ô Nhược: "..."
Chẳng lẽ có quan hệ với việc cậu trọng sinh?
Ô Nhược càng nghĩ càng thấy có khả năng, dù sao sau khi cậu trọng sinh, có rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Hiện giờ không có biện pháp bói ra chuyện Ô Trúc rèn luyện có thuận lợi hay không, trong lòng cậu lại bắt đầu lo lắng cho an nguy của Ô Trúc, lo lắng số mệnh của Ô Trúc tuy rằng có chuyển biến, nhưng sau đó lại quay về quỹ đạo vốn có.
Sau khi Ô Trúc rời khỏi Ô gia, những con cháu khác đã đủ hai mươi tuổi của Ô gia cũng lục tục chuẩn bị tay nải, cáo biệt người nhà rời khỏi Cao Lăng thành, mở ra một con đường hoàn toàn mới.
Không khí ly biệt luôn rất thương cảm, nhưng đoàn tụ lại là việc đáng mừng, sau khi con cháu ra ngoài rèn luyện, thì cũng sẽ có con cháu thành công trở về Ô gia.
Lần rèn luyện này có năm người thành công trở về, Ô Bặc Phương rất cao hứng, đầu tiên là mở tiệc chúc mừng, sau đó lại hiến tế tế tổ để tặng tên lót cho bọn họ, viết tên bọn họ vào gia phả, cuối cùng khắc lên Trường Sinh Bài đặt trong nội điện, nhưng lại không hề biết hành động như vậy đã kích thích đến Ô Tiền Cạnh.
Vốn Ô Sở cũng có thể thuận lợi rèn luyện trở về, cũng có thể có được tên lót giống năm người kia, nhưng mà, Ô Sở đã chết. Hiện nay đã qua nửa tháng, Ô Bặc Phương ngay cả hung thủ giết người cũng không trừng trị, Ô Tiền Cạnh sao có thể không phẫn nộ.
Vào ngày hiến tế, hắn mang theo người Nam Đại Viện hướng Ô Bặc Phương đòi công đạo, nhưng mà Ô An Nhuận sớm đã được phụ thân giấu đi, Ô Bặc Phương dùng mọi cách cũng không lôi ra được, dưới tình huống như thế, hắn cũng không thể tùy ý tìm đại một người bị phạt thay Ô An Nhuận, nên chuyện này vẫn chưa được giải quyết. Bất quá Ô Bặc Phương đã đáp ứng, sau khi tìm được Ô An Nhuận sẽ giao cho Ô Tiền Cạnh xử trí.
Ô Nhược sau khi nghe được tin này thì cười cười, sau đó gửi một phong thư nặc danh cho Ô Tiền Cạnh, chờ qua một ngày, lại gửi một phong thư nặc danh khác cho phụ thân Ô An Nhuận là Ô Tiền Hằng.
Năm ngày sau, tin Ô An Nhuận chết ở trấn Bình Tuyên truyền ra, nghe nói Ô Tiền Hằng tận mắt thấy Ô Tiền Cạnh giết chết con hắn, tử trạng thảm thiết, không chỉ bị hủy linh điền mà còn bị phanh thây, có thể thấy được Ô Tiền Cạnh hận hung thủ giết nhi tử hắn bao nhiêu.
Từ đây về sau, người Bắc Đại Viện và Nam Đại Viện không đội trời chung, nước lửa không dung, chỉ cần người hai viện gặp nhau liền sẽ đánh nhau, có lần nháo đến người hai đại viện đều bị trọng thương, lúc này mới chịu ngừng nghỉ một chút.
Hiện nay Ô Bặc Phương đau đầu không thôi, nghĩ thế nào cũng không ra, rõ ràng là một chuyện có thể giải quyết êm đẹp lại nháo thành tình trạng này, hắn cũng chỉ có thể tận lực hòa giải quan hệ hai đại viện.
Ô Nhược ở trong Hắc phủ nên cũng không chú ý tới chuyện này, chỉ một lòng ở nhà luyện dược, bồi con trai, quấn lấy Hắc Tuyển Dực đòi y dạy võ, nhưng bởi vì quá béo nên chuyện tập võ đành phải chờ sau khi cậu gầy đi. Hơn nữa cậu đã bỏ qua khoảng thời gian luyện võ tốt nhất, hiện tại luyện võ cũng chỉ để cường thân kiện thể, đối phó với người bình thường còn được, nếu là đấu với người am hiểu võ thuật chỉ có thể ăn hành.
Nhưng mà cậu không hề nhụt chí, bởi vì kiếp trước, cậu biết mình không thể luyện võ nên đã pha thuốc tắm tăng sức mạnh gân cốt, sau đó không biết có phải là do thể chất đặc thù hay không, thế nhưng cậu không hề thua kém người đã luyện công từ nhỏ, đương nhiên, nếu là gặp cao thủ thì vẫn bị đút hành, nên cậu mới kêu Hắc Tuyển Dực dạy võ.
Chớp mắt, bất tri bất giác đã trôi qua một tháng, Nam Đại Viện đã từng là nơi có nhiều khách đến thăm, nay lại thập phần tiêu điều, thủ vệ giữ cửa cũng không còn làm tròn phận sự như trước kia, đứng thì không đứng thẳng, liên tục ngáp giống như ngủ không đủ giấc.
Lúc này, một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng ở cổng lớn Nam Đại Viện.
Thủ vệ nhanh chóng đứng thẳng dậy, nhìn thấy màn xe ngựa bị xốc lên, người bên trong vươn ra một cánh tay thon dài xinh đẹp trắng trẻo như bạch ngọc, bàn tay đó đặt tên tay nô bộc, sau đó một công tử dung mạo cực kỳ xinh đẹp bước ra, mi dài mắt liễu, môi đỏ như son, da thịt như đồ sứ tinh tế, con ngươi như dãy ngân hà lộng lẫy, trên người mặc áo bào màu trắng thoạt nhìn như đóa hoa thủy tiên băng thanh ngọc khiết, làm cho người ta không muốn rời mắt đi.
Bốn gã thủ vệ giữ cửa hai mắt nhìn thẳng, thật lâu sau cũng chưa có hoàn hồn, bọn họ thủ ở chỗ này nhiều năm vậy rồi, chưa từng gặp qua người nào xinh đẹp như vậy, nếu không nhìn kỹ còn tưởng rằng là một cô nương mặc nam trang.
Bạch y công tử làm lơ bọn họ, trực tiếp đi thẳng vào Nam Đại Viện, đi đến viện học đường.
Cho đến khi thân ảnh người đó biến mất, bỗn gã thủ vệ mới hồi thần.
"Vị công tử vừa nãy là ai? Lớn lên thật đẹp, ta chưa từng gặp ai đẹp như hắn cả."
"Ta cũng vậy, ngay cả các hoa khôi thanh lâu cũng không đẹp bằng hắn, đúng rồi, hắn đi vào Nam Đại Viện tìm ai."
Dứt lời, bốn người biến sắc, vừa rồi bọn họ chỉ lo ngắm người mà quên mất hỏi thân phận đối phương, nếu như bị chủ tử biết bọn họ lơi là nhiệm vụ, chắc chắn sẽ xử phạt rất nặng.
"Vị công tử kia đi viện nào?"
"Không biết a."
"..."
Lúc này trong học đường, trưởng lão dạy học để chi con cháu Ô gia tự mình tìm người luận bàn huyền thuật. Rất nhanh, mọi người đã tìm được đối thủ luận bàn, chỉ có một mình Ô Hi đứng bất động tại chỗ.
Nàng nhìn bốn phía, thấy mọi người đã bắt cặp xong hết, đáy mắt hiện lên tia mất mát, trước kia lúc đại ca còn ở đây, đều là đại ca luận bàn cùng nàng, hiện tại đại ca đi rồi, những người khác lại không thích nàng, không biết phải làm gì mới tốt.
"Tiểu Hi, ta luận bàn với ngươi." Đột nhiên có người nói.
Ô Hi ngẩng đầu thì thấy là đường ca Ô Hạ ở Đông Đại Viện thì cười: "Được, cảm ơn Hạ ca đã bồi ta luận bàn."
Đáy mắt Ô Hạ hiện lên u quang, cười chỉ vào một khu đất trống: "Chúng ta qua bên kia tập luyện thế nào?"
"Được." Ô Hi gật đầu, đi qua đó cùng hắn.
Ô Hạ nói: "Tiểu Hi, hiện tại ta chưa thể thao túng được huyền thuật, nếu lát nữa lỡ làm ngươi bị thương còn thỉnh ngươi thứ lỗi."
"Hạ ca, nếu ta cũng lỡ làm ngươi bị thương, cũng tỉnh ngươi thứ lỗi."
Thần linh của hắn là một nữ quỷ đã chết trăm năm, thân mặc quần áo màu trắng, tóc dài rối tung, mặt không có chút máu, đôi mắt chỉ có tròng trắng, móng tay vừa nhọn vừa dài, giống như mười thanh trường kiếm vạn phần sắc bén, chỉ cần giơ tay lên là có thể xé nát đối phương.
Ô Hi nhìn thấy hắn triệu hồi thần linh đắc ý nhất, sắc mặt biến đổi, nhanh chóng lấy ra phù giấy và bố trí trận pháp.
Ô Hạ ánh mắt một lệ, căn bản không cho nàng cơ hội chuẩn bị, trực tiếp thao túng quỷ linh tấn công.
Nữ quỷ linh thuấn di tới trước mặt Ô Hi, giơ hung hăng vung lên.
Ô Hi cuống quít ném hoàng phù, không ngờ, nữ quỷ linh căn bản không sợ mấy thứ này, chỉ một tay đã đem hoàng phù xé thành mảnh nhỏ.
"Tiểu Hi, hoàng phù của ngươi căn bản không có hiệu quả với thần linh của ta, ngươi đừng tốn công vô ích." Ô Hạ cười lạnh, tươi cười lạnh lẽo vô cùng, thậm chí còn mang theo một tia âm ngoan.
Một kích vừa rồi Ô Hi đã cảm nhận rõ ràng sát ý của quỷ nữ linh, Ô Hạ chắc không phải là muốn mệnh của nàng đi? Nhưng nàng không rõ, nàng và Ô Hạ không thù không oán, sao lại muốn đẩy nàng vào chỗ chết?
"Hạ ca, chúng ta là đang luận bàn chứ không phải quyết đấu sinh tử, nếu ta bị thương, các trưởng lão sẽ xử trí ngươi."
Ô Hạ cười lạnh: "Đúng vậy, chúng ta là đang luận bàn, trong lúc luận bàn, không cẩn thận làm đối phương bị thương, các trưởng lão tuyệt đối sẽ không trách cứ ta."
Cùng lúc đó, cửa học đường xuất hiện một trận xôn xao.
Một bạch y công tử từ bên ngoài đi vào học đường, dung mạo tuyệt mỹ làm các đệ tử có mặt đều sôi nổi dừng lại việc luận bàn, khe khẽ nói nhỏ lên.
"Công tử này là ai a? Lớn lên thật xinh đẹp, là người Ô gia chúng ta sao?"
"Hẳn là không phải, ta chưa từng gặp qua người này."
"Người này lớn lên thật đẹp, hắn rốt cuộc là nam hay là nữ?" Có nam tử đệ đỏ mặt dùng khuỷu tay đẩy đẩy người bên cạnh hỏi.
Người nọ hai mắt nhìn đăm đăm người đang: "Làm gì có nam nhân nào lớn lên đẹp như vậy, khẳng định là cô nương."
Lập tức liền có nữ đệ tử phản bác bọn họ: " Mắt các ngươi mù hết rồi hả, hắn rõ ràng là một nam tử, các ngươi không thấy hắn mặc nam trang sao?"
"Có ai quy định mặc nam trang chính là nam, nhất định là nữ? Cũng giống như nữ hài tử các ngươi, lúc đi ra ngoài rèn luyện, có người để tránh bất trắc mà nữ giả nam trang đấy thôi?"
Nữ đệ tử hừ lạnh: "Các ngươi đã gặp qua nữ tử nào cao như vậy sao? Còn cao hơn so với các ngươi, ta thấy các ngươi là bởi vì hắn lớn lên đẹp, liền hy vọng hắn là cô nương, như vậy mới có thể cưới về nhà, đúng không?"
Nam đệ tử phản bác: "Chẳng lẽ các ngươi không phải bởi vì hắn đẹp, hy vọng hắn là nam nhân, sau đó liền có cơ hội gả cho hắn?"
"Ngươi..." Nữ đệ tử chán nản, không khỏi đỏ mặt nhìn về hướng bạch y công tử đang đi, lại phát hiện bạch y công tử căn bản không nhìn các nàng, tròng mắt như mã não đen nhìn tới nhìn lui trong sân, tầm mắt không ngừng tìm kiếm khắp sân, cuối cùng ngừng lại trong góc viện, nơi đó đúng là nơi Ô Hạ cùng Ô Hi đang luận bàn.
Khóe miệng bạch y công tử hơi cong lên, tươi cười đẹp tựa hoa quỳnh, đẹp đến thiên địa thất sắc. Mọi người không khỏi nhìn đến thất thần, đã không còn nhớ rõ hôm nay là năm nào, đều ngừng thở, sợ làm quấy nhiễu đến đối phương.
Cậu cất bước, vừa đi vừa mở ra đôi tay cười hô: "Tiểu Hi..."
Mọi người vừa nghe được là âm thanh của nam nhân, nhanh chóng lấy lại tinh thần, chỉ thấy Ô Hi bị bạch y công tử ôm vào trong ngực. Ngay sau đó, liền nhìn thấy nữ quỷ linh của Ô Hạ tấn công về hướng bạch y công tử và Ô Hi, thế công vừa hung lại mạnh, quả thực chính là muốn lấy mạng đối phương.
Mọi người kinh hô: "Tiểu Hi, các ngươi cẩn thận."
°°°°°°°°°°
Đăng: 6/9/2021