Edit + beta: Iris
"Sáng nay Lưu Tiểu Như đã báo quan, biếu quan sai chút bạc, sau đó dẫn quan sai tới nhà, vốn định chỉ cần lúc Ô Đại Ô Tiểu đánh người thì đi đến bắt, không nghĩ tới Ô Đại Ô Tiểu lại đánh chết người. Hiện tại hai huynh đệ bị nhốt trong nhà lao, quan sai nhà lao nhận bạc của Trần Hỉ Nhi, về sau chiếu cố tốt cho bọn họ. Khi hai người biết được đối phương qua lại với thê tử của mình, liền đánh nhau ầm ĩ. Người nhà bọn họ cũng trôi qua không tốt, người nhà Vương Đình mỗi ngày đều đến nhà bọn Ô Đại gây sự, hôn nhân của đệ đệ muội muội Ô Đại cũng bị hủy, muội muội Ô Đại thiếu chút nữa đã tự sát, mà hàng xóm láng giềng đều tránh bọn họ như rắn rết, hiện giờ Lưu Tiểu Như, Trần Hỉ Nhi và người nhà các nàng đang chuẩn bị rời khỏi Cao Lăng thành đến thành trấn khác sinh sống."
Thi Cửu báo cho Ô Nhược về tình hình gần đây của Ô Đại Ô Tiểu và người nhà bọn họ.
Ô Nhược đã sớm đoán được sẽ có ngày này, đối với chuyện của Ô Đại Ô Tiểu không có hứng thú, chỉ cần biết được bọn họ sống không tốt là đủ.
Hắc Tuyển Đường bên cạnh lại nghe rất nghiêm túc: "Đại tẩu, Ô Đại Ô Tiểu là ai?"
Thi Cửu trả lời: "Hồi tứ thiếu gia, hai người bọn họ từng là người hầu bên cạnh phu nhân, lại nhận tiền bạc của người khác khi dễ phu nhân."
Hắc Tuyển Đường cả giận nói: "Quá đáng như vậy, vậy tuyệt đối không thể buông tha bọn họ, hiện tại đệ phái người trà trộn vào đại lao, một đao giải quyết bọn họ cho đại tẩu hết giận."
Ô Nhược cười nhạo: "Một đao giải quyết bọn họ còn không dễ dàng? Nhưng mà người chết rồi thì cái gì cũng không biết, cần gì phải tiện nghi cho bọn họ, hiện tại mỗi ngày bọn họ đều ở bên trong đại lao sợ hãi cái chết sắp đến, để bọn họ hưởng thụ mấy ngày này đi."
Hắc Tuyển Đường gật đầu, đặt tay lên vai Ô Nhược: "Đại tẩu, nếu tẩu có gì cần đệ hỗ trợ thì cứ việc mở miệng, đại ca đệ sẽ dùng hết sức giúp tẩu, đại ca, ca nói có đúng không?"
Hắc Tuyển Dực khẽ nâng mắt, phóng chiếc đũa trong tay đánh cái móng vuốt đang đặt trên vai Ô Nhược.
"A, đau - -" Hắc Tuyển Dực nhanh chóng rút tay về, thấy mu bàn tay bị đánh đến đỏ, hắn lập tức oa oa kêu to: "Đại ca, ca ghen ghê quá, đệ và đại tẩu đều là nam nhân, đặt tay lên vai có sao đâu?"
Ô Nhược: "..."
Hắc Tuyển Dực: "..."
Lúc này, Hắc Tín vội vã đi tới: "Chủ tử, phu nhân, không thấy tiểu thiếu gia đâu hết."
Hắc Tuyển Dực bỗng chốc chau mày.
"Cái gì?" Hắc Tuyển Đường sốt ruột đứng lên: "Không thấy tiểu chất nhi? Đang êm đẹp sao lại không thấy? Không phải là bị người ta bắt đi rồi chứ?"
Ô Nhược cũng vội vã đứng lên: "Có phải lại chạy ra ngoài chơi rồi không?"
Hắc Tín khẳng định nói: "Quần áo tiểu thiếu gia còn đặt bên cạnh giường, cả người và chăn của tiểu thiếu gia đều không thấy đâu, đúng rồi, Pi Pi bị người đánh nằm ở mép giường, rõ ràng là người bị bắt cóc, không phải tự mình chạy đi."
"Ai sẽ bắt thằng bé chứ?" Đầu tiên là Ô Nhược nghĩ đến người Ô gia, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, người Ô gia cho dù có cừu hận với cậu cũng sẽ không ra tay với một nhóc tì, hơn nữa với cái tính tình giả nhân giả nghĩa kia, dù có muốn bắt bé cũng sẽ không xuống tay ở Hắc gia.
Cậu nhìn về phía Hắc Tuyển Dực: "Có phải là kẻ thù của các ngươi bắt đứa nhỏ đi không?"
"Không có khả năng." Hắc Tuyển Dực và Hắc Tuyển Đường trăm miệng một lời.
Ô Nhược: "..."
Hắc Tuyển Đường giải thích: "Đại tẩu, nơi này chúng ta không có kẻ thù."
Hắc Tuyển Dực phái Hắc Tín dẫn người đi tìm bé.
Ô Nhược bước nhanh ra khỏi đại sảnh: "Ta đi đến chỗ con thường hay lui tới, nói không chừng con thật sự nhất thời ham chơi, tự mình chạy ra ngoài."
"Ta cũng đi xem mấy nơi mà gần đây ta hay dẫn nó đi." Hắc Tuyển Đường rời khỏi sảnh cùng Ô Nhược.
Ô Nhược đi ra Hắc phủ, trực tiếp lên xe ngựa mà cậu thường hay ngồi, xốc màn xe lên liền nhìn thấy hai đứa nhỏ ngồi bên trong, một trong số chúng đúng là người mà bọn họ đang tìm, một người khác là Ma tộc đã mấy tháng không gặp - - Cức Hi.
Ô Nhược sửng sốt, Ma tộc này rốt cuộc ở bên ngoài chơi đủ rồi, trở về tìm cậu.
Cậu vội vàng quay đầu phân phó người bên ngoài trở về báo đã tìm được bé, lại kêu Thi Nguyên đánh xe đi dạo. Sau đó ngồi vào trong xe, yên lặng nhìn tư thế quỷ dị của hai đứa nhỏ.
Cức Hi hai chân ngồi xếp bằng.
Đản Đản trần truồng dùng hai chân kẹp cổ hắn, còn lấy tay nhỏ túm bím tóc trên đầu hắn, giống như sợ Cức Hi chạy trốn.
Cức Hi phí rất nhiều sức mới kéo Đản Đản ra khỏi người, khuôn mặt nhỏ lạnh băng nói: "Chưa từng có ai dám lấy chân kẹp cổ bổn tọa, ngươi, là người đầu tiên."
Hắn ném bé lên người Ô Nhược.
Đản Đản cười khúc khích, tiếp theo, một dòng nước óng ánh từ tiểu Đản Đản của Đản Đản phun thẳng vào mặt Cức Hi.
Tức khắc Ô Nhược ngốc luôn, trong nhất thời quên thay đổi vị trí của Đản Đản.
Trán Cức Hi nổi đầy gân xanh, đen mặt ôm lấy Đản Đản, ấn bé lên đùi, giơ tay đánh lên mông bé "bạch bạch bạch", âm thanh vô cùng vang dội, đánh liền hai ba cái, mông nhỏ liền đỏ lên, có thể thấy được Cức Hi dùng lực rất mạnh.
"Cha, cứu con - -" Mắt Đản Đản dâng nước, cầu cứu Ô Nhược.
Ô Nhược chưa từng đánh bé bao giờ, đau lòng ôm bé trở về, dùng chăn bọc lại để tránh bị cảm lạnh: "Nó chỉ là con nít, không hiểu chuyện, ngươi tha cho nó đi."
Cức Hi lấy khăn tay lau nước tiểu trên mặt, lạnh lùng nói: "Bởi vì nó là con nít nên bổn tọa mới chịu đựng đến bây giờ." Còn có một phần là nể mặt Ô Nhược, nếu không, hắn đã sớm làm cho đối phương biến mất khỏi trần đời này.
Ô Nhược cúi đầu nhìn về phía Đản Đản, thấp giọng giáo huấn: "Con cũng quá nghịch ngợm rồi, sao lại tiểu lên người người khác?"
"Con nhịn không được." Đản Đản vẻ mặt ủy khuất.
"..." Ô Nhược mới không tin lời bé: "Vậy sao con lại chạy ra đây? Con có biết ta và phụ thân con lúc không thấy con rất sốt ruột hay không?"
Nếu không phải phát sinh chuyện vừa rồi, cậu thật đúng là không nghĩ tới, chỉ ngắn ngủn hai tháng mà đã có tình cảm sâu đậm với đứa nhỏ này như vậy, lúc nghe được không thấy đứa nhỏ đâu, tâm tức khắc rối loạn.
Đản Đản nói: "Con muốn chơi cùng đại ca ca."
Ngày thường đều là người lớn bồi bé chơi, bây giờ hiếm lắm mới thấy được một đứa nhỏ khác, đương nhiên trước tiên phải víu chặt lấy, những thứ khác tính sau.
Cức Hi liếc bé một cái, giải thích với Ô Nhược: "Vốn bổn tọa muốn đi tìm ngươi, lại không cẩn thận đi nhầm phòng, sau đó bị tiểu quỷ này quấn lấy, vì không để người khác phát hiện nên đưa nó vào xe ngựa chờ ngươi."
Ô Nhược nhìn đứa nhỏ trong lòng, hỏi Cức Hi: "Vậy ngươi biết nó là ai không?"
Cức Hi hừ lạnh một tiếng: "Vì sao bổn tọa phải biết nó là ai."
Ô Nhược nói thẳng: "Nó chính là hài tử nở ra từ đại bạch đản mà ngươi cho ta."
Đản Đản đã biết mình đến thế giới này bằng cách nào nên cậu mới nói mà không kiêng dè gì.
"Đại bạch đản?" Khuôn mặt Cức Hi có vẻ mơ hồ, hồi lâu mới nhớ lại, khó hiểu nói: "Trứng này không phải của ngươi sao? Sao lại thành của bổn tọa cho ngươi?"
"Đêm đó trước khi ta tỉnh lại, ta chưa từng gặp qua quả trứng này, nên đến bây giờ ta đều cho rằng trứng là do ngươi cho ta."
Cức Hi xì một tiếng: "Đến ngươi còn không biết vì sao lại đưa được bổn tọa đến nhân gian, bổn tọa còn phải đưa ngươi một quả trứng? Ngươi thấy có khả năng này sao?"
Ô Nhược: "..."
Lời này rất hợp lý, cậu không có phản bác được.
"Vậy đại bạch đản kia thật sự lấy ra từ hai chân ta?"
Cức Hi nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu mới nói: "Lúc bổn tọa bị ngươi đưa đến, nó đã ở bên cạnh ngươi."
Ô Nhược thở phào nhẹ nhõm.
May mà không phải cậu sinh.
Nhưng mà, quả trứng này là từ đâu ra?
"Vậy ngươi tới tìm ta là có chuyện gì?"
Vẻ mặt Cức Hi không được tự nhiên, nhìn Ô Nhược thật lâu không nói.
Trong nhất thời, Ô Nhược cũng không biết hắn muốn làm gì, nhưng lại khiến cậu nhớ đến một việc. Kiếp trước Cức Hi từng kể rằng, mười ba năm trước hắn đấu pháp với người ta bị thua nên thân thể bị biến thành con nít sáu tuổi, trên thực tế, tuổi của hắn lớn hơn Ô Nhược nhiều. Lúc ấy, cũng không phải cậu đưa Cức Hi đến nhân gian, Cức Hi cũng không nói với cậu lý do hắn đến nhân gian, cậu cũng không thích đào bới riêng tư của người khác.
Đản Đản nói: "Cha, con muốn đại ca ca ở trong phủ với chúng ta..."
Cức Hi lập tức nói: "Mỗi ngày phải có đồ ăn ngon ta mới ở lại."
"Có đồ ăn ngon."
Ô Nhược: "..."
Cậu thấy Cức Hi đến tìm cậu là vì muốn ở nhờ Hắc phủ.
Cức Hi hừ lạnh: "Còn phải được vị kia nhà các ngươi đồng ý mới được."
Ô Nhược nghi hoặc: "Vị nào?"
"Chủ nhân Hắc phủ."
Đản Đản cao hứng nói: "Cái này không thành vấn đề, có cha ở đây, phụ thân nhất định sẽ đồng ý."
Ô Nhược buồn cười xoa nắn khuôn mặt nhỏ của bé, nhưng mà, hình như Hắc Tuyển Dực chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của cậu.
Cậu nhìn về phía Cức Hi: "Có phải ngươi gây chuyện gì ở bên ngoài rồi hay không?"
Với hiểu biết của cậu về Cức Hi, người này nếu không phải gặp phải chuyện gì đó, tuyệt đối sẽ không cúi đầu ở nhờ nhà người khác, trừ phi hắn thật sự muốn ở lại.
Cức Hi hơi dừng một chút, cả giận nói: "Bổn tọa sao có thể gây chuyện."
Ô Nhược thấy hắn không muốn nói nên cũng không hỏi nhiều.
Ba người trở lại Hắc phủ, vừa tiến vào đại sảnh, Hắc Tuyển Dực híp mắt nhìn chằm chằm Cức Hi.
"Ơ!?" Hắc Tuyển Đường tò mò đi đến trước mặt Cức Hi: "Ngươi là Ma tộc."
"Bổn tọa là Ma tộc thì thế nào?" Lúc Cức Hi nói lời này, mắt không khỏi nhìn đến Hắc Tuyển Dực, xác định đối phương sẽ không ra tay mới yên tâm.
Ô Nhược nói: "Tuyển Dực, hắn muốn ở nơi này một thời gian."
Hắc Tuyển Dực đặt ly lên bàn, đạm thanh hỏi: "Hắn chính là Ma tộc lần trước?"
"Đúng vậy."
"Vậy trứng là hắn cho sao?"
Hắc Tuyển Đường tò mò hỏi: "Trứng gì?"
Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực trực tiếp làm lơ hắn.
"Không phải, hắn nói lúc hắn đến, trứng đã ở bên cạnh ta."
Hắc Tuyển Dực tựa hồ đã đoán được kết quả này, thần sắc không có biến động, nói với Cức Hi: "Không được để người khác phát hiện ngươi là Ma tộc."
Y không ngại trong phủ có một Ma tộc, nhưng mà người ngoài phủ sẽ không nghĩ vậy.
Nhân loại đối với yêu, ma, quỷ, quái vẫn rất bài xích, nếu để bọn họ biết Hắc phủ một Ma tộc, chắc chắn sẽ đến gây chuyện, tạo thành phiền toái cho người nhà Ô Nhược.
"Có thể." Nháy mắt Cức Hi biến thành nhân loại, nếu như năng lực của hắn không lợi hại, căn bản không ai phát hiện được thân phận của hắn.
Hắc Tuyển Dực ý bảo Hắc Tín dẫn hắn đến phòng cho khách.
Trước khi đi, Cức Hi nói: "Bổn tọa tên Cức Hi*."
*Cức Hi (棘羲), 棘 là cây táo chua, 羲 là Hi trong Phục Hi, vua Phục Hi đời thượng cổ, có khi gọi là vua Bào Hi.
°°°°°°°°°°
Cây táo chua
Đăng: 14/9/2021