Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Edit + beta: Iris

Cả khu vực bên trong lẫn bên ngoài Cao Lăng thành vẫn đang rung chuyển, người dân cho rằng đó là trận động đất, họ vội chạy từ trong nhà ra chỗ đất trống, người Ô gia nghĩ rằng trận rung chuyển này là do người cứu Ba Sắc gây nên, nhưng mà, sau khi cứu Ba Sắc thành công và thoát khỏi Cao Lăng thành, trận động đất vẫn không ngừng rung chuyển, lúc này mọi người mới đề phòng.

Ô Nhược tính nhẩm ngày tháng trong lòng, lẩm bẩm nói: "Cũng đến lúc phải xuất hiện rồi."

Cũng phải nói Ba Sắc thật may mắn, vì nếu không có trận chấn động đó thì người của Ba Sắc đã không dễ dàng cứu được hắn.

Ô Nhược ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nhưng lại thấy khóe miệng y hơi nhếch lên, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.

"Ngươi đang cười cái gì?" Ô Nhược nhìn theo hướng ánh mắt y, không nhìn thấy có gì đáng cười, mà hướng kia cũng chính là hướng Ba Sắc rời đi.

Cậu nhanh chóng nghĩ đến cái gì đó, ngay lập tức hỏi: "Ngươi đã làm gì Ba Sắc hả?"

Hắc Tuyển Dực cuối cùng cũng có phản ứng khi nghe thấy hai từ Ba Sắc, cố nhịn nụ cười ở khóe miệng, khẽ nói: "Chẳng qua là chơi hư mệnh căn của hắn thôi."

Trên thực tế, y còn nghiền nát linh điền của Ba Sắc, để xem sau này hắn còn dám đánh chủ ý lên phu nhân của y bằng cách nào.

Ô Nhược: "..."

Lúc này, chấn động ngừng lại, tiếng rống của dã thú rung động đất trời, mọi người kinh hãi.

Người Ô gia sắc mặt đại biến, thuật sư nhìn chung có thể từ tiếng rống mà phân biệt được sức mạnh của quái thú, tiếng gầm của quái thú này mạnh như vậy, tuyệt đối không phải là dạng tiểu yêu dễ đối phó.

Vinh trưởng lão nói: "Có đại yêu đang hướng tới Cao Lăng thành chúng ta."

Ô Bặc Phương ngay lập tức ra lệnh cho tất cả người Ô gia đến thành lầu để đối phó đại yêu.

Ô Tiền Thanh không đi đến thành lầu, nhưng lại để cho Ô Hi đi, cũng căn dặn nàng nhất định phải cẩn thận, đánh không lại thì rời đi.

Người dân Cao Lăng thành đương nhiên cũng nghe thấy tiếng gầm này, hai chân đứng tại chỗ run lên bần bật, đến khi có người hét lên: "Có đại yêu đến đây, mọi người nhanh tìm chỗ ẩn nấp."

Các bá tánh vội vàng chạy vào nhà, trốn dưới hầm ngầm trong nhà mình, chỉ trong hai nén nhang, đường cái đã trống rỗng không bóng người, trên mặt đất chỉ có đồ vật mọi người vứt lại.

Ô Nhược nói: "Chúng ta cũng đi đến thành lầu kia xem."

Hắc Tuyển Dực không đi đến thành lầu, mà đưa Ô Nhược đến nơi cao nhất ở Cao Lăng thành để nhìn đại yêu bên ngoài thành, bề ngoài trông giống như một con đại bạch hùng (gấu trắng), nhưng biểu hiện lại hung ác hơn đại bạch hùng nhiều, đôi mắt đỏ đậm, hàm răng trắng lớn sắc bén như là nhiều năm chưa ăn gì, khóe miệng không ngừng rơi nước miếng màu vàng, khi rơi xuống đất phát ra tiếng xèo xèo như âm thanh bị ăn mòn. Móng vuốt của nó cực kỳ sắc bén, đập một cái tường thành lập tức biến thành phế tích, hơn nữa trên người mọc đầy gai nhọn màu đen, giống như áo giáp vậy, có thể ngăn được công kích pháp khí của người khác, thân hình nó còn cực kỳ to lớn giống như một tòa núi, các thuật sư chỉ có thể sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn nó.

Phụ trách trị an Cao Lăng thành là Tây Đại Viện, chỉ trong một nén hương ngắn ngủi đã chết hơn phân nửa. Tuy Ô Bặc Phương kịp thời mang theo người Ô gia đến thành lầu tiếp ứng, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản đại yêu vào thành. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đại yêu sớm muộn gì cũng phá được tường thành, giết hết những thuật sư trong thành.

Đúng lúc mọi người đang đánh nhau kịch liệt thì đột nhiên có người lên tiếng: "Đây chẳng phải là đại yêu mà đại gia* đã giải phong ấn sao?"

*Đại gia ở đây là chỉ đại ca của Ô Tiền Thanh ấy, vì nhà nhiều người và ai cũng lập gia đình rồi nên gọi là đại gia, nhị gia... Cha của Ô Nhược là tam gia. Mỗi đại viên đều có đại gia, nhị gia khác nhau.

Lúc này, tuy rằng xung quanh đều là âm thanh pháp khí đánh vào người đại yêu, nhưng vẫn có thể nghe được người nọ nói gì.

Đại gia Tây Đại Viện Ô Tiền Phàm đang được hộ vệ trị liệu, nghe vậy thì quay đầu lại, thấy người nói là một hộ vệ Ô gia khác lập tức túm chặt tức giận hỏi: "Vừa rồi ngươi nói cái gì?"

Hộ vệ cả kinh, ý thức được vừa rồi mình lỡ lời: "Không, không có gì."

Ô Tiền Phàm cắn răng nói: "Ngươi vừa nói con đại yêu này là do đại gia thả ra, đại gia mà ngươi nói là ai? Là đại gia của đại viện nào? Ngươi tốt nhất thành thật cho ta, nếu không ta sẽ giải quyết ngươi ngay tại chỗ."

Hộ vệ sợ hãi, nhanh chóng khai ra: "Là đại gia của Nam Đại Viện."

"Ô Tiền Cạnh?" Ô Tiền Phàm hốc mắt đầy tơ máu: "Chuyện này rốt cuộc là sao?"

Hộ vệ vội vàng kể lại chuyện bắt đại yêu cách đây không lâu của đám người Ô Tiền Cạnh.

Sau khi Ô Tiền Phàm nghe xong, hắn đột ngột đẩy hộ vệ ra, tức giận nói: "Hừ, cái đám người Nam Đại Viện đó, đại yêu như vậy mà cũng dám trêu chọc, đúng là chán sống."

Hắn nhìn thi thể người Tây Đại Viện chất đầy đất, trong đó còn có cả thi thể con trai hắn Ô An Nhai, hắn bi phẫn không thôi, lập tức đi tìm Ô Bặc Phương kể lại chuyện vừa rồi.

Ô Bặc Phương không ngờ con đại yêu này là do người Nam Đại Viện thả ra, nhanh chóng tìm Ô Tiền Cạnh đến hỏi.

Ô Tiền Cạnh không ngờ Ô Bặc Phương lại biết chuyện này, tức khắc mặt xám như tro tàn, không cần hắn thừa nhận, Ô Bặc Phương có thể nhìn sắc mặt hắn mà đoán ra được, đại yêu này là do bọn Ô Tiền Cạnh trêu chọc mà ra, tức giận tát Ô Tiền Cạnh một cái, giận dữ nói: "Ngoại trừ việc gây phiền phức, Nam Đại Viện các ngươi có thể làm được chuyện gì tốt hay không? Ngoại trừ Tiền Thanh, một người hai người đều không khiến người khác bớt lo."

Ô Tiền Cạnh bị tát ở trước mặt mọi người đã xấu hổ và bẽ mặt, khi nghe Ô Bặc Phương nhắc tới Ô Tiền Thanh thì càng phẫn nộ đố kỵ, thầm nghĩ, trong toàn bộ Nam Đại Viện, ngoại trừ Ô Tiền Thanh thì còn có ai có thể lọt vào mắt ngươi? Hiện nay Ô Tiền Thanh đã bị chúng ta biến thành phế vật, ngươi còn nhắc đến hắn, nếu cảm thấy hắn tốt như vậy, vậy ngươi đi tìm hắn đến đối phó đại yêu này đi.

Ô Bặc Phương cũng không biết suy nghĩ của hắn, tiếp tục hỏi: "Đại yêu này là do các ngươi giải phong ấn, vậy có biết cách phong ấn đại yêu trở lại hay không?"

Ô Tiền Cạnh lắc đầu: "Ta không biết."

Ô Bặc Phương càng tức giận hơn: "Vậy các ngươi làm sao biết đường giải phong ấn?"

"Chúng ta làm theo lời của người muốn bắt giữ đại yêu."

Ô Bặc Phương rống giận: "Vậy hiện tại người đó đâu?"

Ô Tiền Cạnh: "..."

"Mau nói a, ngươi còn muốn có thêm nhiều người chết hay sao?"

Ô Tiền Cạnh nói: "Hắn không phải là người Cao Lăng thành."

Cho dù người đó biết cách phong ấn thì đã sao, nước xa không cứu được lửa gần, chờ tìm được người thì Cao Lăng thành cũng tàn đời.

Ô Bặc Phương lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngất đi.

Hắn cảm thấy hôm nay Ô gia phải xong đời trên người đại yêu này rồi, bọn họ chỉ sợ không thể sống sót qua kiếp nạn này.

"Tổ phụ, ngài không sao chứ?" Ô Tiền Cạnh vội đỡ lấy Ô Bặc Phương sắp ngã.

Ô Bặc Phương suy yếu vẫy tay, nhìn người Ô gia lần lượt ngã xuống, trong lòng tuyệt vọng và bi thống không nói nên lời, đang lúc muốn mọi người rút lui khỏi nơi này, thì đột nhiên, một con đại điểu bay đến trước mặt đại yêu, mà trên lưng nó là hai tiểu hài tử dung mạo tinh xảo.

Sự xuất hiện của bọn họ đã thu hút lực chú ý của mọi người.

Ô Hi sắc mặt đại biến, nôn nóng hô: "Đản Đản, nơi đó nguy hiểm lắm, ngươi quay lại đây đi."

"Cô cô, con phải thử nghiệm pháp khí mới của phụ thân." Đản Đản cười khanh khách, căn bản không sợ nguy hiểm, sau đó lấy một viên cầu từ trong túi mà Hắc Tín đã đưa ném về phía đại yêu, "bùm" một tiếng, pháp khí đánh vào người đại yêu, sau đó nhanh như chớp lăn xuống từ người đại yêu.

Mọi người: "..."

Cức Hi ngồi phía sau bé tức giận, gõ đầu bé: "Trước khi ném phải rót linh lực vào pháp khí mới có hiệu quả, ngươi cứ ném không như vậy khác nào ném đá."

Nói xong, hắn kêu Pi Pi bay xuống lụm pháp khí về.

Lúc này, đại yêu đã phát hiện ra bọn họ, giơ móng vuốt muốn bắt bọn họ.

"Đản Đản, cẩn thận." Ô Hi thấy một màn này, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tốc độ của Pi Pi rất nhanh, tốc độ tay của Cức Hi cũng nhanh, khi bay qua pháp khí đã nhanh chóng nhặt pháp khí lên, sau đó đã tránh được đòn tấn công của đại yêu.

Ô Hi sợ tới mức chân mềm nhũn.

Những ngày khác cũng đổ mồ hôi lạnh giùm hai đứa nhỏ.

Đại yêu không bắt được người nên không từ bỏ ý định, lại lần nữa công kích bọn họ.

Pi Pi phun lửa vào móng vuốt của đại yêu, khiến đại yêu đau đớn hét to, phải lùi lại vài bước.

Ánh mắt Ô Bặc Phương sáng ngời, cảm thấy có hy vọng đuổi được đại yêu đi, vội vàng hỏi Ô Hi: "Hai đứa nhỏ kia là ai?"

Ánh mắt lo lắng của Ô Hi chưa từng rời khỏi người Đản Đản: "Tiểu nhân nhi kia là con trai của nhị ca con, còn đứa lớn kia thì con không biết, có thể là tiểu hài tử thân thích của Dực ca."

"Nhị ca? Tiểu Nhược? Tiểu Nhược có con?" Ô Bặc Phương tưởng rằng hai đứa nhỏ này là Hắc Tuyển Dực mang đến, lại vội vàng nói: "Ngươi nhanh kêu đứa nhỏ kia và đại điểu dụ đại yêu rời khỏi đây."

"A?" Ô Hi sửng sốt.

"A cái gì mà a, ngươi nhanh làm theo lời ta nói."

Ô Hi gật đầu, dựa theo lời Ô Bặc Phương đã nói nói với Đản Đản.

Đản Đản không vui bĩu môi: "Không được, con còn chưa chơi đủ."

Ô Bặc Phương choáng váng, bộ đây là thời điểm thích hợp để chơi sao?

Đại yêu dập tắt lửa trên móng vuốt, lập tức dùng sừng đen nhắm vào Đản Đản, tiếp theo, bên trong sừng đen bắn ra vô số sừng nhỏ màu đen, giống như một ngàn thanh kiếm, nhắm về phía Đản Đản.

Pi Pi nhanh chóng né, lại phun lửa vào mắt đại yêu.

Đại yêu kêu thảm thiết một tiếng, ngã xuống đất, dùng móng vuốt điên cuồng chà vào ngọn lửa bên cạnh hốc mắt.

Mà Đản Đản trên lưng Pi Pi còn đang buồn rầu không biết cách dùng pháp khí: "Pháp khí này phải dùng thế nào a."

"Rót linh lực vào." Cức Hi dạy bé cách rót linh lực vào pháp khí.

Phải tốn rất nhiều sức lực Đản Đản mới hiểu được cách dùng pháp khí, pháp khí được kích hoạt liền bay vút lên không trung, lơ lửng trên đầu bọn họ.

Đản Đản lấy làm lạ: "Sao nó không đánh yêu quái?"

Cức Hi trợn trắng mắt: "Đây là pháp khí phòng ngự, nó chỉ có thể bảo vệ con người, không thể công kích yêu quái."

"A?" Đản Đản lại lục tìm pháp khí trong túi.

Cức Hi nhanh chóng nhìn thoáng qua trong trong túi: "Đều là pháp khí phòng ngự."

Đản Đản ủy khuất: "Sao chúng đều là pháp khí phòng ngự?"

"Đây là đồ phụ thân ngươi làm cho cha ngươi, chúng nó có thể bảo vệ cha ngươi thật tốt, đương nhiên chỉ làm pháp khí phòng ngự."

Ô Bặc Phương ở xa không nghe được bọn họ nói gì, thấy bọn họ cầm pháp khí thảo luận thì vội vàng đến điên.

Lúc này, đại yêu bị ngã đã đứng dậy, cặp sừng màu đen trên người nó phát ra hắc khí.

Ô Bặc Phương cho rằng đó có thể là khí độc, sắc mặt đại biến: "Không ổn."

Pi Pi cũng thấy tình hình không ổn, nhanh chóng phun lửa lớn vào đại yêu. Ngọn lửa phun ra lần này còn lớn hơn hai lần trước, nháy mắt lông tóc của đại yêu đều bị thiêu trụi, nó đau đớn đến mức hét lên, vội xoay người bay khỏi Cao Lăng thành.

Đản Đản thấy thế vội hét lên: "Nó chạy rồi kìa, Pi Pi nhanh đuổi theo đi."

Pi Pi ngửa đầu lên trời rống một tiếng pi thật lớn, bay nhanh đuổi theo hướng đại yêu trốn đi.

Ô Nhược đứng ở phía xa thấy Đản Đản đuổi theo đại yêu thì cảm thấy đau đầu.

°°°°°°°°°°

Đăng: 26/9/2021


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui