Edit + beta: Iris
Ô Nhược hỏi lại hai lần, mẹ cậu vẫn không chịu nói ra, nghĩ đến mẹ hẳn là từng thề độc, cậu cũng không dám gặn hỏi, sợ nếu không cẩn thận làm trái với lời thề, hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng.
Cậu liền đánh chủ ý lên người cha, chờ đến khi mẹ vào bếp lấy điểm tâm, liền kêu Ô Hi và Đản Đản đi theo giúp, còn mình thì kéo Ô Tiền Thanh qua một bên nói chuyện.
"Cha, cha cũng biết chuyện linh lực của mẹ bị phong ấn phải không?"
Gương mặt vốn mang theo nụ cười ôn hòa, khi nghe lời này liền trở nên nghiêm túc, Ô Tiền Thanh hỏi: "Sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?"
Ô Nhược giả bồ tùy ý nói: "Vừa rồi mẹ tự mình nói, nhưng lại không chịu nói với con cách giải phong ấn."
Ô Tiền Thanh nhíu mày: "Sao lại không muốn giải phong ấn, như vậy không phải rất tốt sao?"
Ô Nhược muốn nói thêm gì đó, ngoài phủ lại truyền đến tiếng rầm rầm.
Ô Tiền Thanh thở dài: "Người tứ đại viện Ô gia lại đánh nhau rồi."
Từ sau khi nghe Ô gia dọn ra ngoài, không ra khỏi cửa thì thôi, vừa ra ngoài là sẽ đánh nhau đến ngươi chết ta sống, bá tánh Cao Lăng thành khổ không nói nổi. Đến thời điểm hiện tại, Cao Lăng thành đã không thể khôi phục lại bình yên khi xưa, không có ai bảo hộ trị an Cao Lăng thành, Ô Bặc Phương muốn quản mà quản không được nên mặc kệ.
Ô Nhược rũ mí mắt, che đi sự lãnh khốc trong mắt: "Cha, nếu chúng ta đã dọn khỏi Ô gia thì không cần phải quan tâm đến chuyện của bọn họ."
Cha cậu chỉ nhìn thấy bề nổi, tứ đại viện ngày ngày đều ẩu đả nhau, lại không biết nội bộ mỗi đại viện cũng nội đấu rất khốc liệt, vì đã sai Hắc Càn đi quấy rối người tứ đại viện, người của đại viện và tiểu viện ở chung một chỗ, phải chi bạc để mua phòng ốc của cư dân phụ cận, tiếp theo vấn đề ập đến.
Tuy rằng mọi người vẫn chăm sóc lẫn nhau, nhưng ai cũng không chịu phục, giống như Nam Đại Viện vậy. Sau khi dọn ra, Ô Huyền Nhiên có bối phận lớn nhất nên theo lý hắn sẽ làm đương gia, ngặt nỗi tư chất hắn bình thường, con cháu bề ngoài thì nghe lời hắn, nhưng bên trong lại không phục. Sau đó nảy sinh vấn đề huynh đệ tranh đoạt quyền chủ sự, theo lý mà nói hẳn phải là đại ca Ô Tiền Cạnh làm chủ, nhưng Ô Tiền Bân lại cho rằng phương diện nặng lực của hắn tốt hơn đại ca, hẳn phải là hắn làm chủ mới có thể làm Nam Đại Viện lớn mạnh được, mà một khi đã không phục sẽ từ từ xuất hiện mâu thuẫn.
Ô Huyền Nhiên cũng không quá tốt, sau khi dọn ra, một người hai người đều không nghe lời hắn, mỗi ngày đều trôi qua rất uất ức. Hơn nữa đều nói ba nữ nhân thành một cái chợ, mà Nam Đại Viện lại không chỉ có ba nữ nhân. Sau khi nữ nhân Nam Đại Viện tụ lại một chỗ thì nảy sinh càng nhiều chuyện, mỗi người đều ngầm nói xấu đối phương, mà đối phương cũng biết chuyện này, dần dà liền có càng nhiều mâu thuẫn, cãi nhau ồn ào nhốn nháo. Nhưng bọn họ lại sợ chết, không dám phân nhà, cứ như vậy ngày ngày đều vượt qua trong tiếng cãi vã, mỗi ngày đều chồng chất vết thương lớn bé, muốn nhận nhiệm vụ kiếm tiền cũng không thể.
Cứ phát triển theo cái đà này, sớm muộn gì cũng sẽ nháo ra mạng người.
Ô Nhược thấy tâm tư Ô Tiền Thanh bay ra ngoài phủ liền mang Đản Đản trở về Hắc phủ.
Hiện giờ đại sảnh còn đang được sửa chữa, Ô Nhược trực tiếp trở về phòng.
Hắc Tuyển Dực và Hắc Tuyển Đường ngồi trong đại sảnh, hai huynh đệ sắc mặt nghiêm nghị.
Ô Nhược chưa từng gặp qua dáng vẻ này của bọn họ: "Các ngươi làm sao vây? Sắc mặt nghiêm nghị như vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Hắc Tuyển Đường nhìn Hắc Tuyển Dực rồi nói: "Đại tẩu, chúng ta vừa nhận được tin trong tộc. Lúc ta rời khỏi tộc, kẻ thù không đội trời chung của tộc ta nhân cơ hội phái người lẻn ra khỏi tộc, nhằm đối phó với chúng ta."
"Tử địch?"
Ô Nhược nhớ lại kiếp trước, kẻ địch Hắc Tuyển Dực có xuất hiện không nhỉ?
Trong trí nhớ của cậu, Hắc Tuyển Dực ngoại trừ mỗi năm mới phải về tộc, ngày thường thì giống một người rảnh rỗi ít rời khỏi Hắc phủ, mà Hắc Tín và Hắc Càn luôn dùng vẻ mặt lo lắng nhìn cậu và Hắc Tuyển Dực, mỗi lần nhìn thấy phu phu cậu quan hệ còn thua người lạ, đều sẽ thở dài lắc đầu.
Nhưng mà đoạn thời gian trước khi cậu chết, Hắc Tuyển Dực đột nhiên cực kỳ bận rộn, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, lúc trở về trên người không phải dính tro bụi thì là quần áo bị xé rách, chẳng lẽ kẻ địch của y đã xuất hiện lúc ấy?
Cho nên, Hắc Tuyển Dực là vì có người ngáng chân nên mới đến cứu cậu muộn? Mà kiếp này vì cậu trọng sinh thay đổi nhiều chuyện nên kẻ địch xuất hiện sớm?
Hắc Tuyển Đường hiếm khi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: "Đúng vậy, là tử địch, còn chuyện phái ai thì chúng ta không biết, đại tẩu, sau này tẩu ra cửa nên cẩn thận một chút, còn có bên thông gia cũng phải nhắc nhở một tiếng."
Ô Nhược gật đầu hỏi: "Đối phương rất lợi hại sao?"
"Người được phái tới đối phó với đại ca, chắc chắn không phải người bình thường."
Ô Nhược cau mày, lúc trước cậu cũng lo lắng mẹ không khôi phục linh lực sẽ bị thương, hiện tại kẻ địch của Hắc Tuyển Dực xuất hiện, vậy càng phải giải phong ấn cho mẹ.
"Ta hỏi các ngươi một chuyện, nếu có người bị phong ấn linh lực và tu vi, phải làm sao mới giải trừ được?"
Hắc Tuyển Đường hiếu kỳ hỏi: "Đại tẩu, tẩu nói ai vậy?"
Ô Nhược không trả lời hắn.
Hắc Tuyển Dực híp mắt: "Này còn phải xem là loại phong ấn gì, nếu giống như ngươi, linh lực bị phong ấn trong Trường Sinh Bài, vậy chỉ cần bóp nát Trường Sinh Bài là được."
Ô Nhược cho rằng mẹ cậu và cậu không giống nhau, bởi vì khi cậu bị phong ấn, người khác không phát hiện ra linh điền của cậu, nên người Ô gia mới luôn cho rằng cậu là người bình thường, nhưng vừa rồi cậu đưa linh lực vào thân thể mẹ, lại thấy linh lực hoàn hảo không hao tổn gì.
"Vậy phong ấn khác thì sao?"
Hắc Tuyển Đường giành nói trước: "Phong ấn khác chính là linh lực và tu vi đều phải mạnh hơn đối phương mới có thể phong ấn đối phương, muốn giải trừ cần phải tìm một người có linh lực và tu vi cao hơn người phong ấn mới được."
Ô Nhược vừa nghe lập tức liền nhận định phong ấn trên người mẹ cậu là loại mà Hắc Tuyển Đường nói, bởi vì lúc nãy mẹ cậu có nói "chỉ có người phong ấn mới giải được, còn không ai cũng không thể giải", nói cách khác người phong ấn có tu vi và linh lực cực kỳ cao.
Cậu nhìn Hắc Tuyển Dực: "Linh lực và tu vi ngươi cao bao nhiêu?"
Hắc Tuyển Đường vẻ mặt kiêu ngạo: "Đại ca cực kỳ lợi hại..."
Sau đó không biết nghĩ tới cái gì, lập tức hỏi: "Đại tẩu, tẩu hỏi câu này không phải là muốn nhờ đại ca giúp giải phong ấn chứ? Vậy tuyệt đối không được."
Ô Nhược hiếu kỳ: "Tại sao?"
"Linh lực của tộc nhân chúng ta có xung đột với các ngươi, không những giải phong ấn không được, có khi còn hại người."
Ô Nhược: "..."
Cậu biết linh lực của Hắc Tuyển Dực rất tà khí, đúng thật là có xung đột với linh lực Thiên Hành quốc.
Hắc Tuyển Dực hỏi: "Ngươi muốn giải phong ấn cho ai?"
Ô Nhược do dự một chút rồi nói: "Là mẹ ta."
Hắc Tuyển Đường nhanh chóng nhìn đại ca hắn, ánh mắt mang theo vài phần ý vị, nhưng tâm tư Ô Nhược đều ở trên người mẹ cậu, không chú ý tới màn giao lưu ánh mắt của hai huynh đệ bọn họ.
Lúc này, Thi Cửu đi vào: "Phu nhân, Nguyễn công tử cầu kiến."
Ô Nhược không phản ứng kịp: "Nguyễn công tử? Ai?"
"Công tử Nguyễn Trì Tranh."
Ô Nhược đen mặt.
Cuối cùng người này cũng chịu ra khỏi cửa.
Hắc Tuyển Dực và Hắc Tuyển Đường lập tức cảm nhận được bầu không khí u ám đi.
Hắc Tuyển Đường nói: "Đại tẩu có khách, đệ không ở đây quấy rầy mọi người, đệ đi tìm Hắc Càn đi dạo, ngày nào cũng ở trong phủ sắp mốc meo rồi."
Hắn lười nhác vươn vai, đi ra đại sảnh.
Hắc Tuyển Dực nói: "Nếu không muốn gặp vậy đừng gặp."
Ô Nhược cười lạnh: "Người này nếu không muốn gặp cũng phải gặp."
Thi Cửu nghe câu nói vậy, xoay người đi mời Nguyễn Trì Tranh vào phủ.
Nguyễn Trì Tranh và Nguyễn Doanh, Nguyễn Thắng đi vào Hắc phủ, bị bầu không khí chết chóc nặng nề trong phủ làm cho mất tự nhiên, đặc biệt khi nhìn thấy động tác chậm rì của thi phó, tức khắc lông tơ dựng thẳng, không dám nhìn loạn.
Nguyễn Thắng xoa tay: "Thiếu gia, ngài có cảm thấy nơi này âm u quá hay không?"
Nguyễn Doanh nói: "Hắc phủ này đúng là kỳ quái."
Nguyễn Trì Tranh không nói, tận lực làm ra bộ dạng trấn định, không muốn bị người Hắc phủ coi khinh, hắn cảm thấy cực kỳ uất ức.
Đi vào hậu viện, hộ vệ chỉ vào phòng ốc phía trước nói: "Phía trước là chỗ ở của phu nhân."
Ba người thở phào nhẹ nhõm, tăng tốc đi đến đó, sau đó nhìn thấy một công tử mặc hoa phục, dung mạo tuyệt mỹ đi ra từ đại sảnh, thấy bọn họ thì cười tươi nghênh đón: "Trì Tranh, cuối cùng ngươi cũng chịu đến gặp ta."
Nguyễn Trì Tranh, Nguyễn Thắng và Nguyễn Doanh nghe thấy tiếng nói quen thuộc, không tin được mà trừng mắt: "Tiểu, tiểu Nhược!?"
Tuy hắn đã nghe nói chuyện Ô Nhược gầy đi, cũng nghe nói sau khi gầy đi Ô Nhược cực kỳ đẹp, nhưng không nghĩ đến lại kinh vi thiên nhân như vậy.
"Nhược thiếu gia? Ngài là Nhược thiếu gia?" Nguyễn Thắng vẻ mặt kinh diễm nhìn Ô Nhược, trời ạ, Nhược thiếu gia lớn lên thật đẹp, còn đẹp hơn cả hoa khôi thanh lâu, đặc biệt là lúc cười rộ lên rất câu hồn.
Ô Nhược cười khẽ: "Sao lại bày ra bộ dáng xa lạ vậy? Ta thay đổi nhiều lắm sao?"
Qua một lúc lâu, Nguyễn Trì Tranh mới lấy lại tinh thần: "Ừ, thay đổi rất lớn, nếu không phải nghe thấy giọng của ngươi thì ta đã không nhận ra."
Hắn mỉm cười, trong mắt hiện lên tia đố kỵ.
Về sau hai người đứng chung một chỗ, ánh mắt người khác không còn tập trung nhìn hắn nữa, còn may, Ô Nhược không có linh lực, nếu không sẽ bị người này đoạt hết nổi bật.
"Nếu không phải tại ngươi không chịu gặp ta, thì đâu đến nỗi không nhận ra ta?"
Nguyễn Thắng nói: "Cho dù mỗi ngày đều gặp Nhược thiếu gia, chúng ta cũng sẽ không nhận ra ngài, Nhược thiếu gia, ngài thay đổi quá nhiều, gầy đi trông cực kỳ đẹp, đẹp đến nỗi chúng ta đều không nhận ra."
Ô Nhược cười nói: "Miệng thật ngọt, các ngươi tự mình đi dạo đi, ta và Trì Tranh đã lâu không gặp, phải tâm sự rất lâu."
Nếu như là dĩ vãng, Nguyễn Doanh và Nguyễn Thắng sẽ chạy ngay đến phòng bếp tìm đồ ăn, nhưng hạ nhân Hắc phủ kỳ kỳ quái quái, bọn họ không dám đi loạn, chỉ ra gần đó canh gác.
Nguyễn Trì Tranh nhìn Ô Nhược không nói gì.
Ô Nhược mặt tươi cười để hắn nhìn đủ, đồng thời, cậu cũng quan sát thần thái Nguyễn Trì Tranh.
Ở kiếp trước, Nguyễn Trì Tranh cũng là nhìn cậu không nói như vậy, lúc ấy, cậu chỉ lo vui mừng Nguyễn Trì Tranh đến tìm cậu, lại không chú ý tới đáy mắt âm lãnh của Nguyễn Trì Tranh.
°°°°°°°°°°
Đăng: 5/10/2021