Phế Thổ Và An Nghỉ


Thời tiết cực đoan suốt bảy ngày đã phá hủy vô số trạm dừng chân trên mặt đất, cả ngàn người trôi dạt khắp nơi.

Sau khi trời yên biển lặng, giữa khung cảnh tan hoang tùy tiện phóng mắt cũng có thể bắt gặp xác người và động vật, giống như vừa trải qua một cuộc thanh tẩy.
Phế Thổ và An Nghỉ quyết định tiếp tục lên đường.
Tòa nhà này hiển nhiên không thể ở lại —— trần nhà và toàn bộ cơ sở bên trên đã bay mất, đồ đạc bằng thủy tinh vỡ vụn, bốn bề lọt gió, lung lay sắp đổ, đám người phóng xạ cũng đang thu dọn trang thiết bị và vũ khí chuẩn bị tìm căn cứ mới.
An Nghỉ đeo kính bảo vệ thật lớn, lười biếng nằm dài trên bàn công tác, gác tay sau đầu, chân vắt ngang gối —— bầu trời trong vắt như gột, dường như đến một sợi mây hay ngọn gió cũng không tìm được, tia cực tím không có gì ngăn trở ngạo nghễ chiếu rọi xuống.

Phế Thổ ném ba lô của An Nghỉ lên bàn, dùng báng súng chọc chọc cậu, nói: “Xuống thôi, chuẩn bị đi rồi.”
An Nghỉ ngồi dậy: “Phải đi rồi sao?”
Phế Thổ mặt vô cảm: “Nếu không ăn xong bữa tối xem hết một bộ phim rồi hẵng đi?”
An Nghỉ ngây ngô đáp: “Cũng được ạ.”
Phế Thổ giơ tay làm bộ muốn đánh, An Nghỉ mới lồm cồm bò dậy.
Cậu bám đuôi 29 đi qua đi lại một hồi, rất nhiều lần suýt nữa bị 29 đột ngột xoay người lại giẫm trúng hoặc đụng phải.

Đối phương bận đến sứt đầu mẻ trán, liền xách An Nghỉ ném qua một bên.
Số 2 tỏ vẻ vô cùng thần bí vẫy vẫy tay gọi An Nghỉ lại.

An Nghỉ cũng rón rén đi qua, một lớn một nhỏ ghé vào nhau thì thầm.
Số 2 lấy ra một cái lọ nhỏ dài cỡ ngón tay, đã được đóng kín bằng sáp, lắc lắc chất lỏng đặc sệt màu đỏ tươi bên trong.

“Cho nhóc này, suỵt ——”
Những vệt máu nhợt nhạt đọng lại trên vách lọ, An Nghỉ dùng cả hai tay nâng lấy: “Là máu của ông sao?”
Số 2 gật đầu: “Có điều, đường chúng ta đi ngược nhau, sau này có lẽ cũng sẽ không gặp lại.

Món đồ chơi này chắc cũng không quá cần thiết, nhưng nhóc cứ cầm đi, lỡ như…”
An Nghỉ cười cười: “Hồi trước ông cũng nói với Phế— với anh Mio như vậy hả.”

Khóe miệng Số 2 khẽ giật giật: “Ừa.”
“Cảm ơn ạ.” An Nghỉ bọc kỹ cái lọ nhỏ giấu vào trong người, giang tay ôm gã —— tuy rằng vòng tay cậu hoàn toàn không bao bọc được Số 2: “Chúc mọi người may mắn.”
Số 2 nói: “Vận may của ta khá dồi dào, chia cho nhóc một ít đấy.”
An Nghỉ cầm theo cái lọ lười biếng quay về, cân nhắc xem có nên tìm sợi dây để đeo lên cổ không, như vậy sẽ không lo bị rơi.

Vừa ngẩng đầu đã thấy Phế Thổ đang khoanh tay đứng trước mặt, một bên lông mày đè thấp nhìn cậu đầy vi diệu.
An Nghỉ: “Sao vậy…”
Phế Thổ nói: “Đến giờ đi rồi, An Nghỉ lão gia, tiểu nhân đã chuẩn bị xong ba lô cho ngài rồi, có thể lên đường chưa?”
An Nghỉ lại không xấu hổ chút nào, mở ba lô kiểm tra một chút, đột nhiên hỏi: “Đạn nổ vô địch của em đâu rồi?”
Phế Thổ theo bản năng hỏi lại: “Đàn gì của em?”
An Nghỉ khoa tay múa chân: “Lớn chừng này này, màu đen, có hai cái.”
Phế Thổ chỉ đống rác trong góc: “Tôi vứt đi rồi.”
An Nghỉ kêu lên, nhào vào đống rác lục lọi một hồi, lôi ra hai khối kim loại đen sì hình nón, vừa nhìn đã thấy nặng trình trịch.

Cậu lại nhặt lấy một thứ có phần đuôi giống cái nỏ, đằng trước có nòng pháo ôm vào trong ngực.
Phế Thổ nhìn cái nòng pháo to đùng kia, đau đầu nói: “Đừng có mang nhiều đồ như vậy được không, em tự đi mà cầm nhé.”
An Nghỉ bất mãn nói: “Đây là em tự chế ra mà! Sau khi điều chỉnh tỷ lệ amoni nitrat có thể dùng cái này làm vật phóng.

Mặc dù tầm bắn không xa nhưng theo lý thuyết sát thương sẽ cực mạnh, sau khi phát nổ những thành phần dễ cháy sẽ văng ra trong phạm vi năm mét, bên trong còn có chất đốt hóa học, có thể thiêu đến tro cũng không còn.”
Phế Thổ dại ra nhìn cậu, An Nghỉ hiểu lầm ánh mắt đó, cho rằng hắn không tin, ra vẻ muốn nhét đạn pháo vào: “Em biểu diễn cho anh coi thử.”
Mọi người vội vàng xông lên giữ chặt lấy cậu: “Đừng đừng!”
Phế Thổ hết cách, chỉ có thể mang theo thứ vũ khí sát thương quy mô lớn cải tạo từ phế liệu này.
An Nghỉ rốt cuộc cũng vừa lòng, còn kiểm tra đi kiểm tra lại nước uống và cỏ cho dê con, thuận miệng hỏi: “Tiếp theo chúng ta đi đâu vậy?”
Phế Thổ cầm la bàn, nói: “Tiếp tục đi hướng tây bắc.

Thời tiết hôm nay không tồi, tranh thủ đi nhiều một chút, có thể đến trạm dừng chân cách đây 43km.”

An Nghỉ vừa nghe đến con số “43 km” đã thấy đầu váng mắt hoa, bỗng chợt nhớ tới: “Cái… người bạn mà anh nói, người giữ tiền giúp anh ấy, người đó ở đâu vậy?”
Phế Thổ đáp: “Khu chợ Phiên thành, cách nơi này 228 km.”
An Nghỉ giật mình: “Vậy cũng không xa lắm?” Hoàn toàn không ý thức được khái niệm về khoảng cách của mình đã bị biến dạng.
Phế Thổ gật đầu: “Vốn dĩ kế hoạch lúc trước là phải đi vòng qua La thành, lộ trình dài gấp đôi.

Lần này đánh bậy đánh bạ thế nào mà lại thành ra đỡ tốn sức.”
An Nghỉ hiểu ra nhìn đám người phóng xạ cách đó không xa, lại hỏi: “Người bạn đó của anh, chắc chắn sẽ ở chỗ đó hả?”
Phế Thổ đã đeo mặt nạ lên: “Anh ta vốn là thương nhân, trước kia cũng đã nói sẽ chờ tôi ở Phiên thành.”
An Nghỉ “Ừm” một tiếng, lại nhỏ giọng nói: “Ý em là… Anh để lại nhiều tiền như vậy, lại còn bị trễ mất bao nhiêu ngày.

Dù sao… hồi đầu anh mất tận mấy ngày ở chỗ trạm tị nạn của em… Nhỡ đâu người đó đã đi mất…”
Phế Thổ lại dường như chẳng có chút lo lắng nào: “Không thể đâu.”
An Nghỉ nói giọng chua lè: “Anh tự tin thật đấy.”
Phế Thổ: “Không phải tự tin, tôi tin anh ta.”
An Nghỉ lại càng chua tợn, nói giọng thiếu đòn: “Ha… Đến lúc người ta chạy đâu mất tiêu, tự vả mặt, bép bép…”
Phế Thổ lạnh lùng nhìn cậu: “Nếu thật sự là vậy tôi cũng chấp nhận.

Anh ta đã cứu mạng tôi, mà không chỉ một lần.

Chỗ tiền đó nếu anh ta muốn thì cứ cho anh ta đi.”
An Nghỉ ngây ngẩn cả người —— Phế Thổ tham tiền khổ cực tích trữ nhiều năm như vậy để mua được một chiếc phi thuyền tuần hoàn ở Suhmati, vậy mà lại có thể không chớp mắt chắp tay dâng toàn bộ cho người đó.

Cậu cầm lòng không đặng thử so sánh với chính mình —— nếu đổi lại là cậu, Phế Thổ cũng sẽ hào phóng như vậy sao?
Phế Thổ mất kiên nhẫn lên giọng thúc giục: “Đừng dong dài nữa, rốt cuộc em có đi không!”

An Nghỉ bị rống đến hoảng sợ, buột miệng thốt lên: “Vậy anh tự đi một mình đi! Đến lúc đó cầm tiền, hai người cùng nhau đến Suhmati, tình thâm ý thiết…”
Phế Thổ không thể hiểu nổi, phát cáu: “Em bị sao thế?”
Hai người còn đang ồn ào, đám người phóng xạ cách đó không xa lại bắt đầu nhao nhao lên: “Ê! Cãi nhau cãi nhau!”
Người phóng xạ số hai: “Ai da, nhìn tên đó dọa người ta phát khóc kìa.”
Người phóng xạ số ba: “Đúng thế, còn không bằng để lại cho chúng ta ăn… Không đúng, còn không bằng để lại làm kỹ sư cho chúng ta.”
Hai người đồng loạt quay đầu lại, sau đó liếc nhau, trên mặt lộ ra chút xấu hổ, cũng không cãi tiếp được nữa, chỉ đành lẳng lặng mang ba lô vào chuẩn bị xuất phát.
An Nghỉ lau mặt, vẫy tay nói: “Bọn tôi đi đây! Bảo trọng!”
Đám người phóng xạ: “Gặp người biến dị lạ nhớ đừng đi theo nhé!”
An Nghỉ: “…”
An Nghỉ giấu ống máu của Số 2 vào trong áo, một đường thuận lợi ra khỏi La Thành.

Cậu im lặng theo sau Phế Thổ —— đối phương lướt nhanh như bay, An Nghỉ trong bụng ấm ức, cũng tung hết sức lực đuổi theo không chịu kêu mỏi.
Lúc rời khỏi địa giới La thành khoảng 5km, một con chó biến dị lạc đàn bỗng vọt ra từ trong một chiếc ô tô bỏ hoang.

Tốc độ của nó cực nhanh, không chút tiếng động.

Phế Thổ cảm nhận được tiếng gió, vừa quay đầu lại móc súng bên hông ra ngắm chuẩn, bên cạnh đã có một tia sáng đỏ lóe lên, đập trúng xương hàm con chó bắn văng nó ra ngoài.
Phế Thổ khẽ nhướn mày liếc sang, trong tay An Nghỉ là một khẩu súng năng lượng dạng súng lục, sắc mặt kiên định, đang thay nòng súng giống như muốn bồi thêm một phát.
Phế Thổ nâng tay ý bảo cậu không cần lãng phí, nhanh chóng dùng dao giải quyết con vật đang co giật có ý đồ muốn đứng lên kia.
Trong lòng Phế Thổ có chút kinh ngạc, hỏi: “Ở đâu ra vậy?”
Không ngờ An Nghỉ nhảy cẫng lên, trong giọng nói mang theo sự kinh hỉ không dám tin: “Em bắn trúng rồi! Em bắn trúng rồi!”
Phế Thổ dở khóc dở cười: “Ừ ừ, giỏi quá.”
An Nghỉ đắc ý dạt dào, nâng súng trong tay: “Nhặt được đó, trong tòa nhà có rất nhiều rãnh năng lượng bỏ không, em thu thập lại.”
Hai người cúi đầu nhìn con chó biến dị to lớn chết trên mặt đất —— sau khi thành phố sụp đổ, những loại chó lai tạp chuyên để làm vật nuôi nhanh chóng bị đào thải trong cuộc chiến sinh tồn, những con sống sót đều là loài chiến đấu thuần chủng.
Từ lúc rời khỏi trạm tị nạn, sau bao nhiêu ngày ròng rã rốt cuộc An Nghỉ cũng đạt được lần first kill của mình, vui vẻ đến mức quên luôn chiến tranh lạnh với Phế Thổ, ngửa mặt cười ngất trời.

Cậu cẩn thận cất súng đi, dưới chân như có gió mà tiếp tục lên đường.
Vốn dĩ Phế Thổ chỉ muốn An Nghỉ bớt kéo chân sau mới bố trí rèn luyện cho cậu, cũng không trông đợi cậu có thể tự bảo vệ mình.

Không ngờ An Nghỉ lại cực kỳ để tâm chuyện này, ngày nào cũng kiên trì thực hiện.


Thậm chí đêm đó khi tới trạm dừng chân, cậu vậy mà không tỏ ra mệt muốn chết vô lực đổ rạp xuống ngủ luôn, ngược lại còn giãy giụa hoàn thành huấn luyện thể lực, uống thuốc tăng cơ rồi mới nằm xuống.
Thiếu niên trưởng thành cơ hồ mắt thường có thể thấy được, hơi thở ngây ngô chậm rãi rút đi, tinh thần phấn chấn bồng bột lại vẫn không đổi.

Khung xương An Nghỉ đã có chút nảy nở, không còn dấu vết đơn sơ bạc nhược, lúc cởi quần áo đã không còn thấy xương sườn và xương sống gồ lên, ngược lại còn phô bày những đường cong cơ bắp xinh đẹp.

Phế Thổ thử nhớ lại vị trí đỉnh đầu An Nghỉ khi đứng cạnh mình, phát hiện dường như cậu cũng cao thêm một chút.
Lúc này trong trạm dừng chân nhỏ chỉ có hai người bọn họ, An Nghỉ nằm sấp trên chiếc giường chất đống từ quần áo và cỏ khô, vung vẩy chân ngắm dê con.

Phế Thổ ngồi cưỡi lên mông cậu (:D?), nghịch tóc cậu.
“Đạn luyện tập em tự chế còn bao nhiêu?” Phế Thổ hỏi.
“Còn nhiều lắm.” An Nghỉ nói: “Dùng tốt lắm đó, anh muốn lấy hả?”
Phế Thổ lắc đầu, lại nhớ ra cậu không nhìn thấy, nói thêm: “Không cần, mai em chuẩn bị một loạt mang theo bên người đi.”
An Nghỉ kinh hỉ quay đầu lại: “Sao cơ? Mai chơi bắn bia hả?”
Phế Thổ nói: “Bắn… ừm, tìm mấy món đồ nhỏ cho em luyện tay chơi.”
An Nghỉ cười rộ lên: “Nhiệm vụ hướng dẫn tân thủ[1] level 3!”
[1] Nguyên văn 教学关卡 – một dạng hệ thống huấn luyện trong game online dành cho newbie, gồm các nhiệm vụ cơ bản để người chơi làm quen với các chức năng game..

Đọc truyện hay, truy cập ngay — TRUМtrцyeИ .Vn —
Phế Thổ cũng bật cười: “Nội dung trọng tâm là —— làm thế nào bắn trúng bia di động trong quá trình hành động.”
An Nghỉ vui vẻ trong chốc lát, uốn éo dưới mông hắn.

Phế Thổ bỗng thấy trên cổ cậu có một đoạn dây thừng nhỏ màu nâu, kỳ quái móc lên hỏi: “Cái gì đây?”
Hắn cầm cái lọ thon dài quen thuộc, ngạc nhiên: “Số 2 cho em à?”
An Nghỉ nói: “Đúng vậy.”
Phế Thổ hơi thay đổi sắc mặt: “Rồi em đeo nó lên cổ giấu vào trong áo?”
An Nghỉ tiếp tục nói: “Đúng vậy.”
Phế Thổ “Ha” một tiếng, buông sợi dây ra, đứng dậy khỏi người cậu, im lặng đi qua một bên.
An Nghỉ không hiểu nhìn theo bóng lưng hắn mấy lần, vẫn không rõ nguyên do, kéo cổ áo ra nhét cái lọ vào, tiếp tục chải lông cho dê con..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận