Phế Thổ Và An Nghỉ


Sáng hôm sau lúc An Nghỉ tỉnh dậy, giường đơn bên cạnh đã không còn bóng người.
Câu xoa nhẹ hai mắt, buộc gọn mớ tóc rối bù ra sau đầu, sau đó nhìn thấy Ian đang ngồi xổm ở cửa đóng gói hàng hóa trải đầy đất.
“A, để em giúp anh.” An Nghỉ tuột từ trên giường xuống, lơ mơ xoay quanh tại chỗ một vòng, mờ mịt hỏi: “Phế Thổ- Mio đâu rồi ạ?”
Ian ngẩng đầu nhìn cậu, chưa trả lời mà lại có vẻ suy tư nói: “Phế Thổ… Bình thường em gọi Mio như vậy à?”
An Nghỉ gãi gãi mặt: “Không ạ, em nghĩ trong lòng thôi, không cẩn thận lại gọi ra miệng.”
Lông mày Ian hơi giật giật, tựa hồ vẫn đang đắm chìm trong dư vị của cái tên này, thấy An Nghỉ nhìn mình chằm chằm mới nhớ ra mà trả lời cậu: “À, Mio ra chợ mua đồ rồi.

Lương khô, nước sạch, em biết mà, vật dụng thiết yếu để lên đường.”
Hai vai An Nghỉ lập tức sụp xuống: “Ồ.”
Ian hỏi: “Hối hận rồi à?”
An Nghỉ lắc đầu: “Không ạ, bác sĩ để em giúp anh.”
Hai người dùng xe ba gác mang một đống dược phẩm và thiết bị y tế ra chợ.

Hàng tồn kho trong nháy mắt đã vơi hơn phân nửa, An Nghỉ ngồi xổm trên mặt đất, dựa theo danh sách đặt hàng cẩn thận kiểm kê lại một lần, sau đó ra dấu ổn cả.
Ian thì tỏ vẻ sao cũng được, dọn hai cái ghế ra vẫy tay nói: “Qua đây nghỉ ngơi đi.”
An Nghỉ ngồi cạnh anh, muốn học theo anh gác chân lên kệ hàng, sau đó cực kỳ đau lòng phát hiện ra chân mình không đủ dài.
Hai người nhàn nhã không được bao lâu, trước quầy hàng đã xuất hiện hai lữ khách toàn thân đầy máu, gấp gáp chạy tới.

An Nghỉ còn đang hoảng sợ, Ian đã nhanh chóng đứng lên hỏi: “Ai bị thương?”
Hai người đó tuy mặt mày xám nghoét, chật vật bất kham, nhưng nhìn qua không thấy có vết thương.

Người có vóc dáng thấp hơn nói: “Ở bên ngoài, vết thương do móng vuốt xé rách, không vào được.”
Ian gật đầu, lấy hộp y tế dưới bàn ra: “An Nghỉ, lấy hai ống thuốc an thần.”
An Nghỉ vội nhảy lên đi lấy hai ống tiêm cho anh.
Người nọ lại hỏi: “Bác sĩ, mắt… mắt bị thương còn chữa được không?”
Ian hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn hắn: “Võng mạc thì không chữa được, chỉ có thể phẫu thuật thay mới.”
Lời vừa nói ra, người còn lại có vóc dáng cao lớn đột nhiên ngồi sụp xuống, bật khóc.
Ian nói: “Đó là một trong số ít những bộ phận rất khó hồi phục… Trước hết phải xem mức độ nghiêm trọng của vết thương đã.”
Vẻ mặt của người thấp hơn cũng vô cùng khó coi, có lẽ tình hình không mấy lạc quan: “Người đó là xạ thủ, nếu mắt phải và tay phải đều mất…”
An Nghỉ cầm lòng không đặng mà khẽ lui lại nửa bước, trong đầu tưởng tượng ra bộ dáng kinh khủng của người bệnh —— Mất đi cả con mắt và một cánh tay, rốt cuộc là thương thế đến mức nào.
Cậu lại nhớ đến khu tập trung bệnh nhân ở bên ngoài, khí vị nồng nặc, nhiệt độ như thiêu đốt —— Chưa nói đến mắt, hệ thống dây thần kinh ở tay đã vô cùng phức tạp, dưới điều kiện chữa trị như vậy sao còn có thể trở về.
Người có vóc dáng cao lớn nức nở: “Dùng… dùng mắt của tôi đi! Người đó vì cứu tôi mới…”
Ian đã nhanh chóng thu xếp một vài dụng cụ phẫu thuật ngoại khoa đơn giản, bước ra cắt ngang lời hắn: “Bây giờ đừng nhắc những chuyện này, đi mau, để ý thời gian.”
An Nghỉ vội túm lấy anh: “Từ từ đã, mặt nạ bảo hộ!”
Ian nhận lấy tròng lên mặt, ba người vội vã rời đi.
An Nghỉ ngơ ngác ở lại trông quầy cho Ian.


Sau một hồi ngẩn người mới phát hiện một dấu tay đầy máu trên mép bàn, có lẽ một trong hai người vừa nãy đã chống lên đây.

An Nghỉ đổ ra một chút nước uống, xé một khối băng gạc nhỏ bắt đầu kỳ cọ, sau đó dứt khoát lau luôn cả cái bàn.

Băng gạc trắng tinh rất nhanh đã ngả vàng —— từ lúc bước lên vùng đại địa hoang vu nóng cháy này, không nơi nào là không phủ kín bụi bặm.
Hôm trước có nghe mấy người ở quầy hàng bên cạnh tán gẫu, nói ở Suhmati có thực vật, thậm chí trên đảo phản trọng lực còn có vườn hoa nhỏ.

Hơn nữa không khí nơi đó ẩm ướt, thỉnh thoảng sẽ có mưa, mà còn không phải mưa axit.
Nhắc đến Suhmati ai nấy đều lộ ra vẻ mặt mơ ước, vốn An Nghỉ cũng không hiểu lắm, nhưng chứng kiến một màn vừa rồi khiến cậu bỗng ý thức được, bản thân có lẽ đã suy nghĩ quá đơn giản về việc sống sót trên Phế Thổ.
Có khi một tháng sau mình lại hối hận không chừng, An Nghỉ nghĩ.
Cậu đang suy nghĩ đến xuất thần, trên đỉnh đầu bỗng có một bóng đen trùm tới.

An Nghỉ giật mình ngẩng đầu, ngược sáng nhìn hồi lâu mới “A” một tiếng mà đứng dậy.
Người tới lộ ra một nụ cười lấp lánh ánh bạc: “Xin chào.”
An Nghỉ suýt nữa đã quên mất vụ này, một mặt cũng không nghĩ đối phương sẽ tự mình tới lấy hàng.

Firefre hiểu lầm vẻ sững sờ của cậu, nói: “Nếu chưa chuẩn bị xong thì lát nữa ta quay lại?”
An Nghỉ vội xua tay: “Không phải, xong hết rồi, ở bên này.”
Cậu rũ tấm vải bạt ra, nhìn qua lại một chút —— Đối phương thật sự chỉ tới một mình, có chút khó xử: “Một mình ông có lẽ không mang hết chỗ này đi được.”
Firefre cũng tỏ vẻ suy tư: “Vậy phải làm sao, những người khác đều có việc bận rồi, hôm nay chỉ còn mình ta.”
An Nghỉ trầm ngâm chốc lát: “Có thể cho ông mượn xe đẩy.

Ông… sẽ còn quay lại chứ?”
Firefre thấy hơi buồn cười —— Đống tiền cọc hôm qua của gã đủ mua mấy cái xe đẩy rồi, nhưng vẫn gật đầu: “Nếu cậu không yên tâm thì có thể đi cùng ta.”
An Nghỉ chống nạnh nhìn quanh —— không biết khi nào bác sĩ mới về.

Firefre lại nói: “Cậu có thể khóa cửa trước, ta chờ.”
An Nghỉ nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu: “Ông chờ một chút, tôi để lại lời nhắn cho bác sĩ.”
Nhân số của Yahwili quá đông, tìm được một chỗ tập trung thật sự không dễ dàng, nơi đó cách trung tâm khu chợ khá xa —— Firefre dùng một tay đẩy xe ba gác, nhẹ nhàng không tốn chút sức nào.

An Nghỉ ôm hộp sắt đựng ruột bút, cách gã nửa bước chân chầm chậm theo sau.
“Cậu tên gì?” Firefre vừa đi vừa hỏi.
An Nghỉ nhỏ giọng nói: “An Nghỉ.”
Firefre vẻ như không nghe rõ, quay đầu lại: “Sao cơ?”
An Nghỉ đành phải lớn tiếng lặp lại: “An Nghỉ, trong ‘Ngày An Nghỉ’.”
Firefre: “À, cái tên này… Ta là Firefre, không có họ.”
An Nghỉ: “Tôi cũng, không có họ.”
Ngừng một lát, Firefre lại hỏi: “Cậu theo Ian bao lâu rồi? Chắc không phải lớn lên trên Phế Thổ đâu nhỉ, nhìn không giống.”

An Nghỉ hàm hồ nói: “Không, không lâu lắm.”
Firefre thấy cậu không muốn trả lời, cũng không mất hứng, lại tự nói tiếp: “Ở lại đây cũng khá tốt, tự do hơn trạm tị nạn, an toàn hơn Phế Thổ.”
An Nghỉ hỏi: “Vậy so với Suhmati thì sao?”
Firefre nghe vậy thì hơi nhướng mày, không rõ ra sao mà cười một tiếng: “Suhmati à, chắc là càng tốt hơn rồi, tất cả đều nghĩ vậy.”
An Nghỉ nghe ra trong lời gã có ẩn ý, lại hỏi: “Ông không nghĩ vậy sao?”
“Cậu từng gặp người đến từ Suhmati chưa? Người hầu bị vứt bỏ, nô lệ tình dục bị chơi hỏng, những lao động lớn tuổi vô dụng không trả nổi tiền thuê… Những kẻ đó dù mang dáng vẻ gì tiến vào Suhmati, cuối cùng đều sẽ bị Suhmati đào thải.

Suhmati không phải nhà cho những kẻ như chúng ta, chỉ là một chỗ nghỉ dưỡng sang trọng thôi.” Firefre dùng ngón trỏ và ngón cái tạo thành một khe hở nhỏ xíu.

“Những kẻ chân chính thuộc về Suhmati, chỉ nhiều có chừng này.”
An Nghỉ quay mặt nhìn từng cánh cửa nối tiếp nhau hai bên, không biết phải đáp lại thế nào.

Firefre hỏi cậu: “Biết luật 20/80 không?”
Không chờ An Nghỉ trả lời, gã đã tiếp tục: “80% tài nguyên của cải được nắm giữ bởi 20% nhân loại.

Có điều hiện tại luật này cũng không còn quá chính xác, nói trắng ra, có lẽ là 99% và 1%.”
An Nghỉ cảm thấy gã có chút quá khoa trương, chỉ khô cằn “À” một tiếng.
Firefre hỏi: “Sao, cậu muốn đến Suhmati à?”
An Nghỉ nói: “Không, tò mò chút thôi.”
Firefre gật gật đầu: “Năm xưa khi thảm họa phóng xạ bùng nổ, những kẻ đó ôm theo hy vọng là những người cuối cùng còn sống sót trên Địa Cầu mà trốn ra biển, cơ hồ là mang đi toàn bộ chuyên viên kỹ thuật và tài nguyên.

Tất cả những người không có tiền mua vé lên chuyến tàu Noah đó, trong mắt bọn chúng cũng chẳng khác gì đã chết.”
An Nghỉ biết “những kẻ đó” mà gã nhắc tới là chỉ Thần Sáng Thế đời đầu ở Suhmati, đỉnh cao của cái kim tự tháp rách nát hiện thời —— Tuy giờ tuổi tác họ đều đã lớn, nhưng vẫn nắm giữ trong tay mạch máu khoa học kỹ thuật của văn minh nhân loại.
Firefre: “Tính đến nay, chênh lệch về năng lực sản xuất giữa mặt đất và trên biển càng lúc càng lớn.

Một bên chỉ đang kéo dài hơi tàn, miễn cưỡng tồn tại, một bên lại có thể nhàn nhã chơi đùa những vật phẩm cao cấp xa xỉ, thỉnh thoảng còn có thể mang rác rưởi vô dụng ra Phế Thổ đổi lấy càng nhiều tài liệu cần thiết hơn.”
Nghe gã nhắc tới “hàng xa xỉ”, An Nghỉ không khỏi miết lấy dê con điện tử trong túi —— Bỗng nhiên, cậu nghĩ, vào cái thời điểm khi tất cả đều đang liều mạng để sống sót, Phế Thổ đã mua cho cậu một thứ mà chỉ có tầng lớp cao quý sống trên biển mới có tư cách sở hữu.
Cậu đột nhiên bắt đầu thấy có chút hối hận khi đã tới đây, đáng lẽ cậu nên ngoan ngoãn ngồi ở quầy hàng chờ bác sĩ và Phế Thổ trở về.
“Tới rồi.” Firefre bỗng nhiên cất tiếng.

An Nghỉ ngẩng đầu nhìn, nơi này đã rất vắng người, chỉ có vài căn phòng giống nhau xếp liền một chỗ.
An Nghỉ hỏi: “Nơi này đều do các ông thuê hết à?”
Firefre gật đầu: “Mọi người đều rất mệt, chỉ có hai ngày, phải nghỉ ngơi thật tốt.”
An Nghỉ theo gã đi vào một căn, bên trong vẫn xếp một cái giường chung, nhưng không gian rộng rãi hơn hẳn, còn có một buồng tắm nhỏ, không cần phải xếp hàng tranh nhau ở nhà tắm công cộng với những người khác trong chợ.
So với những căn phòng cho thuê khác trong chợ hiển nhiên là tiện nghi hơn, nhưng so với nhà của Ian thì còn kém xa, An Nghỉ nghĩ thầm.
Thấy Firefre bắt đầu dùng một tay dỡ đồ đạc xuống, An Nghỉ mới phát hiện ra tay trái gã đang cột băng, vội vàng nói: “Để tôi để tôi.”
Firefre không từ chối, chỉ huy An Nghỉ dỡ hàng hóa xuống xếp vào trong góc, để riêng ra một ít dược phẩm đặc thù bỏ vào hộp cách nhiệt.

“Được rồi.” An Nghỉ ngồi dậy phủi tay: “Để tôi xem, còn cần… ừm, chỉ cần thêm 50 ruột bút nữa thôi.”
Nhưng Firefre không nhúc nhích, An Nghỉ ngước mắt lên, phát hiện gã đang nhìn mình chằm chằm.
An Nghỉ không khỏi siết chặt chiếc hộp sắt trong ngực, hỏi: “Sao, sao thế?”
Firefre lại đánh giá cậu từ trên xuống, qua hai giây mới nói: “Không có gì, 50 ruột bút đúng không, có đây.”
An Nghỉ mở hộp sắt ra, Firefre trực tiếp thả ruột bút vào.
Thấy cậu đóng nắp hộp lại, Firefre hỏi: “Không đếm thử à?”
An Nghỉ nghĩ nghĩ, lại mở ra dùng đầu ngón tay kiểm tra một lượt.
“Cảm ơn, tôi về đây.” An Nghỉ kéo xe đẩy trống không, quay đầu định ra ngoài, lại bỗng cảm thấy có gì đó không ổn —— Bên tai cậu bắt được tiếng bước chân mỏng manh cùng tiếng gió ập tới, còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo đã bị một lực từ sau lưng ép lên người.

An Nghỉ kinh hãi, xe đẩy trong tay và hộp sắt trong ngực đồng thời văng xuống đất, phát ra âm thanh chát chúa, ruột bút bắn tóe khắp nơi.
“A! Làm gì đấy!” An Nghỉ theo bản năng trả lại một đòn, bị Firefre tóm lấy khuỷu tay, cánh tay còn lại chặn trước ngực, dồn lực đè cậu vào vách tường.
Gáy An Nghỉ đập vào vách tường, đau đến kêu thành tiếng, lại không chút do dự nhấc đầu gối thúc mạnh, đáng tiếc đã bị Firefre chặn lại.

Trong ngực An Nghỉ như có lửa thiêu đốt, tay trái đánh ra một đòn giả, tay phải tạo thế chém bổ vào hầu kết đối phương.
Tuy Firefre là một con cáo già, hiện tại cũng chỉ dùng được một tay.

Gã vội lui lại nửa bước, không bị chém trúng, chỉ bị móng tay An Nghỉ vạch ra hai vết xước.
An Nghỉ tràn ngập cảnh giác mà nhìn gã chằm chằm —— Firefre lại lui về sau, mở lòng bàn tay ra, một đoạn dây rớt xuống, bên dưới còn treo ống máu của Số 2.
An Nghỉ vội sờ lên cổ mình —— trống không.
Vẻ mặt cậu lập tức lạnh xuống: “Trả lại cho tôi.”
Firefre cười: “Ồ, hóa ra cũng biết tức giận.”
An Nghỉ lặp lại: “Trả tôi.”
Firefre chậm rãi cuốn vòng sợi dây quanh ngón tay: “Nhìn qua chỉ là nhãi con vô dụng, không ngờ cũng có chút bản lĩnh.

Học ai cách chiến đấu vậy?”
An Nghỉ không lên tiếng, chỉ nhìn gã chằm chằm, chờ đợi một sơ hở trong nháy mắt.
Firefre siết chặt ống máu trong tay: “Mio Light đúng không? Thứ này cũng là của nó.

Hai đứa mày có quan hệ gì? Hiện tại nó ở đâu, cũng đang ở trong chợ Phiên thành sao?”
Gã liên tiếp đặt câu hỏi, còn chưa dứt lời, An Nghỉ đã hạ thấp người vụt tới, dùng một góc độ cực kỳ xảo quyệt mà quét ngang cẳng chân gã —— Từ lúc cậu bắt đầu theo Phế Thổ học kỹ năng cận chiến, thường sẽ canh lúc đối phương đang đáng răng hoặc ngẩn người mà tập kích, mặc dù chưa có lần nào thành công, nhưng giờ phút này phải sử dụng tới sức bật và cơ bắp, mới cảm thấy khoảng thời gian rèn luyện vừa qua thực sự có chút hiệu quả.
Chỉ là chút tiến bộ nhỏ nhoi này so với một tay thợ săn lão luyện tắm máu hàng năm trời quả thật chẳng đáng nhắc tới —— Tuy Firefre vì bị thương một tay mà ảnh hưởng đôi chút tới cảm giác cân bằng, nhưng vẫn nhanh chóng chuyển động thân thể tránh thoát công kích.

An Nghỉ nhắm chuẩn xác một khắc gã thu lại nanh vuốt, tiện tay nhặt được thứ gì dưới đất vung lên chém ngang mắt gã.

Firefre theo phản xạ nâng tay chắn trước mặt, đúng như dự đoán của An Nghỉ, một chân cậu đạp vào cánh tay còn lại đang bị thương.
“A!” Firefre kêu lên đau đớn, siết lấy tay mình.

An Nghỉ lại lập tức nhắm vào cánh tay đang bắt đầu co giật kia —— đối phương quả nhiên phải nghiêng người tránh đi, trong nhát mắt đã bị An Nghỉ vừa vặn túm được sợi dây treo ống máu.
Mặc kệ ruột bút rơi tán loạn đầy đất, An Nghỉ vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Chỉ là vừa mới phóng được hai bước, cậu đã thấy sau lưng đau xót, sau đó cả người nặng nề đổ rạp xuống, ngã văng ra ngoài.
Còn chưa kịp dùng khuỷu tay chống thân thể dậy, Firefre đã đạp một chân trên lưng cậu.


Phổi An Nghỉ bị chèn ép đến nhói đau, một bên mặt đập xuống sàn nhà thô ráp.
Giờ phút này An Nghỉ cực kỳ hối hận —— rõ ràng hôm qua Phế Thổ còn cảnh cáo cậu phải tránh xa gã đàn ông này, mà cậu lại không nghe lời, còn một mình theo gã tới một nơi xa lạ vắng vẻ.
Firefre đổi sang dùng đầu gối đè lên lưng cậu, trọng lượng toàn thân ép xuống cột sống, tóm lấy cổ tay cậu đập mạnh xuống sàn.

An Nghỉ bị đau đến buông lỏng tay, ống máu cũng lăn ra ngoài.
Firefre ung dung nhặt lọ máu lên, cười một tiếng: “Mày-”
Gã vừa phun ra được một chữ, toàn thân bỗng nhiên bị một lực kinh người đánh bay.

An Nghỉ chỉ kịp nghe thấy một tiếng va chạm nặng nề, tiếp theo là tiếng gào rống đau đớn trào ra khỏi họng Firefre, sau đó là tạp âm của đồ vật linh tinh rớt xuống sàn.
Cậu còn chưa kịp định thần, tay đã bị kéo lấy, rồi bị nhấc từ dưới mặt đất lên.

Khuôn mặt tràn ngập tức giận của Phế Thổ lập tức hiện ra trước mắt cậu.
Phế Thổ giang tay, đẩy cậu ra sau lưng mình.

An Nghỉ nhìn sườn mặt hắn, sống mũi bỗng nhiên chua xót.
Thật kỳ lạ, vừa nãy chỉ có một mình, tuy rằng rất sợ hãi, nhưng lại chưa từng nảy sinh bất cứ ý nghĩ lùi bước nào.

Vậy mà Phế Thổ vừa xuất hiện, cả tay lẫn eo lưng bỗng nhiên trở nên đau đớn vô cùng, đau đến mức cậu chỉ muốn òa khóc.
“Light, quả nhiên mày ở đây.” Firefre không đổi sắc mặt mà bò dậy, phủi phủi đống bụi trên vạt áo —— Băng vải quấn quanh cánh tay gã từ trắng muốt đã biến thành đỏ sẫm, nhưng gã lại như không có cảm giác gì.
“Mày ở đây làm gì?” Phế Thổ lạnh lùng hỏi.
Khóe môi Firefre hơi giật giật, nhổ một ngụm máu xuống đất: “Ghé chợ thì còn có thể làm gì? Mua ít đồ, tìm chút thú vui.” Gã nhìn đống ruột bút rơi vãi đầy đất, chép chép miệng.

“An Nghỉ, định bỏ hết tiền à?”
Phế Thổ đột nhiên quay đầu trừng mắt với An Nghỉ, giống như đang trách móc cậu sao cả tên thật cũng nói cho gã biết.
An Nghỉ chột dạ, trốn tránh ánh mắt hắn vội vàng nhặt lại ruột bút —— có Phế Thổ ở đây cậu chẳng sợ bị đánh lén.
“Đưa đây.” Phế Thổ chìa tay ra.
Firefre giơ ống máu trong tay soi dưới ánh sáng, ngắm nghía một chút.

Phế Thổ gằn giọng: “Đừng ép tao phải động thủ.”
Firefre nhướn mày, vậy mà cũng thật sự đàng hoàng bước qua, đặt ống máu vào tay hắn.
Sau đó gã nở một nụ cười không có chút nhiệt độ: “Đừng giận, đùa chút thôi mà.

Lâu rồi không gặp, không chào hỏi một câu sao?”
Phế Thổ một chữ cũng không muốn nói thêm với gã, chỉ nghiêng đầu hỏi: “Dọn xong hết chưa?”
An Nghỉ gật gật đầu: “Rồi ạ.”
Phế Thổ nói: “Đi thôi.”
An Nghỉ theo hắn ra ngoài, lại không nhịn được mà khẽ quay đầu.

Chỉ thấy một bên sườn mặt Firefre, do các mao mạch vỡ nát mà bầm tím lại, gã đang nhe hàm răng màu sáng bạc, vẫy vẫy tay với cậu.
Lần này rốt cuộc An Nghỉ cũng thấy rõ, hàm răng dày đặc chói lóa kia, là uy hiếp của dã thú với con mồi.
Phế Thổ liếc nhìn An Nghỉ, theo ánh mắt cậu cũng quay đầu lại, dùng ngón trỏ chỉ vào lồng ngực Firefre: “Tao đã nói cho mày ba cơ hội.

Lần tiếp theo gặp lại, giết không tha.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận