Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Editor: Luna Huang

Thần sắc của Cố Khuynh Thành khẽ biến, vội vã móc ra ba vây ngân châm, cắm ở trên ba huyệt vị lương khâu, chí âm, cách thú của Lâu Thiều Hàn, tiến hành cầm máu rất nhanh.

Ngân châm cắm vào xong, lại móc ra một viên Thiên Linh đan cùng một viên chỉ huyết đan, không hỏi mọi việc, trực tiếp đẩy cằm của Lâu Thiều Hàn ra, cho đan dược vào, sau đó tay vừa nhấc, đóng miệng của Lâu Thiều Hàn, đan dược tự động hoá là nước, vào bụng của hắn.

Sau đó lại lấy ra một viên chỉ huyết đan, bóp nát, xát lên trên vết thương.

Cố Khuynh Thành thở một hơi dài nhẹ nhõm, vỗ tay một cái, cuối cùng cũng làm xong!

“Thất tiểu thư, thế nào?” Có lẽ là cảm thấy Cố Khuynh Thành ở trong một mình ngây người quá lâu, Cố Văn Mãn là truy tùy giả có chút bận tâm, cách cửa cao giọng hỏi.

Cố Khuynh Thành quét Lâu Thiều Hàn một mắt, “Đã xong. Đúng rồi, người nọ tỉnh chưa?”

“Tỉnh, thế nhưng thần trí cũng rất thanh tỉnh.”

Cố Văn Mãn đang nói, cửa nha một tiếng, mở ra, Cố Khuynh Thành từ bên trong đi ra, cho hắn một viên đan dược hạt sắc: “Đây là tỉnh thần đan, cầm đi cho hắn ăn vào, sau đó để hắn đi chiếu cố chủ tử nhà hắn.”

Người, nàng cứu về rồi, cũng không nên trông cậy vào nàng chiếu cố.

“Hảo, ta đây liền đi.” Cố Văn Mãn tiếp nhận tỉnh thần đan, liền ra đại sảnh, đi đến chỗ trên bàn được đặt trên hai cái bàn ghép lại.

Ảnh Tử ăn vào tỉnh thần đan, không ra một phút đồng hồ thần trí triệt để khôi phục thanh minh, giùng giằng leo xuống bàn, lảo đảo đi tới trước mặt Cố Khuynh Thành, liền vội vàng hỏi: “Thất tiểu thư, Vương gia nhà của ta hiện tại thế nào?”

“Không chết được.” Cố Khuynh Thành cực kỳ đạm mạc phun ra ba chữ, lấy ra một iên Thiên Linh đan, ném tới trong lòng Ảnh Tử, “Nếu không muốn chết, ăn đi.” Liền đi ra ngoài.

Cố Thiếu Dương cùng Cố Văn Mãn thấy thế, đuổi theo sát Cố Khuynh Thành, lưu Ảnh Tử một mình, ngây ngốc đứng tại chỗ.

Một lát, mới phản ứng được, nuốt Thiên Linh đan vào, lảo đảo chạy vào phòng, đi vào, liền thấy Lâu Thiều Hàn người trần truồng nằm trên mặt đất, cũng may bên hông đắp áo ngủ bằng gấm, chỉ lộ ra nửa người trên, không đến mức tẩu quang.

Thẳng đến hắn đi tới, xác định Lâu Thiều Hàn hô hấp đều đặn, lúc này mới tùng hạ một khẩu khí. Nguy hiểm thật!

Lúc đó hắn xông vào, Vương gia đã hôn mê, trong miệng không ngừng trào tiên huyết, bộ dáng kia, sợ là lần này dữ nhiều lành ít. May là thất tiểu thư y thuật không sai, nếu không, cái mạng này của Vương gia, sợ là khó bảo toàn.

“Thất tiểu thư, chúng ta bây giờ đi đâu đây?” Ra tửu lâu, Cố Khuynh Thành liền không rên một tiếng, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, Cố Văn Mãn nguyên tưởng rằng nàng là đang tìm tửu lâu, nhưng liên tiếp đi qua mấy tửu lâu, nàng cũng không có đi vào, hắn thực sự không nghĩ ra được.

“Đi địa phương nên đi.” Cố Khuynh Thành nhàn nhạt hồi một tiếng, tiếp tục tìm.

Lần này nàng là muốn tìm một tiệm bán lương khô, lương khô giản đơn là tốt rồi, bởi vì không ngoài dự liệu của nàng, không cần nửa nén hương thời gian, Lâu Thiều Hàn nên tỉnh, nàng cũng không muốn cùng Lâu Thiều Hàn nhấc lên quan hệ thế nào, vẫn là nhanh chạy trốn mới tốt.

Ngay thời gian Cố Khuynh Thành mua lương khô, Ảnh Tử cố sức đỡ Lâu Thiều Hàn đến trong khách phòng lầu hai, nhưng hắn vừa thả người vào giường, Lâu Thiều Hàn liền tỉnh: “Ảnh Tử…”

“Gia, ngươi tỉnh!” Ảnh Tử vui mừng quá đỗi, vội vã chạy đến trước bàn trong phòng, rót chén nước, nâng Lâu Thiều Hàn dậy, để hắn uống.

Lâu Thiều Hàn lại đẩy tay của hắn ra, mừng rỡ nói: “Bổn vương hiện tại cảm giác được khí lực cả người có không dùng hết, độc trên người hình như cũng toàn bộ tiêu mất, đây là có chuyện gì? Ảnh Tử, có phải là ngươi tìm được luyện dược sư thay bổn vương giải độc rồi hay không?”

“Không, không phải.” Ảnh Tử có chút hơi khó nhìn Lâu Thiều Hàn, chủ tử chán ghét Cố thất tiểu thư, tất cả mọi người nhìn ở trong mắt, nếu là nói với hắn, là thất tiểu thư cứu hắn, khó bảo toàn hắn sẽ không giơ chân đá, vậy phải làm sao bây giờ?

“Ảnh Tử, ngươi ấp a ấp úng làm cái gì? Ngươi có phải là có chuyện gì gạt bổn vương hay không?” Sắc mặt Lâu Thiều Hàn trầm xuống, nhìn biểu tình của Ảnh Tử ở đáy mắt, lạnh giọng hỏi.

“Hồi lời của Vương gia, nhưng thật ra là, là thất tiểu thư cứu ngươi.”

Thất tiểu thư…

“Thất tiểu thư nào?” Sống ít năm như vậy, hắn nhận thức tiểu thư thế gia xếp hàng thứ bảy không ít, trong lúc nhất thời nhớ không nổi Ảnh Tử nói tới ai, càng không nghĩ tới lão thất Cố gia Cố Khuynh Thành hắn ghét nhất.

Nghe được câu hỏi của Lâu Thiều Hàn, Ảnh Tử co rút khóe miệng, âm thầm may mắn, may là thất tiểu thư không ở, bằng không cũng tức chết rồi.

Bất quá nghĩ thì nghĩ, Ảnh Tử vẫn là đàng hoàng nói: “Chính là thất tiểu thư Cố gia Đông Ly quốc, Cố Khuynh Thành.” Cũng là vị hôn thê trước kia của người…

Nói nửa đoạn sau, Ảnh Tử chỉ dám oán thầm ở trong lòng, không có lá gan nói ra.

Kỳ thực, hắn cảm thấy thất tiểu thư so với Cố Minh Nguyệt thật tốt hơn nhiều, chỉ là hiện tại một thân thực lực ngũ tinh linh tướng, cùng một tay y thuật vô song, so với Cố Minh Nguyệt mạnh hơn nhiều, huống chi thất tiểu thư nhân gia là một tuyệt thế đại mỹ nhân, Cố Minh Nguyệt đến một sợi tóc của nhân gia cũng không bằng, thật không biết Vương gia trước đây làm sao sẽ coi trọng Cố Minh Nguyệt, mắt mù sao?

Trong lòng Ảnh Tử mắng, lại đã quên bản thân trước đây khinh bỉ Cố Khuynh Thành.

“Cái gì? Ngươi nói là Cố Khuynh Thành cứu bổn vương?” Lâu Thiều Hàn nghe được ba chữ Cố Khuynh Thành, lập tức kinh ngạc trợn to hai mắt, điều này sao có thể? Cố Khuynh Thành nữ nhân kia, hận không thể giết chết hắn, làm sao có thể tới cứu hắn?

“Chính, chính là Cố thất tiểu thư. Ngày hôm nay nàng trong lúc vô ý đi ngang qua đây, bên người còn theo hai tử đệ Cố gia, vừa lúc đụng phải Vương gia ngươi phát độc, thuộc hạ nghĩ thất tiểu thư y thuật tốt, liền đi cầu nàng, lúc này Vương gia mới được cứu.” Ảnh Tử rất sợ Lâu Thiều Hàn đột nhiên phát hỏa, không dấu vết lui về phía sau hai bước.

“Vậy nàng hiện tại ở đâu?” Biết được là Cố Khuynh Thành cứu mình, Lâu Thiều Hàn nhíu mày, cả người không được tự nhiên, nhất là cảm giác trong lòng mơ hồ đến có chút kích động. Cố Khuynh Thành xuất thủ cứu giúp, vậy có phải đại biểu nàng bỏ qua thù hận hay không? Có phải đại biểu trong lòng nàng còn niệm hắn hay không?

Nghĩ điều này, Lâu Thiều Hàn không đợi Ảnh Tử trả lời, liền vội vội vàng xoay người xuống giường, một bên mặc y phục, một bên nói: “Mau, mau mang ta đi tìm nàng.” Hắn phải tìm được Cố Khuynh Thành ngay mặt hỏi rõ.

Nhưng Ảnh Tử lại vẻ mặt đau khổ nói: “Vương gia, thuộc hạ không biết thất tiểu thư hiện tại ở nơi nào, sợ là không tìm được…”

“Cái gì? Ngươi tên nô tài này làm việc thế nào!” Lâu Thiều Hàn giận không kềm được, “Quên đi, Thiên Lam trấn là địa bàn của bổn vương, bổn vương cũng không tin, tìm một người sẽ có nhiều khó khăn! Ngươi, nhanh lên mang người đi tìm, tìm không được cũng không cần trở về!”

“Vâng, thuộc hạ đi ngay!” Ảnh Tử lập tức xoay người rời đi, trong lòng nhịn không được toái toái niệm, sớm biết hôm nay hà tất lúc đầu? Nếu như lúc đầu, không phải là Vương gia liên tiếp hối hôn, hiện nay Cố Khuynh Thành sớm tam Vương phi rồi, lại cần gì rơi vào trình độ như cho tới hôm nay vậy.

Nhưng mà, tìm thì tìm, tìm được hay không, lại là một chuyện khác.

Trong đại sảnh tam vương phủ của Thiên Lam trấn.

Ảnh Tử đi tìm một lát, trở về phục mệnh, “Hồi Vương gia, thuộc hạ vô năng, không có tìm được thất tiểu thư.”

“Tìm không được? Ngươi phái bao nhiêu người đi ra ngoài tìm?” Lâu Thiều Hàn tức giận đến vỗ án, Thiên Lam trấn dầu gì cũng là địa bàn của hắn, ở địa bàn của mình đến ba người to lớn còn sống cũng tìm không ra, hắn có thể không tức giận sao!

Ảnh Tử phác thông một tiếng quỳ xuống, nhận mệnh nói: “Vương gia, thuộc hạ đem cận vệ của Vương gia, toàn bộ phái đi ra ngoài, toàn bộ Thiên Lam trấn cơ hồ bị chúng ta lật lên, đúng là tìm không được tung tích của thất tiểu thư, nô tài nghĩ, thất tiểu thư tám phần mười ly khai Thiên Lam rồi, tìm tiếp cũng vô ích a!”

“Cũng biết đi phương hướng nào?” Cư cao lâm hạ nhìn Ảnh Tử, Lâu Thiều Hàn cũng biết tám phần mười không tìm được, liền xoay qua chỗ khác hỏi tới.

“Có người nói, thấy một nữ hai nam đến phương hướng của học viện Thanh Minh, thuộc hạ cũng không biết có phải đám người của thất tiểu thư hay không.”

“Học viện Thanh Minh…” Lâu Thiều Hàn ngồi ở ghế dựa lớn, vuốt cằm, lắp bắp nói: “Nàng hiện tại đến học viện Thanh Minh làm cái gì?” Chiêu sinh quý của học viện Thanh Minh, không phải là bây giờ, Cố Khuynh Thành lại chọn vào lúc này đến học viện Thanh Minh…

“Bổn vương đã biết, ngươi đi xuống trước đi.” Lâu Thiều Hàn khoát tay áo, phân phó Ảnh Tử lui ra.

Ảnh Tử tự nhiên không có cãi mệnh lệnh của hắn, thuận theo xoay người đi.

Mà lúc này, bị người tâm tâm niệm niệm Cố Khuynh Thành, đang ngồi ở trên lưng Tiểu Lam, cùng Cố Thiếu Dương, Cố Văn Mãn cùng nhau không có hình tượng chút nào gặm bánh bao thịt.

“Khuynh Thành, uống nước, chớ nghẹn.” Cố Thiếu Dương thấy nàng ăn vui mừng vậy, khóe miệng cũng không tự chủ vung lên, đưa túi nước trong tay tới.

“Cảm tạ.” Trong miệng ngậm đồ, Cố Khuynh Thành nói không khỏi có chút mơ hồ, nàng lại không thèm để ý, hào khí tiếp nhận túi nước, rầm rầm uống mấy ngụm lớn.

“Đúng rồi, thất tiểu thư, chúng ta tại sao phải đi vội vội vàng vàng như thế?” Cố Văn Mãn không hiểu hỏi.

“Ngươi nói vì sao?” Còn không phải là bởi vì có người đáng ghét ở!

Ăn bánh bao thịt lạnh, Cố Khuynh Thành quét Cố Văn Mãn một mắt, nếu không sợ Lâu Thiều Hàn tìm tới cửa, dây dưa không rõ, nàng làm sao chịu ở chỗ này gặm bánh bao lạnh.

Nói tới nói lui, đều do Lâu Thiều Hàn cùng tổ tiên, một người không có chuyện gì trúng cổ độc, một người không có chuyện gì bảo nàng giải độc, cái này, khiến cho dường như lưu lạc, đến miệng cơm nóng cũng không kịp ăn.

“Được rồi, Văn Mãn ngươi đừng hỏi, Khuynh Thành nàng tự có chừng mực.” Thấy Cố Văn Mãn bĩu môi còn muốn truy vấn, Cố Thiếu Dương vội vàng cắt đứt.

Nhóm ba người trầm mặc xuống, đã trải qua hơn mười ngày, ba người cuối cùng cũng đi tới giao giới của ba đại lục, cũng chính là giải đất việc không ai quản lí học viện Thanh Minh.

Địa phương xa hẻo lánh cách thành môn trên dưới một trăm mét, Cố Khuynh Thành để Tiểu Lam hạ cánh, vì không làm cho ngoại nhân chú ý của, quãng đường còn lại, do ba người đi bộ.

“Đứng lại, muốn vào thành, giao lệ phí vào thành trước.” Ba người Cố Khuynh Thành vừa đi đến thành môn khẩu, liền bị hộ vệ gác thành môn ngăn lại.

Cố Khuynh Thành nhíu mày, hỏi: “Một người cần bao nhiêu lệ phí vào thành?”

“Một người mười miếng huyền tinh tệ, ba người chính là ba mươi miếng.” Hộ vệ quét ba người một mắt, nhất thời mắt bốc quang kẻ trộm, bình thường lệ phí vào thành của ba người bất quá mười lăm miếng, thế nhưng ăn mặc của ba người trước mắt này, tất nhiên con em thế gia, không thiếu tiền, như vậy kiếm thêm mười lăm miếng, đã có thể về hắn!

“Ba, ba mươi miếng? Ngươi không bằng chém giết! Cố Văn Mãn không dám vươn ba ngón tay, nuốt nước miếng một cái, rống lên một tiếng.

“U, tiểu tử đĩnh hoành a!” Hộ vệ giơ giơ loan đao đeo ở hông, khinh thường nói: “Người người là quỷ nghèo, móc ra ba mươi miếng ta liền cho các ngươi đi vào, móc không ra vậy mau cút! Đừng chậm trễ những người khác vào thành!”

“Văn Mãn, đủ rồi.” Cố Khuynh Thành nhíu mày, thấp giọng rầy một câu, móc ra ba mươi miếng huyền tinh tệ, đập vào trên người hộ vệ, lấy giọng nói đồng dạng khinh thường: “Bất quá chính là ba mươi miếng huyền tinh tệ, bổn cô nương coi như phí cho một con chó, không có gì lớn.”

“Ngươi, ngươi mắng ai đó!” Hộ vệ vội vã nhặt ba mươi miếng huyền tinh tệ lên, nhưng nghe được lời của Cố Khuynh Thành, nhất thời nổi trận lôi đình. Xú nữ nhân này, dám chửi hắn là chó, đơn giản là chán sống!

“Ta mắng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi.” Cố Khuynh Thành xuy lãnh, chỉ chỉ bố cáo giấy vàng dán trên tường, “Phía trên này phân minh viết, một người vào thành năm miếng huyền tinh tệ. Ngươi lại đòi ta mỗi người mười miếng huyền tinh tệ, không phải là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, là cái gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui