Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

CHƯƠNG 227: ĐƠN ĐẤU, LƯU TIÊN TÔNG TÍNH CÁI GÌ
Editor: Luna Huang
Nam tử bạch bào ngũ quan thanh tú không coi là yêu nghiệt nhưng thắng ở một thân khí chất đạm mạc, cho dù bị lóc một khối da thịt như trước không hiện chật vật, cước bộ tuy rằng lảo đảo nhưng thủ pháp như trước.
Cố Khuynh Thành ẩn thân ở trên cây to một bên nhìn hồi lâu, đều không nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Lam, Đản Đản nói nơi này có một trường ác đấu nàng mới đến, nhưng sao lại không thấy Tiểu Lam ở đây?
Nhìn một trường ác đấu này, thể lực của nam tử bạch bào dần dần chống đỡ hết nổi, hơn nữa lúc thụ thương mất máu quá nhiều mơ hồ có cảm giác bị thua, Cố Khuynh Thành lại nửa điểm cũng không có lưu ý, nàng càng để ý là Tiểu Lam ở nơi nào.
Đối với tiểu thú của mình, Cố Khuynh Thành luôn luôn là xem chúng nó như thân nhân của mình, huống chi Tiểu Lam là vì thủ hộ nàng mới chẳng biết đi đâu, Cố Khuynh Thành tự nhiên rất lo lắng.
Giữa lúc Cố Khuynh Thành dự định ly khai tiếp tục tìm kiếm Tiểu Lam, đột nhiên cảm ứng được khế ước lực hô hoán, Cố Khuynh Thành mạnh quay đầu lại, tê mâu bắn thẳng đến nam tử bạch bào kia, đã thấy một người cầm trường kiếm đâm tới ngực của nam tử bạch bào, cũng may cũng may nam tử bạch bào phản ứng rất nhanh, nghiêng người tránh khỏi, chỉ là kiếm phong của trường kiếm vẫn là làm hỏng vạt áo của nam tử bạch bào lộ ra lam sắc.
Cố Khuynh Thành tập trung nhìn vào, đúng là Tiểu Lam, không sai!
Tiểu Lam tại sao sẽ ở trong lòng nam tử bạch bào, nhìn qua mao sắc lờ mờ hình như không có hơi thở.
Cố Khuynh Thành hơi biến sắc mặt, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì hôm nay vì Tiểu Lam nàng cũng không thể để nam tử bạch bào chết được, bởi vì đao kiếm không có mắt, vì giết nam tử bạch bào những người đó đã giết đỏ cả mắt rồi, không hỏi chỗ nào cũng đâm nói không chừng thương tổn đến Tiểu Lam.
Mắt thấy hai phe dây dưa không ngớt, Cố Khuynh Thành từ trên ngọn cây nhảy xuống mạnh mẽ giống như một con thỏ chạy như bay, trong vòng mấy cái hít thở liền đi tới phạm vi công kích của hai người không nói hai lời trực tiếp ném cây ngân trâm ra.
Cây ngân châm này chừng hai mươi lăm cây, là Cố Khuynh Thành trong không gian giới chỉ lấy ra, tối thiểu cũng sẽ để mười mấy người này thương vong nhiều hơn phân nửa.
Quả nhiên, người phản ứng chậm hoặc là căn bản không thấy được Cố Khuynh Thành xuất thủ thoáng cái đã bị ngân châm bắn trúng, bởi trên ngân châm có chất lỏng độc mộc kiến huyết phong hầu, người trúng ngân châm lắc lư thân thể… Ngã trên mặt đất, trong nháy mắt không còn khí tức.
Đảo một cái, đã ngã tám chín người. Ngã nhiều người như vậy, người còn thừa lại vừa xem hiểu ngay, chỉ có năm người.
Năm người hai mặt nhìn nhau liền lui về phía sau dựa cùng một chỗ, Cố Khuynh Thành đột nhiên xuất hiện là bọn hắn không nghĩ tới cũng làm rối loạn kế hoạch của bọn họ, năm người không biết sâu cạn của Cố Khuynh Thành thấy nhiều đồng bọn ngã xuống như vậy lại không dám xuất thủ.
Vọng Thư Uyển
“Ngươi là ai? Lưu Tiên tông chúng ta bắt đồ ngươi cũng cũng dám ngăn trở?” Năm người, lục y nhân cầm đầu ở giữa cầm trường kiếm nhắm thẳng vào Cố Khuynh Thành, gương mặt lệ khí lại không lấn át được một chút ý sợ hãi ở đáy mắt.
Nói cho cùng, Cố Khuynh Thành đột nhiên xuất hiện vứt ra một loạt tú hoa châm gì gì đó liền lấy mạng của nhiều người trong số bọn họ, lục y nhân cũng là sợ.
Lưu Tiên tông?
Hình như nghe nói qua.
Cố Khuynh Thành cau mày lại, nàng nhớ kỹ hình như ở đâu thấy qua ba chữ Lưu Tiên tông này.
Tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, lúc này Cố Khuynh Thành mới nhớ tới, nàng là ở trên Linh Huyễn chí thấy qua đại danh của Lưu Tiên tông. Lưu Tiên tông, Vô Vọng cốc, Thực Nhân đảo, Phượng Hoàng sơn, Ám Dạ thần điện, ngũ đại thế lực này xưng là Ngũ Hùng ở tây đại lục.
Chỉ là, Ám Dạ thần điện thành lập ở góc tây đại lục thuộc về giải đất việc không ai quản lí, có thể xem như là thế lực của tây đại lục, cũng có thể không phải, bất quá trên Linh Huyễn chí ghi chép, vì thực lực của Ám Dạ thần điện hùng hậu nhất Ngũ Hùng lợi dụng Ám Dạ thần điện dẫn đầu, thứ nhì chính là Lưu Tiên tông.
Lưu Tiên tông là người của tây đại lục, làm sao chạy đến đây?
Cố Khuynh Thành nhíu mày, dư quang miết hướng nam tử bạch bào lung lay sắp đổ kia, vừa rồi nàng không có nghe sai lục y người ta nói, bọn họ là theo đuổi tội của Lưu Tiên tông cũng liền nói nam tử bạch bào này chính là tội của Lưu Tiên tông?
Nhưng Tiểu Lam làm sao khuấy chung với hắn?
Cố Khuynh Thành không giải thích được, nhưng không thể không bạch bào nam tử được.
“Ngươi mau tránh ra, không nên gây trở ngại Lưu Tiên tông chúng ta bắt tội!” Có lẽ là cảm thấy nói như vậy có chút không dễ nghe lắm, lục y nhân lại nói: “Ngươi đi nhanh lên đi, sự tình hôm nay chúng ta làm như không nhìn thấy, người của Lưu Tiên tông cũng sẽ không truy sát ngươi.”
Đại danh của Lưu Tiên tông quá lớn, nếu nữ nhân này biết mình đắc tội Lưu Tiên tông khó bảo toàn không sinh ra nghĩ cách diệt khẩu giết hết toàn bộ bọn họ được, nên lục y nhân mới bổ sung một câu như vậy, biểu đạt ra bản thân đầy đủ thành ý không muốn cùng Cố Khuynh Thành đối địch, chỉ cần nàng đi Lưu Tiên tông tuyệt không truy cứu.
Đáng tiếc, Cố Khuynh Thành không đi.
Cố Khuynh Thành cười khẽ một tiếng, nghiên đầu nhìn về phía năm người, hơi bĩ khí nói: “Bổn cô nương nguyện ý đi thì đi, không muốn sẽ không đi, Lưu Tiên tông ngươi tính cái gì a!”
Ngày hôm nay coi như là tông chủ của Lưu Tiên tông tới vì Tiểu Lam nàng cũng sẽ tận lực liều mạng, huống chi là một đám tiểu lâu la, Cố Khuynh Thành thật tình không để bọn họ vào mắt, chớ nhìn bọn họ nhiều người chỉ cần mấy cây ngân châm cũng liền kết thúc.
Chỉ là, ngân châm của nàng đã dùng hết rồi, xem ra kế tiếp cần động thủ!
Cố Khuynh Thành giật giật cái cổ, lại giật giật cổ tay, nhất phó tiêu chuẩn vận động nóng người chuẩn bị đánh quyền, năm người đối diện nhìn đến choáng váng, đây là công phu gì, thế nào trước đây đều chưa thấy qua?
Năm người đồng loạt lui về phía sau một bước, Cố Khuynh Thành với bọn hắn mà nói chính là một phần tử nguy hiểm đột nhiên xuất hiện, bọn họ không biết Cố Khuynh Thành đang đùa hoa chiêu gì chỉ là bản năng đề phòng. Nhất là, khi Cố Khuynh Thành vận động nóng người không đứng đắn, rơi vào trong mắt bọn họ là quái vật không biết phải làm cái gì.
“Ngươi cứ không sợ chết như vậy?” Thanh âm hư nhược từ phía sau lưng truyền đến, Cố Khuynh Thành liếc bạch bào nam tử một mắt, không ai không sợ chết huống chi nàng còn sống chưa đủ, chỉ là sợ chết hơn nữa cũng không có thể để thân nhân của mình chịu chết.
Từ nhỏ Cố Khuynh Thành cũng rất yêu mạng, bởi vì mạng của nàng cho tới bây giờ đại biểu đều không phải là của một mình nàng, cho nên nàng so với người bên ngoài càng thêm quý trọng sinh mệnh chỉ có một lần này, đáng tiếc yêu mạng không có nghĩa là không có chuyện chạm đến ranh giới cuối cùng còn phải tiếp tục dễ dàng tha thứ.
Cố Khuynh Thành nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, “Nếu ngươi không sợ chết, ngươi còn phòng kháng cái gì, trực tiếp thúc thủ chịu trói là được.” Bản thân cùng nhân gia đánh hăng say như vậy hà tất năm mươi bước cười một trăm bước?
Quả thực cười chết!
“Hai người các ngươi, xong chưa?” Thấy Cố Khuynh Thành cùng bạch bào nam tử nói chuyện phiếm không coi ai ra gì xem như không thấy năm người bọn họ, lục y nhân bật người phát hỏa. Vốn có, tông chủ giao nhiệm vụ cho bọn họ chính là tử lệnh.
Nếu nói tử lệnh, chính là mệnh lệnh chết cũng phải hoàn thành, nếu như chưa hoàn thành, bọn họ cũng sẽ bị xử tử.
Nguyên bản, bọn họ đều sắp giết được bạch bào nam tử, nhiệm vụ cũng sắp hoàn thành, hết lần này tới lần khác ở thời điểm mấu chốt nhất tuôn ra một nữ nhân để nhiệm vụ của bọn họ trở nên khó bề phân biệt, còn không biết có thể hoàn thành hay không!
Hiện tại nhiệm vụ chẳng những không xong được còn bị không ai nhìn tới, mấy đại nam nhân đều biểu thị không thể nhẫn nhịn!
Lập tức dưới một lệnh của lục y nhân, năm đại nam nhân quơ trường kiếm trong tay, vọt tới chỗ Cố Khuynh Thành. Kỳ thực nhân gia bản ý là muốn trước hết giết bạch bào nam tử nhưng Cố Khuynh Thành vẫn đứng ở trước mặt bạch bào nam tử, năm người vì giết bạch bào nam tử không thể làm gì khác hơn là giải quyết Cố Khuynh Thành trước.
Mà Cố Khuynh Thành ở trong mắt bọn hắn hoạt thoát thoát biến thành một con pháo thí.
Cố Khuynh Thành Cố Khuynh Thành cười, vừa lúc lên cấp lấy năm người bọn họ ra luyện tay một chút!
vongthuuyen.com
Nghĩ như vậy, tiếu ý bên khóe miệng của Cố Khuynh Thành càng rõ ràng, tay phải lấy gân thú tiên trong không gian giới chỉ ra, vung tay lên trường tiên cắt hư không như một đạo thiểm điện thẳng tắp đánh vào trên cổ tay cầm kiếm của mấy người kia.
Bá. . . Bá. . .
Liên tiếp năm cái lệ vô hư phát, năm thanh trường kiếm rơi xuống, răng rắc. . . Thanh âm trật khớp xương trong lúc nhất thời vang lên.
“Ngươi!”
Năm người ôm cổ tay, biểu tình dữ tợn mà nữu khúc, nhìn Cố Khuynh Thành, hận không thể đi tới xé nát nàng!
Tuy nói, ở Lưu Tiên tông bọn họ là hộ vệ cấp thấp nhất, nhưng địa vị trong lòng người của Lưu Tiên tông rất cao, không người nào dám đắc tội Lưu Tiên tông, mà bọn họ cũng theo nước lên thì thuyền lên trả qua sinh hoạt đại gia như vậy chưa hề làm nhục!
Trong lòng năm người phẫn hận, nếu lúc này bọn họ có thể sống trở lại Lưu Tiên tông, nhất định phải để tông chủ hạ lệnh truy sát, giết tiện nhân không biết sống chết này!
“Ta?” Cố Khuynh Thành chỉ chỉ bản thân, nháy mắt to vô tội cười híp mắt nói: “Ta làm sao? Lẽ nào, các ngươi là ghét bỏ ta hạ thủ thiếu nặng, không có thoáng cái lấy mạng của các ngươi sao?”
“Ngươi!”
Lục y nhân khí kết nếu không thụ thương, hắn thật muốn giết Cố Khuynh Thành!
Nhưng Cố Khuynh Thành lại cố ý khiêu khích nói: “Nếu như các ngươi muốn chết, nói sớm a. Lão nương bảo chứng thoáng cái tiễn các ngươi đi tuyệt không thống khổ, như những người đã chết một dạng, trong nháy mắt liền lên đường.”
Cố thị sát nhân, vô thống bảo chứng!
Nghe nói như thếm năm người thiếu chút nữa bị tức đến thổ huyết!
Than bùn a, còn tuyệt không thống khổ, ngươi thế nào không tự tiễn bản thân trước đi?
Năm người cắn nát khớp hàm giống như là cắn Cố Khuynh Thành thành từng miếng từng miếng. Liếc nhau, năm người lần thứ hai nhất ủng mà lên, có câu nói là: Song quyền nan địch tứ thủ, bọn họ cũng không tin bọn họ nhiều người như vậy còn đánh không lako một hoàng mao tiểu tử chưa dứt sữa?
Hừ hừ, dù cho đánh không lại kéo cũng kéo chết nàng!
Linh lực của một người có hạn, sớm muộn gì cũng có lúc linh lực khô kiệt, nhưng bọn họ có người nhất ủng mà lên không được sẽ chiến xa, để Cố Khuynh Thành mệt chết!
Thế nhưng, bọn họ không biết, linh lực của ngươi là có hạn nhưng điều lý luận này trước mặt Cố Khuynh Thành là thùng rỗng kêu to.
Phải biết rằng, linh lực của một người là bao nhiêu cũng có quan hệ đến tinh thần lực, người tinh thần lực càng mạnh, thời gian linh lực kéo dài càng lâu, hết lần này tới lần khác Cố Khuynh Thành cái quái vật này sống hai đời, có tinh thần lực cho dù là một trăm người thường cũng kém.
“Cẩn thận, bọn họ muốn kéo chết ngươi!” Bạch bào nam tử ngay lúc Lưu Tiên tông ngây người hồi lâu, xem như đối với người cùng vật của Lưu Tiên tông lý giải thấu triệt, năm người muốn áp dụng chiêu số xa luân chiến hắn liếc mắt một liền nhìn thấu, nhưng thực lực bây giờ của hắn có hạn còn có một thân thương vô pháp bang trợ Cố Khuynh Thành, chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.
Nghe vậy, Cố Khuynh Thành nhíu mày cầm gân thú tiên trong tay, dường như thưởng thức da gân mà thôi, trên mặt mang cạn tiếu nhìn qua chính là một tiểu cô nương thuần lương mà thôi, nhưng đã thấy qua nàng xuất thủ năm người của Lưu Tiên tông lại không cho là Cố Khuynh Thành chỉ là một tiểu cô nương mà thôi.
Ngươi gặp qua tiểu cô nương nhà ai vừa ra tay sẽ giết tám chín đại nam nhân chưa?
Đùa gì thế!
“Ta khuyên các ngươi vẫn là nhất ủng mà lên đi, như vậy tương đối dễ giải quyết.” Đỡ phải nàng đi giết từng người một, như vậy rất tốn thời gian a!
“Ngươi! Có bản lĩnh không nên khoe tài miệng lưỡi!” Lục y nhân rống giận một tiếng, nhưng vẫn là bỏ đi nghĩ cách xa luân chiến, dù sao cái ý nghĩ này đã bị phơi bày, sử dụng nữa cũng không cần thiết bởi vì chắc chắn sẽ không thành công.
Lục y nhân đưa một ánh mắt cho bốn người còn lại, dự định sử dụng bí mật bất truyền của Lưu Tiên tông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui