Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

CHƯƠNG 245: ĐI TRƯỚC, TRÌNH TỰ CHUẨN BỊ

Editor: Luna Huang
“Biểu muội tốt nhất…”

“Biểu muội, vóc người ngươi đẹp, tâm địa cũng rất hiền lành…”

Minh Trường Phong không ngừng đội nón cao cho Cố Khuynh Thành, nhưng không biết, lời nói này vừa ra, Cố Khuynh Thành thực sự hối hận, dễ dàng buông tha hắn như vậy. Sớm biết hắn nói như thế nàng nên hảo hảo trị hắn một phen!

Rốt cục, Cố Khuynh Thành không thể nhịn được nữa, gầm nhẹ: “Đủ rồi, ngừng!”

“Biểu…” Lời của Minh Trường Phong hơi ngừng, đến động tác cũng đều ngừng lại, thấp thỏm nhìn về phía Cố Khuynh Thành, chẳng lẽ hắn nói nhiều như vậy, Khuynh Thành còn chưa nguyện tha thứ hắn?

Nghĩ vậy, gương mặt mang theo mỉm cười của Minh Trường Phong thoáng cái thành khổ qua, khổ ha ha nói: “Biểu muội…”

“Được rồi, ngươi không nên kêu ta nữa, ta cũng không muốn tính toán với ngươi. Bây giờ sắc trời không còn sớm, mọi người đi ra ngoài ăn bữa cơm, trở về nhanh nghỉ ngơi, ngày mai còn phải tiến Đoạn Thiên tháp.” Không có cho Minh Trường Phong bất luận cơ hội chen vào nói gì, Cố Khuynh Thành một khẩu khí nói, nắm tay của Mộ Quân Tà liền muốn đi ra ngoài.

Thế nhưng người này thật giống như mọc trên ghế sa lon, thế nào kéo cũng không đứng dậy, Cố Khuynh Thành bất đắc dĩ, “Ta nói, tôn thượng đại nhân, ngươi thế nào?”

“Bổn tôn không thích ăn đồ bên ngoài.” Mộ Quân Tà tựa ở sô pha không đầu không đuôi nói một câu như vậy, Cố Khuynh Thành nhíu mày, cảm tình người này là muốn ăn ở nhà.

Thế nhưng…

“Trong nhà không có đồ ăn, chúng ta đi ra ngoài ăn một lần, một lần thôi, có được hay không?” Cố Khuynh Thành thả mềm thanh âm, khuyên. Kỳ thực lại nói tiếp, tật xấu này của Mộ Quân Tà còn là nàng chìu quen, từ lần trước, nàng nấu cho hắn ăn xong, hắn không bao giờ nguyện ý ra ngoài ăn cơm nữa.

Thỉnh thoảng đi ra ngoài vài lần, chiếc đũa bất động, sẽ nhìn Cố Khuynh Thành ăn, dù sao chính là muốn bụng rỗng mà về, chờ Cố Khuynh Thành nấu cơm cho hắn.

Bất quá… Cố Khuynh Thành chợt nhớ tới, hôm nay Mộ Quân Tà là linh hồn thể, linh hồn thể không cần ăn cơm đi? Trước đây nàng không biết cái này, hiện tại đã biết, sẽ không tùy ý hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó nữa!

Cố Khuynh Thành âm thầm quyết định, chỉ cần Mộ Quân Tà lại nói muốn ăn ở nhà nữa, nàng liền chặt đứt khẩu lương của hắn, phản chính linh hồn thể không ăn cơm cũng không có gì.

Thế nhưng, Mộ Quân Tà hình như xem thấu ý tưởng của nàng, cố ý nhàn nhạt nói: “Bổn tôn mặc dù là linh hồn thể, thế nhưng ăn cơm nàng chính tay nấu, là sở thích duy nhất của bổn tôn, nàng không thể cướp đoạt. Huống chi, bổn tôn đều bị phong ấn mấy vạn năm, nàng có thật không…”

“Quên đi, bổn tôn từ trước đến nay biết A Thất có bao nhiêu lòng dạ ác độc.” Mộ Quân Tà cố ý dừng một chút, tựa ở sô pha, khoát khoát tay, rõ ràng cho thấy không muốn đi ra ngoài…

Vọng Thư Uyển
Nhìn thần sắc Mộ Quân Tà nhàn nhạt, gương mặt tái nhợt một số gần như trong suốt, Cố Khuynh Thành có chút đau lòng, cho dù biết Mộ Quân Tà là cố ý, nhưng nàng vẫn là đau lòng. Nói cho cùng, đóng băng vạn năm hơn cũng là bởi vì Phượng U, hôm nay trên người nàng có một phách của Phượng U, tự nhiên là tránh cũng không thể tránh, huống hồ nàng yêu Mộ Quân Tà.

Vừa nghĩ tới Mộ Quân Tà bị phong ấn mấy vạn năm, thống khổ trong này không người có thể hiểu, Cố Khuynh Thành đau lòng bắt đầu tràn lan.

Ai… Quên đi, sẽ lại dung túng Mộ Quân Tà một lần, liền một lần nữa thôi!

Cố Khuynh Thành thở dài trong lòng, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, không nên trang đáng thương, ta đây đi mua đồ ăn ngay, trở về lại nấu cơm cho ngươi, còn không được sao?” Nói lời này, tựa hồ giọng nói Cố Khuynh Thành bất thiện, nhưng ngươi nghe đều đã hiểu trong giọng nói Cố Khuynh Thành nhân nhượng, đau lòng cùng nhu tình.

Không cần thiết nói Mộ Quân Tà nghe xong là cảm giác gì, ngay cả Hoa Huyên nghe xong, cũng không nhịn được tán một câu: Nguyên lai Khuynh Thành yêu tôn thượng đại nhân, cũng không ít hơn tôn thượng đại nhân. Cái này chẳng lẽ, chính là lưỡng tình tương duyệt sao?

Hoa Huyên liếc Minh Trường Phong, khóe miệng lộ ra tiếu ý ấm lòng.

Hôm nay, nàng có Minh Trường Phong làm bạn, Khuynh Thành có tôn thượng đại nhân tương bồi, quả thực cũng coi là viên mãn.

Giữa lúc Hoa Huyên nghĩ điều này, Minh Trường Phong bỗng nhiên xoay đầu lại, thấy được tiếu ý không kịp giấu của Hoa Huyên, cầm tay nhỏ bé của Hoa Huyên, cũng hiểu ý cười.

Bên kia, Mộ Quân Tà nghe được Cố Khuynh Thành kéo hài, mở hai mắt ra, trực tiếp ôm Cố Khuynh Thành vào trong lòng, nửa điểm không kiêng kỵ Hoa Huyên cùng Minh Trường Phong vẫn còn ở, ngay trên môi Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng hôn một cái mới buông nàng ra.

Sau đó vuốt sợi tóc của Cố Khuynh Thành, ném ra một câu không đầu không đuôi: “Sắc trời còn sớm.”

Phiên dịch qua đây chính là: Sắc trời còn sớm, thời gian mua thức ăn vẫn còn.
Chung sống mấy ngày nay với Mộ Quân Tà, tuy rằng đều ở đây thiết kế cùng diễn trò, nhưng Cố Khuynh Thành vẫn là rất hiểu Mộ Quân Tà, thoáng cái lĩnh ngộ tâm tư đích thực trong lời của hắn, tức giận liếc mắt, hung tợn nói:” Ngươi không nên nghĩ ăn không ngồi rồi ở nhà, ngày hôm nay phải theo ta cùng đi mua thức ăn, bằng không ngươi chớ ăn!”

“Vâng, nương tử có lệnh, vi phu không dám không nghe theo.” Mộ Quân Tà nhẹ nhàng cười, nguyên bản ngôn ngữ dịu dàng đến chô xhắn lại không ảnh hưởng chút khí chất nào của hắn, vẫn là đường đường tôn thượng đại nhân.

Cố Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn, Mộ Quân Tà so với chính mình cao một cái đầu, bỗng nhiên có chút chinh lăng, lão thiên gia chính là mắt mù, có đôi khi đem tất cả những thứ tốt cho một người, tỉ như Mộ Quân Tà, lớn lên đẹp, thực lực cao, khí chất giai, thật tình là người tức chết người!

“Thế nào, choáng váng?” Mộ Quân Tà hàm tiếu ý, bàn tay lưu luyến trên môi Cố Khuynh Thành, trong lòng than thở một tiếng: Quả nhiên, canh thịt không phải có thể tùy tiện uống, hôm nay hắn chính là uống canh thịt, liền muốn ăn thịt, hết lần này tới lần khác lại không được, chân chính sắp chết!

Trong lòng Mộ Quân Tà được gọi là mây đen mù sương, ngón tay không muốn ly khai, thẳng đến…

Ba!

Cố Khuynh Thành thoáng cái đánh tay hắn, thế nhưng dùng khí lực lớn, ở mu bàn tay vốn là có chút bệnh trạng của Mộ Quân Tà đánh thành mảnh đỏ, nhất thời đau lòng, nắm tay hắn lên, đặt ở trong tay nhỏ bé xoa xoa, tức giận nói: “Đánh ngươi, ngươi cũng không biết tránh sao??” Thật là đần!

“Nếu nàng muốn giết ta, ta cũng sẽ không tránh, huống chi chỉ là một cái đánh, bổn tôn còn chịu được.” Mộ Quân Tà liếc nhìn Cố Khuynh Thành đang cúi đầu xoa tay cho hắn, trong giọng nói xen lẫn một tia tiếu ý.

Cố Khuynh Thành nghe xong lời ôn nhu khó có được của hắn, trong lòng mềm nhũn, lại không cho sắc mặt tốt, “Liền biết miệng lưỡi trơn tru! Quên đi, không so đo với ngươi. Đi, nhanh lên đi mua thức ăn.”

Lời còn chưa dứt, nàng đã bắt tay của Mộ Quân Tà, đi nhanh đi ra ngoài.

Minh Trường Phong cùng Hoa Huyên liếc nhau, bất đắc dĩ cười cười: “Hai người kia, nên cùng một chỗ, đổi thành người khác, không nhất định đánh bại hai người bọn họ.”

“Đúng vậy.” Hoa Huyên phù hợp bồi một câu, hai người liền đến trù phòng, chuẩn bị trước.

Rất nhanh, Cố Khuynh Thành cùng Mộ Quân Tà đi tới chợ Thanh Minh thành, một bên chọn đồ ăn, một bên một bên hỏi Mộ Quân Tà thích ăn cái gì, thế nhưng không nghĩ tới Mộ Quân Tà lại còn nói, muốn ăn lẩu.

Cái lẩum đó là lần đầu tiên nàng làm cho hắnm hắn lại còn nhớ kỹ?

Cố Khuynh Thành thầm mắng một câu, nàng từ lúc nào mềm lòng như thế, cứ như vậy một chút xíu sự tình, nàng sẽ cảm giác ấm áp trong lòng, thực sự là say.

“Được rồi, ngày hôm nay liền làm cái lẩu.” Dưới cái nhìn soi mói của Mộ Quân Tà, Cố Khuynh Thành thập phần nhục nước mất chủ quyền đáp ứng, đồng thời lôi kéo Mộ Quân Tà mua rau xanh, lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết vấn đề món ăn, trở lại Hoa uyển.

Dưới sự trợ giúp của Minh Trường Phong, rất nhanh cái lẩu lên sân khấu, Cố Khuynh Thành nhìn cái lẩu, sớm Hoa Huyên đi tìm đám người Cố Thiếu Dương, cùng đi ăn một bữa cơm, dù sao ngày mai bọn họ còn phải cùng nhau tiến nhập Đoạn Thiên tháp, có cái gì cần giao phó, vẫn là cần ngay mặt nói rõ ràng.

vongthuuyen.com
Khi bảy người tiến nhập Đoạn Thiên tháp phải chuẩn bị cái gì đều thương thảo xong rồi ai về nhà tìm mẹ người đó. Bất quá trong lúc nói chuyện, Cố Khuynh Thành không có tiết lộ thân phận của nàng cùng với tình huống của Mộ Quân Tà với đám người Cố Thiếu Dương.

Chỉ là cùng bọn họ nói nàng phải một năm sau đến Thiên Không chi thành, nên tiến nhập Đoạn Thiên tháp nàng sẽ tự mình tiến hành tu luyện, để cho bọn họ không nên đi cùng nàng, bởi vì đến lúc đó, nàng chỉ lo tự tu luyện, nói không chừng bỏ qua bọn họ.

Đương nhiên, Cố Khuynh Thành sợ nhất vẫn là bị thương ở bên trong, huyết mạch dị dạng sẽ để cho bọn họ khả nghi nên chỉ có thể tách khỏi bọn họ.

Đám người Cố Thiếu Dương mặt lộ vẻ không giải thích được, đang nghĩ ngợi muốn hỏi một chút, Minh Trường Phong lại đúng thời cơ đem chuyện của Minh Ngọc nói cho bọn hắn biết, nghe nói Minh Ngọc ở Thiên Không chi thành, vài người cũng liền hiểu, đều ủng hộ Cố Khuynh Thành, còn bảo nàng không cần quan tâm ba người bọn họ nữa.

“Ân, vậy cứ như vậy đi. Ngày mai tiến nhập Đoạn Thiên tháp, chúng ta chia hai, một mình ta một đội, Cố Khuynh Thành một đội. Được rồi, đều đều tự đi về nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai tập hợp ở chỗ này.” Cố Khuynh Thành tổng kết xong, mấy người khác cũng đều ly khai.

Một đêm này, mọi người trong học viện Thanh Minh đều ngủ rất không an bình, Hồng Âm, Tu Văn, Hạo Văn, Tu Vũ mấy người một đêm không ngủ, bọn họ thực sự rất lo lắng, lấy thực lực của Cố Khuynh Thành tiến nhập Đoạn Thiên tháp, ngây ngô hơn nửa năm ở bên trong thực sự sẽ không xảy ra vấn đề sao?

Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nếu không đề thăng thực lực không cách nào để cho Cố Khuynh Thành đến Thiên Không chi thành tìm Minh Ngọc, cũng chỉ có thể thôi.

Bất quá, tối hôm đó, Cố Khuynh Thành cho Hạo Văn một vấn đề khó khăn, đó chính là Hạo Văn thu Cố Lâm An làm đồ đệ, lại nói tiếp, Hạo Văn cũng đã gặp Cố Lâm An, biết thiên phú phương diện luyện dược sư của nàng là số không, bị Cố Khuynh Thành cứng rắn ném làm đồ đệ như thế, Hạo Văn tức giận đến thiếu chút nữa thổ huyết.

Nghĩ tới Cố Khuynh Thành ngày mai sẽ phải tiến nhập Đoạn Thiên tháp, Hạo Văn dù cho tức giận hơn, cũng chỉ có thể chịu đựng, về phần Cố Lâm An, hắn có thể dạy liền dạy, có thể học được bao nhiêu còn phải xem bản lãnh của Cố Lâm An.

Ngày mai.

Sau một buổi tối điên cuồng chuẩn bị, đám người Cố Thiếu Dương sáng sớm tụ tập trong Hoa uyển, Cố Khuynh Thành cũng dậy sớm, cùng mọi người đến giáo hối viện, dọc theo đường đi, Mộ Quân Tà ôm Cố Khuynh Thành ở bên cạnh, phát huy trọn vẹn khí tức lãnh tuấn, sợ đến những người khác thở mạnh cũng không dám, cũng bởi vậy có thể yên lặng đi một đường với Cố Khuynh Thành.

Tối hôm qua, Mộ Quân Tà liền cùng Cố Khuynh Thành nói, sau khi nàng tiến nhập Đoạn Thiên tháp, hắn sẽ đến hàn đàm vạn năm tranh thủ nửa năm sau cùng nàng ra một lượt.

Hoa uyển cách giáo hối viện tuy rằng không gần, nhưng tốc độ của mọi người cũng không chậm, đi một hồi, vẫn là đi tới giáo hối viện, Tu Văn nhìn Cố Khuynh Thành một mắt, không nói gì, cùng với Hồng Âm đám người Cố Khuynh Thành mang theo đến Đoạn Thiên tháp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui