Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Editor: Luna Huang

“Không, không!” Cố Như Ý liền vội vàng lắc đầu, tử trạng của Cố Ngọc Phượng, nàng nghe người ta nói qua.

Có người nói, toàn thân không có một khối thịt tối, nửa người, càng hỏng, ngay cả đầu lưỡi, cũng bị người cắt mất.

Ném vào trong đống khất cái, rót mị dược mãnh liệt, loại kiểu chết này, đối với nữ tử mà nói, quá mức ngoan lệ, nàng đến nghĩ cũng không dám nghĩ, càng không nói đến đi tìm chết như vậy.

Cố Như Ý cầm lấy tay áo của lục trưởng lão, dường như bắt được một cái phao cứu mạng, liều mạng cầu khẩn: “Lục trưởng lão thúc thúc, ngươi mau cứu ta, mau cứu ta! Ta không muốn như Ngọc Phượng tỷ tỷ!” Nếu như như vậy, nàng tình nguyện chết ngay bây giờ.

“Ai…” Lục trưởng lão thở dài, móc ra một gói thuốc, đưa tới trong tay Cố Như Ý, dặn dò: “Như Ý, thúc thúc cũng không đành lòng thấy ngươi chết thảm như Ngọc Phượng, đây là đoạn trường tán là thượng hạng, ngươi tìm một thời cơ, đem tán này, bỏ vào trong thức ăn hay nước uống của Cố Khuynh Thành, để cho nàng ăn vào, thúc thúc bảo chứng nàng không quá nửa canh giờ. Sẽ xuyên ruột bụng thối mà chết. Đến lúc đó, cũng không ai dám nhục nhã ngươi nữa.”

“Đoạn, đoạn trường tán?” Cố Như Ý sợ đến suýt nữa ném đoạn trường tán cầm trong tay xuống, cái đoạn trường tán này, cũng không phải đồ tốt, trước đây nàng cũng là học tập luyện dược, mặc dù không có học giỏi, nhưng cũng không thể không biết thứ này, đối với loại đan dược này, nàng cũng hiểu chút da lông.

Đoạn trường tán này, là độc dược dùng ô đầu thiên niên, hợp với đoạn trường thảo, luyện chế thành, đẳng cấp tuy thấp, nhưng dược hiệu rất mạnh, dược phô cũng không có bán, lục trưởng lão vì làm ra đoạn trường tán này, mất không ít công phu đi?

Thế nhưng, loại độc chất này, thực sự cho Cố Khuynh Thành ăn?

Cố Như Ý bị ý niệm trong đầu mình, sợ đến cả người thẳng run run, đang muốn phản bác, nhưng lục trưởng lão cũng không cho nàng cơ hội: “Như Ý, ngươi nếu là muốn sống, liền phải giết Cố Khuynh Thành, bằng không, người chết chính là ngươi! Ngẫm lại thảm trạng của Ngọc Phượng khi chết, ngươi muốn giống Ngọc Phượng, bị người làm nhục đến chết không?”

Lời nói này của lục trưởng lão, đối với Cố Như Ý mà nói, cũng coi là cảnh tỉnh, nàng bỗng nhiên nhớ đến chết thảm của Cố Ngọc Phượng, không tự chủ siết chặt đoạn trường tán trong tay, lục trưởng lão thấy mục đích của chính mình đạt được, lộ vẻ cười quỷ dị, xoay người đi ra luyện võ trường.

Chỉ để lại Cố Như Ý ngốc lăng, nhìn đoạn trường tán nắm trong lòng bàn tay, gương mặt không biết làm sao.

Cố Như Ý không biết mình là thế nào trở lại tiểu viện, càng không biết nàng vì sao chưa vứt đoạn trường tán.

Ngồi ngay ngắn ở đầu giường, Cố Như Ý tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn gương đồng trên bàn trang điểm ở đầu giường.

Ảnh ngược trong gương đồng, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn thảm không có chút máu, Cố Như Ý nghĩ đến thảm trạng của Cố Ngọc Phượng, bàn tay càng túm càng chặt, một bao đoạn trường tán, suýt nữa bị nàng bóp bể.

Đều nói, học giỏi không dễ, học cái xấu dễ, Cố Như Ý lúc này liền có chút tâm tư như thế, tục ngữ nói rất đúng, ác hướng đảm biên sinh, Cố Như Ý càng nghĩ càng sợ, trong lòng đối với Cố Khuynh Thành, sinh ra hận ý không rõ.

Buông tay ra, nhìn gói thuốc đoạn trường tán bị giày xéo trong lòng bàn tay một phen, hai mắt của Cố Như Ý tràn đầy e ngại, dần dần bị ác ý âm ngoan thay thế.

Thái gia gia nói, lúc chưa đến lượt nàng, sẽ không để cho nàng ra khỏi phòng.

Tốt lắm, phản chính Cố Khuynh Thành cùng mình một lượt lên đài, đến lúc đó, trước tỷ thí, nàng lại đem lại đem đoạn trường tán đầu nhập trong nước trà của Cố Khuynh Thành, nàng muốn xem, Cố Khuynh Thành dùng đoạn trường tán, còn có tài năng gì!

Cố Như Ý nghĩ như vậy, trong lòng càng hiện ra ý mừng nhè nhẹ, ngày hôm nay Cố Khuynh Thành để cho nàng xấu mặt, bị thái gia gia phạt, mối thù này, đợi tới lúc tỷ thí, nàng nhất định phải báo!

Lúc này Cố Khuynh Thành, đang trên đường đến công hội luyện khí sư, hoàn toàn không nghĩ tới có người ở phía sau nhớ bản thân.

Nếu như, nàng biết Tần gia cùng Cố Như Ý, lục trưởng lão, đều ở đây tính toán mình, phỏng chừng còn có thể cười nhạt nói một câu: khi nào nàng thành hương bột bột, sao đều ở đây muốn giết nàng thế nào?

Một đường chạy tới nghiệp đoàn luyện khí sư, Cố Khuynh Thành mới vừa đi vào, liền suýt đụng phải Cố Văn Mãn đang tính đi ra, hai người suýt nữa đụng vào, may là Cố Khuynh Thành nhanh sớm ngừng lại.

“Thất tiểu thư, ngươi đến rồi!” Cố Văn Mãn vừa thấy Cố Khuynh Thành, liền kích động mở miệng: “Đã mấy ngày, ngươi cũng không tới, ta đang định đi tìm ngươi đây!”

“Ta đây không phải tới rồi sao. Thế nào, vật của ta muốn, chế tạo được chưa?” Cố Khuynh Thành sờ sờ mũi, gọn gàng dứt khoát nói.

Cố Văn Mãn cười hắc hắc, khuôn mặt vui sướng cũng không đở nổi: “Đồ kia, Cừu hội trưởng sớm luyện chế xong, chờ tiểu thư ngươi tới lấy. Mặt khác, Cừu hội trưởng còn cố ý chế tạo thêm một nhóm. Ta còn len lén thử một chút, uy lực quá cường đại. Cho tới bây giờ ta chưa thấy qua vũ khí uy lực mạnh mẽ như vậy!”

Nghe ca ngợi chi từ tràn đầy của Cố Văn Mãn, Cố Khuynh Thành đối với vũ khí Cừu Hàn Bách tạo ra, cũng tràn đầy hứng thú, lúc này lôi Cố Văn Mãn, hai người cùng đi tìm Cừu Hàn Bách.

Bởi vì Cố Văn Mãn ở nghiệp đoàn luyện khí sư, thời gian thật lâu, Cừu Hàn Bách đặc biệt thu hắn làm đồ đệ, nên một đường đi tới phòng làm việc của hội trưởng, cũng không có người ngăn cản Cố Khuynh Thành cùng Cố Văn Mãn.

Dọc theo đường đi, Cố Văn Mãn vẫn kỷ kỷ tra tra nói chuyện, đều là sùng kính đối với sư phụ Cừu Hàn Bách, nói hơn nửa ngày, Cố Văn Mãn rốt cuộc đã tới, oán trách nói: “Tiểu thư, ngươi không biết, sư phụ lão nhân gia nói, ta chỉ có thể làm đồ đệ thứ hai của hắn, đại đồ đệ của hắn đã sớm chọn được, tuy rằng còn chưa bái nhập sư môn, nhưng hắn sớm định đồ đệ này rồi.”

Nghe vậy, Cố Khuynh Thành thiêu thiêu mi, thật không có hé răng.

Dù sao nhân gia làm sư phụ, nguyện ý thu người nào làm đại đệ tử, chính là người đó làm, nàng một ngoại nhân lại không quản được sự tình trong sư môn nhân gia, không thể làm gì khác hơn là im lặng không lên tiếng.

Hai người một đường suông sẻ trực tiếp lên lầu ba, mà Cừu Hàn Bách đang nằm ghế đặt ở ban công.

Chỉ bất quá, nói Cừu Hàn Bách đây là nằm, thật là có chút không thể nào nói nổi.

Bởi vì, hắn hiện tại toàn bộ chính là không hề giống ngủ, một chân khoát lên trên ban công, vớ của một chân cũng không biết đi nơi nào, nguyên bản trong tay cầm một cây quạt, hiện tại cây quạt rơi trên mặt đất, hai tay rũ ở tay vịn ghế nằm, tư thế ngủ kia, muốn bao xấu có bao xấu, căn bản không như tư thế ngủ của đường đường một hội trưởng nghiệp đoàn luyện khí sư nên có.

Chỉ nhìn tư thế ngủ này một cách đơn thuần, quả thực so với tên khất cái còn nhếch nhác hơn.

Cố Văn Mãn là thấy nhưng không thể trách, thế nhưng thấy Cố Khuynh Thành một nữ hài tử, thấy đức hạnh này của sư phụ nhà mình, sớm có chút ngượng ngùng, cục xúc mở miệng: “Thất tiểu thư, sư phụ hắn mệt nhọc mấy ngày mới chế tạo ra nhóm vũ khí kia, hiện nay sợ là mệt nhọc, ngươi đừng để ý.”

Dù cho lưu ý, sợ rằng cũng vô ích đi?

Cố Khuynh Thành lắc đầu buồn cười, đối với tính tình không câu nệ tiểu tiết này của Cừu Hàn Bách, nàng xem như là phục rồi.

Hồi tưởng lại, lần đầu tiên hai người gặp mặt, hắn uống say không còn biết gì, lần thứ hai để nàng nhìn thấy tư thế ngủ ‘ Say lòng người’ Như vậy, chân chính là phục rồi.

“Quên đi, để hắn ngủ đi, ngươi lấy chăn đến đây, đắp cho hắn, sau đó hai ta đi xem vũ khí.” Tốt xấu là vì chế tạo vũ khí cho nàng, mới thành như vậy, Cố Khuynh Thành cũng không nhân lúc thời gian nhân gia ngủ say, đánh thức người.

Cố Khuynh Thành nhìn động tác thuần thục của hắn, chỉ biết bình thường hắn không ít lần đăp chăn cho Cừu Hàn Bách.

An trí xong Cừu Hàn Bách, Cố Khuynh Thành dưới sự hướng dẫn của Cố Văn Mãn, đi vào một căn phòng nhỏ ở hậu viện nghiệp đoàn luyện khí sư, nhìn chỗ này, tiểu phòng ở trống rỗng, Cố Khuynh Thành hỏi: “Sớm thiêu hủy, hiện tại đã sửa chữa xong?”

“Đúng vậy, sư phụ lão nhân gia hắn làm việc rất nhanh, tìm rất nhiều người hỗ trợ, ngày thứ ba toàn bộ tu sửa xong, còn để tiểu phòng này ở làm thương khố.” Cố Văn Mãn nhìn chung quanh một lần, len lén cùng Cố Khuynh Thành nói: “Sư phụ, phòng nhỏ này, chuyên môn để tiểu thư ngươi gửi vũ khí, sau này ngươi nếu là có bản vẽ mới, đều có thể mang đến cho sư phụ, hắn nhất định tận lực, toàn bộ chế tạo tốt!”

Cừu Hàn Bách không chỉ muốn tận lực, còn muốn toàn bộ chế tạo tốt?

Đây thật đúng là phù hợp với tính tình ái vũ khí thành si của hắn, bất quá, hắn sẽ không phải là đem bản vẽ mình làm xem như kho đi, nói có bản vẽ mới, thì có bản vẽ mới?

Cố Khuynh Thành nguyên bản cảm thấy buồn cười, thế nhưng nghĩ tới đây, chợt cảm thấy mạng của mình thật khổ, bản vẽ của vũ khí này, không phải nói có là có, bản vẽ trong đầu nàng, bất quá đều là bản vẽ bảo bối cổ đại Trung Hoa để lại.

Thượng vàng hạ cám, không rõ ràng tính toán, cũng bất quá trên dưới một trăm tờ, đâu đủ Cừu Hàn Bách chế tạo?

Cố Khuynh Thành càng nghĩ càng cảm thấy nhức đầu, đơn giản không lên tiếng nữa, phản chính nàng không ứng thừa, Cừu Hàn Bách cũng không có thể ép nàng.

Thấy Cố Khuynh Thành không nói lời nào, Cố Văn Mãn cũng không chắc nghĩ cách của Cố Khuynh Thành, thầm nghĩ nhiệm vụ sư phụ giao cho hắn, sợ là làm không được rồi, liền như nhận mệnh, móc ra cái chìa khóa, tiến lên cửa mở khóa đồng.

‘Chi nha’ một tiếng, cửa to nặng dày, bị Cố Văn Mãn đẩy ra, mang theo một mảnh bụi dương dương sái sái.

Cố Khuynh Thành nhíu mũi, một bên phủi bụi, một bên theo Cố Văn Mãn đi vào hướng bên trong.

Bởi đây là nhà trệt, cao độ của cả phòng, chưa tới hai thước, phòng ốc mới xây, tràn đầy kim chúc, mùi cũng khó ngửi.

Trong phòng bốn phía đều là tường thanh đồng Cừu Hàn Bách cố ý phân phó người gia chế, cũng coi là tường đồng vách sắt rồi.

Cố Khuynh Thành thấy vậy, không thể không nói Cừu Hàn Bách đối với phòng nhỏ tầm thường này, tốn không ít tâm tư.

Theo bụi tán đi, Cố Khuynh Thành lúc này mới xem như là thấy rõ ràng toàn diện phòng, cái phòng nhỏ, không tính lớn, nhìn qua ước chừng mười mấy mét vuông, ngoại trừ trung gian cố ý lưu lại lối đi nhỏ, từng địa phương, toàn bộ chất đầy rương gỗ thống nhất.

Mà bên ngoài những rương gỗ này, bên trong đúng lúc là trưng bày ám tiễn thật chỉnh tề.

Ám tiễn lớn lớn chừng bàn tay, cả vật thể sáng đen, phảng phất như hắc bảo thạch, hợp với mười hai cây tiễn thỉ, yên lặng đứng ở trong rương.

Cố Khuynh Thành vươn tay, cầm lên một tiễn thỉ, cẩn thận quan sát.

Vũ khí tốt, tự nhiên dùng tài liệu tốt, Cừu Hàn Bách đối với điểm này, không keo kiệt chút nào, bởi vì Cố Khuynh Thành phát hiện, những tiễn thỉ này, toàn bộ đều là dùng huyền thiết thiên niên tốt nhất, tiễn thỉ được mài, rất nhỏ rất mỏng, loại tiễn thỉ này, cho dù là công nghệ hiện đại chế tạo ra, đều so ra kém.

Cố Khuynh Thành thầm thán bản lĩnh luyện khí của Cừu Hàn Bách, thuận tiện cầm lên một cây ám tiễn, buộc ở nơi cổ tay, nhắm ngay cây đào ngoài cửa lớn, điều động linh lực băng hệ, rót đầy tiễn thỉ, khởi động cơ quan…

Sưu… Sưu… Sưu…

Cố Khuynh Thành liên bắn ba cây ám tiễn, tiễn thỉ đen, giống như lưu quang, cấp tốc vọt ra ngoài.

Loảng xoảng một tiếng, gắt gao đâm vào ba cây đào.

Trong chớp mắt, ba cây đào liền toàn bộ bị đóng băng, Cố Khuynh Thành cong khóe môi, thấp giọng nói: “Ba…hai…một…nổ!”

Một chữ vừa phun ra miệng, ba cây đào liền giống như từ cuối cùng của nàng, cùng nhau nổ lên.

Cánh hoa cùng băng tra, cùng nhau bay tán loạn, trông rất đẹp mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui