Vân Lãng tuy đang ngồi đọc sách nhưng tâm trí sớm đã bay bổng ngao du đâu đó.
Cô vẫn nhớ mấy ngày trước Thân Vương và công chúa đến tìm.
Thân Vương đề nghị tổ chức nghi lễ trưởng thành cho cô cùng công chúa ở trong cung.
Thực chất, công chúa đã qua thời điểm làm lễ nhưng lúc đó nàng đang hôn mê.
Thân Vương muốn làm bù cho nàng.
Cũng may Vân Vũ khéo léo từ chối.
Vân Lãng vẫn còn nhớ ánh mắt công chúa nhìn cô.
Giống như nàng đã biết mọi chuyện.
Dù nội tâm cô phập phồng lo sợ nhưng bề ngoài cô vẫn tỏ ra lạnh lùng, thản nhiên.
Ngày tổ chức nghi lễ trưởng thành của Vân Lãng không quá rườm rà nhưng rất náo nhiệt.
Các gia tộc ở Kinh thành đều đến chúc mừng.
Mở màn chính là tiết mục múa thú kèm pháo nổ.
Tiết mục này do Thanh Thanh, Mộc Liễu và Vân Doãn thể hiện.
Mỗi người nhĩ hóa ra hình ảnh ma thú.
Tuy không phải ma thú thật nhưng ở đế quốc này không quá chục người làm được.
Vả lại con nào cũng diễm lệ, độc nhất vô nhị.
3 ma thú có lúc múa lượn lúc giao đấu, trình diễn đẹp mắt.
Chưa một gia tộc nào có thể tổ chức như Vân gia.
Phần đại lễ rất đơn giản.
Vân Lãng chỉ cần dâng trà kính gia chủ Vân gia và thập vị trưởng lão.
Kế đến là khảo sát sức mạnh bằng cách đặt tay lên quả cầu ma pháp.
Vân Lãng đã hạ sức mạnh xuống còn tam cấp ma pháp sư và nhị sao đạo khí sư.
Nếu không hạ thì không biết ngoại nhân sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì vì lúc ấy họ nhìn cô như nhìn thấy thiên tài rồi.
Danh tiếng Vân Lãng từ hôm đó càng vang xa.
Đi đâu cũng nghe người ta bàn tán về sức mạnh của Vân Lãng.
Còn có người bàn tán về nhan sắc, dung mạo của Vân Lãng.
Ngoại nhân đều không tin cô mới 10 tuổi.
Từ hôm đó Vân Lãng rất ít ra ngoài vì cứ hễ cô bước chân ra ngoài thì sẽ có hàng loạt người đi theo.
Cắt đuôi họ không dễ vì cắt được cái đuôi này cái đuôi khác lại mọc lên.
Đó chính là nguyên do khiến cô ngồi ngốc ở trong này.
Một lần nữa Vân Lãng lại đến thư phòng Vân Vũ để thông báo cô sẽ đi Tuyền Âm sâm lâm nhưng lần này lại không thấy Vân Vũ.
Hỏi mới biết Vân Vũ và Vân Doãn đang ở Đại sự đường nghị sự với các trưởng lão.
Vân Vũ đi thẳng đến đó.
Vừa đến nơi cô đã thấy Đào Thế và Tiểu Cầm đứng ngoài cửa.
Cô hỏi Đào Thế:
- Đào huynh, hai người đến đây có việc?
Đào Thế trả lời:
- Vân trưởng lão cho gọi hai chúng ta.
Ta không rõ chuyện gì? Đệ cũng được gọi đến sao?
Vân Lãng lắc đầu nói tiếp:
- Ta đến để thông báo sẽ đến Tuyền Âm sâm lâm tu luyện.
Nghe đến 4 từ kia Đào Thế và Tiểu Cẩm mỗi người một sắc thái.
Tiểu Cẩm lên tiếng:
- Lãng đệ, đệ đưa ta đi cùng được không.
Đã lâu rồi ta chưa gặp gia gia.
Vân Lãng gật đầu.
Cô quá sơ suất.
Sao có thể quên nơi đó chất chứa những ký ức đau thương của hai người họ.
3 người trầm mặc đứng đó, Đào Thế chợt nói:
- Ta có thể đi cùng không? Ta cũng muốn tu luyện.
Vân Lãng sửng sốt, cô dùng tinh thần lực dò xét Đào Thế, xung quanh hắn xuất hiện chiến khí, cô nói:
- Huynh là chiến sĩ? Vậy vì sao hôm đó tại khách điếm ta không cảm nhận được bất kỳ sức mạnh nào từ huynh.
Đào Thế cười:
- Cái này là nhờ Vân trưởng lão.
Ngay sau ngày gặp ta ở Đại sự đường, Vân trưởng lão đã đến gặp ta.
Người nói kinh mạch ta bị tắc nghẽn nên đả thông giúp ta.
Người còn đưa ta lọ dược chứa dung dịch màu xanh nhạt, bảo ta mỗi ngày uống một lọ đến khi kinh mạch thực sự đả thông hoàn toàn.
Đa tạ ngươi Vân Lãng.
Nếu không có ngươi chắc ta mãi là phế vật.
Đang cười lại chuyển thành khóc.
Vân Lãng chẳng biết làm thế nào, chỉ biết mỗi xoa lưng hắn như dỗ hài tử.
Tiểu Cẩm đứng bên ngoài mắt cũng ngấn nước rồi khóc thút thít.
Vân Lãng đen mặt "Cái tình huống gì thế này".
Vân Lãng lúng túng an ủi một cách vụng về:
- Hai người lớn như vậy lại khóc trước tiểu tử 10 tuổi như ta.
Hai người là một phần của Vân gia.
Khóc như vậy thật mất mặt.
Vân Lãng dỗ không được đành dùng kế khích tướng.
Không ngờ lại thành công.
Hai người kia nín bặt.
Ánh mắt hiện lên ý chí quật cường, quyết tâm.
Lúc này bên trong cũng có động tĩnh.
Cửa lớn mở ra không có bất kỳ ai gần đó.
Bên trong Vân Doãn nói:
- Ba người vào đây.
Đào Thế và Tiểu Cẩm lần đầu đứng trước nhiều cường giả cùng nét mặt nghiêm trọng, khí thế của họ đều căng thẳng.
Còn Vân Lãng dửng dưng nói:
- Các vị không cần phải căng thẳng như vậy.
Dứt lời mấy lão nhân kia thở dài một hơi trút bỏ vai diễn.
Vân Doãn ai oán nhìn cô nói:
- Lãng nhi, đệ có biết ta phải mất bao công sức mới tạo được khí thế ban nãy hay không.
Vân Lãng làm ngơ.
Vân Doãn cười hà hà mấy cái rồi trở về nét mặt nghiêm nghị thường ngày:
- Tiểu Cẩm! Trước đây mẫu thân ta nhận tỷ làm nghĩa nữ.
Xét ra chính là tỷ tỷ của chúng ta.
Trên dưới Vân gia nghe rõ! Từ nay Tiểu Cẩm chính là tiểu thư của Vân gia.
Lệnh của Vân Doãn vang khắp Vân gia.
Vân Doãn nhìn Đào Thế và Tiểu Cẩm nói:
- Đã là Vân gia nhân thì không được làm mất mặt Vân gia.
2 tháng nữa các học viện sẽ tổ chức chiêu sinh.
Không cần ta nói nhiều chắc hai người tự hiểu.
Vân Doãn nhìn sang Vân Lãng:
- Còn đệ! Nhất định phải vào Hoàng Hoa học viện.
Vân Lãng chẳng phản đối.
Dù gì đó cũng là học viện số 1 của đế quốc, vào đó tu luyện cũng tốt.
Nhưng cô còn việc cần làm:
- Ta sẽ đến Tuyền Âm sâm lâm tu luyện một chuyến.
Sẽ trở về thật sớm.
Cô cúi người cáo từ.
Tất cả đành lắc đầu.
Vân trưởng lão nhìn gia chủ hỏi:
- Hoàng Hoa học viện đã thông báo thời gian.
1 tháng nữa đến ngày nhập học.
Vân Doãn tỏ ý đã rõ.
Năm nay sẽ giao đấu liên học viện.
5 năm tổ chức một lần, mỗi chức nghiệp, học viện sẽ cử 3 người tham dự.
Vân Doãn nhất định giành được danh ngạch tham dự.
Vân Lãng lập tức rời khỏi Vân gia thẳng hướng Tuyền Âm sâm lâm.
Lần này cô sẽ đi vòng qua Tuyền Quang trấn.
Phiền phức có thể tránh thì nên tránh.
Mất nửa ngày cô đặt chân đến bìa rừng.
Xung quanh có rất nhiều lều trại của nhóm thợ săn.
Cô từng bước chậm rãi bước vào Tuyền Âm sâm lâm.
Vân Lãng thu hút rất nhiều sự chú ý.
Không phải vì họ nhận ra thân phận của cô, mà họ chú ý vì cô đi một mình.
Họ đều dò xét thực lực của cô và nhận thấy sức mạnh của thiếu niên trước mặt còn kém họ, chỉ là chiến sĩ tam cấp.
Có kẻ thắc mắc, có kẻ khinh thường nghĩ cô cuồng vọng, không tự lượng sức mình.
Vân Lãng chẳng thèm quan tâm, cô vẫn ung dung thư thái.
Bất chợt từ đâu bay ra ngọn giáo hướng chỗ Vân Lãng lao đến.
Cô lập tức lui về sau vài bước.
Vừa đặt chân, phía sau đã có cái rìu bay đến.
Mắt Vân Lãng hiện lên tia sát ý.
Cô xoay người đạp vào chiếc rìu chuyển hướng bay của nó trở về phía chủ nhân chiếc rìu.
Chủ nhân của nó là đại hãn thô kệch, chiến sĩ tứ cấp, trên vai hắn vác xác con chồn xem qua là ma thú nhất cấp.
Hắn chính là sinh khí do hôm nay thu hoạch quá kém.
Không chỉ vậy còn đụng độ hỏa báo tam cấp khiến nhóm hắn mất hai người còn một, chật vật mãi hắn mới thoát.
Nhìn thấy thiếu niên sức mạnh tam cấp dửng dưng đi vào Tuyền Âm sâm lâm hắn càng sinh khí.
Hắn thấy mình đang bị coi thường.
Tức giận hắn thuận tay ném ngọn giáo và chiếc rìu gần đó.
Thấy thiếu niên nhẹ như không phản công hắn chột dạ.
Vân Lãng từng bước tiến đến chỗ hắn từng lời nói ra lạnh như băng:
- Muốn chết!
Hắn căm thù nhìn cô, hắn bí mật dồn chiến khí vào nắm đấm đợi cô quay người bỏ đi liền bất ngờ vung ra hướng thẳng đầu cô.
Vân Lãng cười khẩy né sang một bên, xoay người, chân cô đá trúng đầu hắn, *Rắc* đầu hắn nghẹo sang một bên, mắt trừng lớn, hắn ngã xuống tắt thở.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh không ai kịp phản ứng.
Tất cả nhìn thi thể tên chiến sĩ kia rồi nhìn Vân Lãng bỏ đi.
Vừa vào Tuyền Âm sâm lâm Vân Lãng đã tỏa tinh thần thăm dò.
Ở ngoài này chỉ có ma thú cấp thấp.
Vân Lãng đề khí phóng như tên bắn thẳng phía trước.
Cô luôn dùng tinh thần cảm nhận nguyên tố dao động xung quanh để tìm thấy ma thú ưng ý.
Bỗng cô cảm nhận được thổ nguyên tố dao động mạnh mẽ ở bên phải.
Cô lập tức đổi hướng dùng phong nguyên tố lướt nhanh đến chỗ nguyên tố dao động.
Vân Lãng dừng chân trước cửa hang động.
Nguyên tố dao động từ trong này phát ra.
Cô không tiến thẳng vào trong do cô cảm nhận được một sức mạnh thổ nguyên tố khác đang xuất hiện trong đó.
Vân Lãng thầm đoán "dao động thứ hai là do ma thú phát ra.
Còn nguyên tố dao động mạnh mẽ chắc chắn là do linh vật hệ thổ tỏa ra"
Vân Lãng nở nụ cười quỷ dị.
Cô liền sử dụng sức mạnh không gian của mình.
Cô bóp méo không gian trong hang động dồn toàn bộ sự dao động do linh vật phát ra vào không gian riêng.
Bên trong phát ra tiếng gầm lớn của ma thú.
Mặt đất rung chuyển dữ dội.
Vân Lãng phi thẳng lên cái cây gần đó ẩn nấp.
Từ trong hang động, ma thú to lớn chạy ra gầm lớn làm chấn động cả khu rừng.
Nhóm thợ săn bên ngoài rừng hoang mang lo sợ thủy triều ma thú sắp xuất hiện.
Phút chốc ở bìa rừng không còn bóng người.
Sâu trong rừng già, lão giả đang thiền định trên phiến đá cười quỷ dị nói nhỏ:
- Cuối cùng cũng đã đến
Lão nhìn sang con vật bên cạnh nói:
- Mau đi xem tình hình không được để tiểu tử đó chết.
Con vật ưỡn mình tỏ ra uể oải miễn cưỡng nhận nhiệm vụ.
Vân Lãng đang thầm đánh giá ma thú vừa xuất hiện.
Đó là loại gì cô cũng không biết rõ.
Cả mình nó có sọc đen như mình hổ.
Cả người nó đều có ngai nhọn.
Lông ngắn ngoại trừ ở cổ, đuôi, chân.
Vân Lãng sẽ mang nó về hỏi Vân Vũ.
Nghĩ như nào lập tức làm như thế.
Cô đáp xuống gốc cây mắt nhìn thẳng ma thú.
Ma thú thấy động tĩnh quay sang gầm lớn:
- Nhân loại! Ngươi đã làm gì! Mau trả linh quả cho ta!
Ma thú nhe nanh gầm gừ.
Nó chắc chắn mọi chuyện là do Vân Lãng gây ra.
Quả thực Vân Lãng chỉ giấu nguyên tố dao động của linh quả ở không gian khác khiến nó tưởng linh quả bị hấp thu sức mạnh nhằm dụ nó ra khỏi hang, dễ chiến đấu.
Vân Lãng nhàn nhạt nói:
- Linh quả đó ta không dữ.
Có điều muốn hấp thu sức mạnh của nó thì trở thành ma thú của ta.
Ma thú ngạc nhiên, hóa ra là triệu hồi sư, nó đâu phải loại ma thú tầm thường mà dễ bị thu phục.
Nó đã thăm dò cô, sức mạnh cửu cấp, bằng nó.
*Gr..ào....*Nó gầm lớn, nhào lên, giơ vuốt hòng một vuốt sẽ chụp chết cô.
Vân Lãng nhảy lên cây, tay giơ cao, hô:
- Thổ chi pháo!
Phía trên xuất hiện hàng chục quả cầu nhỏ phát tiếng *xèo...*.
Vân Lãng mới cải tiến đòn tấn công này.
Tay Vân Lãng hạ xuống, hàng chục quả cầu bay thẳng chỗ ma thú.
*Bùm...* tiếng nổ lớn vang lên.
Cây cối đổ rạp, chỗ ma thú đứng xuất hiện cái hố, bụi đất bay mù mịt.
*Gr...!ào...!gr..ao....* Vân Lãng trên cây nhìn xuống ma thú.
Chỉ có vài vết xước nhỏ xuất hiện.
Quả nhiên là thổ hệ ma thú, sức phòng thủ quá lớn.
Càng khó càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ Vân Lãng.
Ma thú nhảy lên tấn công Vân Lãng.
Cô nhanh người né kịp nhưng cái cây thì không.
Một vuốt của ma thú khiến cái cây chia thành hai phần.
Vân Lãng tung chiêu tiếp theo, cô nhấn mạnh chân xuống đất.
Gai nhọn chồi từ dưới đất lên hướng ma thú tấn công.
Trên mình ma thú bao trùm gai nhọn, nó phóng toàn bộ mũi nhọn về phía Vân Lãng.
Vân Lãng xoay cổ tay, một bức tường dựng trước mặt cô chặn toàn bộ công kích ma thú.
Thấy đòn công kích của mình không tác dụng nó dừng lại quan sát.
Bất chợt ma thú phi nhanh ra phía sau Vân Lãng, song chảo vồ nhanh về phía trước.
Vân Lãng nhếch môi cười lách mình.
Quả nhiên ma thú giảo hoạt.
Ma pháp không lại liền chuyển qua cận chiến.
Ma pháp sư hay triệu hồi sư thân thể đều yếu ớt.
Ma thú tin rằng chỉ cần một chảo Vân Lãng sẽ nát vụn.
Có điều nó đã nhầm.
Vân Lãng lách người ra sau, cô dùng thổ nguyên tố hóa hình thành thanh kiếm đâm thẳng phía sau ma thú.
*Gr...ào..* ma thú gầm lên:
- Nhân loại đáng chết.
Đuôi ma thú quét một vòng đập xuống chỗ Vân Lãng.
Vân Lãng lộn người trên không tiếp tục né tránh công kích ma thú.
Bất ngờ từ trong miệng ma thú phun ra hàng trăm cục đá.
Vân Lãng tiếp tục thiết lập bức tường chắn công kích.
Ma thú hú dài, phía dưới ma thú từ đất nhảy lên, ma chảo ập tới.
Cả người cô lập tức bao bọc bằng quả cầu đất lớn.
*Ầm* ma chảo khiến quả cầu vỡ vụn.
Vân Lãng tiếp đất có phần lảo đảo.
Dư chấn của ma chảo không nhỏ.
Hai mắt ma thú đỏ gầu thở phì phò.
Nó chưa từng gặp nhân loại nào đáng gờm như vậy.
Từ lúc Vân Lãng xuất hiện trong lòng nó đã xuất hiện tia bất an.
Càng ngày sự bất an càng lớn.
Nó nhất định kết thúc trận chiến.
Toàn bộ công kích nó dồn vào đòn đánh cuối cùng.
Nhìn nhân loại đứng im không phản kháng nó mừng rỡ hú dài.
*Ầm*, tiếng nổ lớn vang lên.
Mọi thứ xung quanh san bằng.
Ma thú đang mừng rỡ thì ánh mắt nó xuất hiện tia sợ hãi:
- Không thể nào! Không thể! Ngươi không phải nhân loại! Yêu quái!
Ma thú lắc đầu, lẩm bẩm.
Mỗi câu nói ra nó lùi một bước.
Khói bụi mờ dần, nhân ảnh thiếu niên xuất hiện cùng nụ cười quỷ dị.
Y phục trên người cô rách tả tơi.
Khi nãy cô lại thiết lập bức tường chắn tuy nhiên ngay đòn công kích đầu tiên bức tường bị vỡ vụn.
Ngay tức khắc Vân Lãng dùng chính các nguyên tố sức mạnh thiết lập quả cầu bảo vệ.
Xung quanh Vân Lãng hàng vạn chiếc lá quay nhanh theo một quỹ đạo.
Cô nói nhỏ:
- Truy!
Hàng vạn chiếc lá phóng thẳng ma thú.
*Xoẹt.
Xoẹt* Từng vết cứa qua người ma thú.
Tiếng gầm rú ma thú vang vọng cả khu rừng.
Bây giờ cả người và thú đều có bộ dạng thê thảm hại.
Ma thú lao đảo ngã xuống.
Ngay lúc ấy Vân Lãng triệu hồi Khế ước chi trận.
Trên cây, con vật của lão nhân kia thật không thể tin vào mắt mình.
Đó là toàn hệ, toàn hệ triệu hồi sư.
Nó lập tức trở về báo cho lão giả.
Nhưng vừa xoay người nó đã thấy lão giả đứng nhìn xuống từ trên không.
Xem ra trận chiến vừa nãy đã gây ra kinh động không nhỏ.
Ma thú dù ngạc nhiên nhưng nó không thể thành thú nuôi của nhân loại Đó là sự đại sỉ nhục đối với nó.
Ma thú giãy dụa trốn thoát nhưng tất cả đều vô ích.
Vân Lãng nói lớn:
- Thổ chi khế ước! Khế ước chủ tớ, từ nay ngươi là ma thú của ta! Khế!
Dứt lời luồng sáng vọt ra từ Khế ước chi trận.
Bên trong vọng ra tiếng gầm phản kháng của ma thú.
Chỉ một lát mọi thứ im bặt.
Khế ước chi trận biến mất.
Tại đó, viên đá màu nâu lơ lửng.
Vân Lãng bước đến cầm lấy viên đá, ánh sáng vọt ra.
Trong tinh thần Vân Lãng có tiếng nói:
- Chủ nhân!
Vân Lãng cười lớn, cô cất viên đá vào không gian giới chỉ của mình.
Vân Lãng vừa bước vài bước chợt đứng lại, cô ngước lên trời như tìm kiếm cái gì đó.
Cô cảm thấy có người theo dõi mình.
Không thấy gì Vân Lãng cười tự giễu, có lẽ là ảo giác.
Vân Lãng nhìn về phía hang động.
Cô vẫy tay một cái, dao động nguyên tố mạnh mẽ xuất hiện.
Vân Lãng nhận thấy sự phấn khích từ ma thú.
Cô hỏi nó:
- Đây là vật gì?
Ma thú nhanh chóng đáp:
- Thổ linh quả.
Trăm năm mới chín.
Chỉ cần ăn được nó ta lập tức tiến lên Thống lĩnh cấp bậc.
Vân Lãng dường như đã hiểu.
Thống lĩnh cấp bậc! Quả nhiên là sức hút lớn.
Tuy nhiên ma thú này đã khế ước với cô, sự thăng tiến của nó phụ thuộc hoàn toàn vào cô.
Cô trêu chọc nó:
- Thật đáng tiếc! Giờ ngươi khế ước với ta.
Quả này giờ vô dụng rồi.
Biết Vân Lãng khi dễ mình ma thú hờn trách:
- Còn không phải ai kia đến đúng lúc ta chuẩn bị hấp thu nó sao.
Vân Lãng cười:
- Vậy là ngươi trách ta.
Ta vốn định hái về chế đồ ăn cho ngươi thưởng thúc hương vị.
Không tiến cấp được nhưng cũng cải tiến thân thể.
Thật đáng tiếc.
Về nhà thôi.
Ma thú lập tức nài nỉ:
- Chủ nhân a! Ta rất đáng thương đó.
Canh chừng ở đây trăm năm rồi.
Đối đầu biết bao ma thú, nhân loại.
Vậy mà chưa được thưởng thức linh quả đã bị người khế ước.
Ta là ma thú đáng thương nhất thế gian này mà.
Vân Lãng thật không biết đã rước thứ gì về.
Cô đang liên tưởng gương mặt hung dữ đó khóc lóc thì thế nào.
Rùng mình mấy cái.
Cô hỏi nó:
- Chỉ cần nhổ lên là được đúng không?
Ma thú hí hửng nói:
- Đúng! Nhưng người nhất định cẩn thận không được đả động đến rễ cây nó.
Nhổ luôn rễ lên đi chủ nhân.
Đem về trồng.
Trăm năm sau lại có quả ăn.
Vân Lãng giật giật khóe môi:
- Ngươi nghĩ ta là yêu sao! Sống lâu như vậy.
Ma thú cười nói:
- Chủ nhân chớ đùa.
Ma thú hay nhân loại cấp bậc càng cao thì tuổi thọ càng kéo dài.
Có kẻ còn trẻ hơn đó.
Vân Lãng đành lắc đầu chán trường.
Xem ra cô rước ma thú thành tinh về rồi.
Vân Lãng cẩn thận dò xét vị trí rễ cây.
Sắc mặt cô nhăn nhó.
Rễ cây này mọc dài bao trùm cả lòng đất trong cái hang này.
Vân Lãng thầm tính toán.
Cô huy động thủy nguyên tố, cẩn thận truyền từng chút một vào lòng đất.
Cô căng thẳng điều khiển thủy nguyên tố bao bọc xung quanh rễ cây.
Mất nửa ngày Vân Lãng mới hoàn thành công việc.
Đến lúc này mới căng thẳng.
Vân Lãng cẩn trọng điều khiển thủy nguyên tố ấy đưa toàn bộ rễ cây chụm lại một chỗ.
Lại mất nửa ngày mới xong.
Vân Lãng như trút được một phần gánh nặng.
Ma thú cũng không làm phiền nàng.
Lúc này cảm thấy tinh thần Vân Lãng thả lỏng nó xốt xắng:
- Chủ nhân! Đã xong?
Vân Lãng lắc đầu, trả lời ngắn gọn:
- Gần xong!
Cô tiếp tục công đoạn tiếp theo.
Vân Lãng biến đổi thủy nguyên tố từ thể lỏng thành thể băng bao bọc toàn bộ linh quả.
Cô nói lớn:
- Lên!
Mặt đất rung chuyển.
Đất đá bắn tung tóe.
Xuất hiện trước mắt cô là Thổ linh quả.
Ma thú nhốn nháo đòi xem linh quả.
Cô liền cho nó toại nguyện.
Ma thú nhìn linh quả bằng ánh mắt thèm khát.
Vân Lãng xoa mình nó, trêu chọc:
- Không cần phải thèm khát như vậy! Trở về ta liền chế món cho ngươi thưởng thức.
Ma thú phấn khích gầm vang.
Vân Lãng chăm chú quan sát ma thú, cô hỏi:
- Rốt cuộc ngươi thuộc chủng loại gì?
Ma thú nhìn Vân Lãng rồi nhìn chính nó, kiêu ngạo đáp:
- Ta lai giữa sư tử và mãng xà.
Thế nào, độc nhất vô nhị chứ.
Vân Lãng rất bất ngờ.
Thì ra là con lai.
Bảo sao cô đọc sách về thú của Vân Vũ mà chưa nhìn thấy hình dáng nó bao giờ.
Vân Lãng đăm chiêu một lúc rồi phán:
- Vậy ta sẽ gọi ngươi là Xà Tử.
Mặc kệ sự phản đối kịch liệt, Vân Lãng thản nhiên thu hồi cả ma thú và linh quả.
Cô vận khí nhanh chóng trở về Vân gia.img
(Hình ảnh minh họa Xà Tử).