Phế Vật Khuynh Thiên Địa

Phòng của Phong Lăng ở cuối dãy nhà, xung quanh khá yên tĩnh. Căn phòng bài trí tương đối đơn giản, ngoài một vài vật dụng cần thiết ra thì cũng chỉ có một lô đỉnh. Nhưng dù sao đây cũng là căn phòng đầu tiên của nàng. Ở Tử gia căn bản không phải một cái phòng mà giống như một nhà kho hơn, Linh Hoa rừng chắc chắn không có chỗ nào để cung cấp một thứ như vậy cho nàng cả, còn phòng trọ chung quy vẫn chỉ là phòng trọ. Tóm lại đây là lần đầu kể từ khi xuyên đến dị thế nàng có một căn phòng thực sự.

Trên chiếc giường gỗ nhỏ đặt ở góc phòng có đặt một chiếc túi càn khôn, về kiểu dáng... tạm gọi là đẹp hơn so với những chiếc túi nàng từng thấy nhưng cũng không thể so với nhẫn không gian của nàng được.

Phong Lăng mở túi càn khôn ra thấy bên trong có hai bộ y phục màu lam giống với Hạ Nha, một tấm thẻ màu đen ghi con số 20 bên cạnh hình viên đan dược, cùng một lệch bài bạch ngọc một mặt khắc chữ 'Học', mặt kia khắc chữ 'Đan'. Về cơ bản thì giống như lời Hạ Nha nói qua.

"Ta thấy nơi này quy củ phức tạp như vậy, nguyên khí dao động cũng không nhiều như trong Nghịch Thiên Giới Chỉ ngươi vậy nhưng lại muốn tới nơi như này?" đây hiển nhiên là lời Lam Hân nói.

"Điều kiện không tốt, quy củ lại nhiều nhưng so với việc cứ lang thang ngoài kia chờ cao nhân nào đó nhìn trúng rồi mang về môn phái, đi từ Học Viên lên dễ dàng hơn nhiều." Phong Lăng vừa thay y phục vừa nhàn nhạt đáp "Hơn nữa, nơi này xem chừng rất thú vị."


Nhìn bản thân trong gương thấy có gì đó không hợp lý, Phong Lăng liền lấy Thử Ngạn kiếm khỏi tai, linh thức vừa động nó liền biến hóa thành một cây trâm đơn giản mà tinh xảo. Phong Lăng tùy tiện cài nó lên đầu, dù sao nàng cũng không biết vấn tóc theo kiểu của nữ nhân nơi đây. Được rồi, hoàn hảo.

"Nha đầu, ngươi là Bạch Thiên Diệp?" một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau. Nói là bất ngờ nhưng Phong Lăng đã sớm biết có người đến, dù sao người này cũng không giấu khí tức của mình.

Phong Lăng quay người lại thì đã nhìn thấy một lão giả mặt mày tươi tỉnh đang thản nhiên ngồi pha trà trên bàn nhỏ.

"Xin hỏi ngài là..." Phong Lăng hơi nhăn mày, thực lực người này không tính là cao, có lẽ chỉ hơn nàng một vài bậc, Thiên Bạch cảnh là cao nhất đi? Nhưng có thể tự do ra vào mọi nơi trong học viện thế này, chắc chắn là một nhân vật lớn.

Nếu có người biết Phong Lăng bình luận như này hẳn là sẽ hộc máu mà chết mất. Phải biết viện trưởng Học Viện, cũng là người mạnh nhất Việt Quốc chỉ vừa đột phá Thiên Thanh cảnh cao cấp cách đây không lâu, vậy mà nàng nói Thiên Bạch cảnh không tính là cao? Lời này ngông cuồng cỡ nào cơ chứ. Có điều, nàng có tư cách. 16 tuổi Thiên Huyền cảnh sơ cấp, không những thế nàng chỉ vừa tu luyện 2 năm, trên đời này chẳng lẽ còn kẻ yêu nghiệt hơn?

"Ngươi là Bạch Thiên Diệp?" làm như không nghe thấy Phong Lăng nói, lão giả vẫn lặp lại câu hỏi.

"Xin lỗi, cha mẹ ta dạy không được phép nói chuyện với người lạ." Phong Lăng trầm mặt.

"Lạ? Ngươi nói ta lạ?"

"Ta không biết ngài, ngài cũng không cho ta ngài la ai. Nhỡ đâu ngài là kẻ xấu muốn lừa ta thì sao?"


"Lừa? Tại sao Tề Tử Du phải lừa ngươi? Nha đầu, ta nói cho ngươi biết, gia là thủ tịch Luyện Dược Sư của Luyện Dược Các đến viện trưởng còn phải nể ta vài phần. Tại sao ta phải lừa ngươi?"

Phong Lăng hơi nhướng mày, thủ tịch Luyện Dược Các nhưng tới tìm nàng? Hừ, phiền phức. Biết người tới là ai rồi Phong Lăng cũng không giữ ý nữa, nàng tùy tiện dựa người vào cánh cửa, nói "Không biết thủ tịch trưởng lão đến tìm ta là có gì muốn chỉ giáo? Thiên Diệp ta xin rửa tai lắng nghe."

"Quả nhiên ngươi là Bạch Thiên Diệp." Tề Tử Du bày ra vẻ mặt ta thật khâm phục bản thân khiến Phong Lăng không khỏi khịt mũi khinh bỉ. Không phải vốn có bảng tên trước cửa phòng sao? Nếu nói là không biết thì quả là nên đi khá lại mắt.

"Có gì liền nói, ta còn rất nhiều việc." Phong Lăng bày ra vẻ mặt không mấy kiên nhẫn.

Khuôn mặt Tề Tử Du giật giật, người thường thấy hắn đều là kính quý không thôi, nha đầu này nhưng muốn đuổi người? "Đã vậy ta liền nói thẳng. Nha đầu, ta muốn ngươi bái ta làm sư phụ."

"Ta từ chối."


Tề Tử Du ngã ngửa... nàng... nàng nhưng từ chối. Lại còn là không suy nghĩ một giây nào? "Nha đầu, ngươi nên suy nghĩ kĩ. Làm đệ tử của ta liền không ai dám động tới ngươi, lại có rất nhiều quyền lợi, muốn đan dược có đan dược, muốn dược liệu có dược liệu, muốn phối phương có phối phương, có chỗ nào ủy khuất ngươi? Ta nói, mặc dù thiên phú của ngươi rất cao nhưng cũng cần có người hướng dẫn, mà Việt Quốc này người thích hợp nhất hiển nhiên là ta. Phải biết Việt Quốc duy chỉ có ta là Dược Sư." nói đến đây Tề Tử Du không khỏi ưỡn ngực tự hào.

"Dược Sư? Là ngũ phẩm hay lục phẩm?"

"Nha đầu ngươi đã hỏi, Tề lão ta cũng không giấu." Tể Tử Du vừa nói vừa lấy ra một lọ sứ phóng đến trước mặt Phong Lăng.

"Chỉ là ngũ phẩm Luyện Dược Sư? Lại còn là trung phẩm?" Phong Lăng nhìn đan dược trong lọ bĩu môi.

Tề Tử Du muốn hộc máu rồi, "Luyện Dược Sư ngũ phẩm cũng đâu phải rau cải trắng vơ một nắm liền có, ngươi nhưng lại nói 'chỉ là'?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận