Thế kỉ 21
Tại một nơi ở Los Angeles
Trong không gian tĩnh mịch của buổi đêm, một giọng nói âm trầm phát ra từ tòa biệt thự của tỉ phú Steward Ray. "Ha ha, lũ ngu xuẩn, vậy mà cũng tin. Cứ thế này rồi sớm muộn gì thế giới này cũng sẽ phải quỳ gối dưới chân ta. Ha ha ha." Một cô gái với khuôn mặt tinh xảo cùng mái tóc bạch kim đang đứng trước của sổ cười lớn, tiếng cười có cảm giác như tiếng gọi của tu la đến từ địa ngục vậy. Phía sau cô là một người đàn ông mập ú đang nằm trên đất, đó là xác của tên tỉ phú.
"Phải. Sẽ không lâu nữa..." Một giọng nói trầm thấp khác vang lên, nghe mà quỷ dị.
"Hửm? Có vấn đề gì sao Vu Kỷ" Cô gái có mái tóc bạch kim giờ đã đi vào trong phòng, cô thấy Vu Kỷ đang ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ gì đó nhưng cũng không đi lại gần mà đi theo hướng ngược lại, về phía đống tài sản của tên tỉ phú Steward.
"Không vấn đề gì cả, chỉ đang suy nghĩ vài thứ thôi Phong Lăng." Vu Kỷ trả lời như có như không, tay cầm lên ly rượu vang nhấm nhám, khóe môi hắn cong lên lại càng làm cho hắn thêm phần quỷ dị.
"Hừ. Lần nào cũng nói thế." Diệp Phong Lăng hậm hực nhưng cũng bỏ qua chủ đề này "Cái lão Steward cũng giàu phết ta. Tiền tài không thiếu, lại còn chất một đống báu vật trong nhà.... Gì đây?" Đang nói bỗng Phong Lăng dừng lại, lấy từ trong đống bảo vật ra cầm trên tay 1 chiếc nhẫn.
"Sao vậy?" Thấy Phong Lăng dừng lại, Vu Kỷ đặt ly rượu xuống bàn đi đến gần cô.
"Không có gì chỉ là có cảm giác chiếc nhẫn này là lạ thôi." Phong Lăng nhè nhẹ lắc đầu, giơ chiếc nhẫn lên cao.
Đó là một chiếc nhẫn bạc được trạm khắc tinh xảo, trên chiếc nhẫn là bốn con thú Long, Lân, Quy, Phượng nhìn hết sức sống động. Tuy nhiên điều làm Phong Lăng chú ý nhất chính là viên ngọc đính trên nó. Một viên ngọc màu trắng trong cảm giác như chỉ cần chạm nhẹ là nó có thể tan biến vào hư không vậy. Nhưng dù nhìn như thế nào thì cũng nhìn ra đây là nhẫn dành cho nữ, một chiếc nhẫn tinh xảo mà nhỏ gọn nhưng cũng không kém phần huyền bí.
"Nhìn rất hợp với cô." Đuôi lông mày Vu Kỷ khẽ nhếch lên nhìn chiếc nhẫn nói.
"Đó là đương nhiên rồi, ta đây cái gì đeo chẳng hợp." Tuy rằng nói thế nhưng Phong Lăng vẫn đeo chiếc nhẫn lên tay, cô có cảm giác như mình nên giữ chiếc nhẫn này.
"Phong Lăng này. Cô gặp ta bao lâu rồi nhỉ?" Vu Kỷ đi ra ngoài ban công nhìn lên màn đêm đen tối cất giọng hỏi.
Phong Lăng bị kéo ra khỏi mạch suy nghĩ nên hơi giật mình nhưng vẫn trả lời "13 năm. Kể từ năm tôi lên 7."
"13 năm. Phải 13 năm rồi. 13 năm mà cô đã đi đến được như ngày hôm nay, tôi cũng cảm thấy đáng sợ thay." Vu Kỷ vẫn nhìn vào màn đêm đen kia mà cất tiếng.
"Có ý gì?" Phong Lăng thấy Vu Kỷ nói vậy không hiểu hỏi lại. Hẳn nếu là người bình thường nói câu nay thì khẳng định bây giời hắn đã được uống trà với diêm vương nhưng lời này lại do Vu Kỷ_người duy nhất cô tin tưởng nên Phong Lăng mới hỏi lại.
Vu Kỷ đi vào phòng, đến bên chiếc bàn cạnh ghế sô pha rót ra hai ly rượu vang mang đến đưa Phong Lăng một ly, ly còn lại lại tiếp tục đưa lên môi nhấm nháp. "Cô hẳn phải biết mình là thiên tài. 20 tuổi mà không một ai trên thế giới này mà không biết đến cô."
"Nếu cậu muốn không phải cũng vậy sao?" Phong Lăng cầm ly rượu vang cũng bắt đầu nhâm nhi.
"Tôi không được như cô Phong Lăng à." Vu Kỷ lắc đầu. "28 tuổi rồi nhưng người ta nào biết đến tôi."
"Đó là do cậu không muốn." Phong Lăng uống cạn ly rượu nhẹ giọng nói.
"Phải. Tôi không muốn ai biết đến tôi nhưng tôi cũng ghét kẻ được nhiều người biết đến." Vu Kỷ đặt ly rượu xuống quay người đối diện với Phong Lăng nói.
"Vu Kỷ, cậu..." Phong Lăng nhíu mày, cảm giác được Vu Kỷ rất khác ngày thường.
"Phong Lăng à. Tôi ghét nhất là những kẻ được nhiều người biết đến, mà kẻ như vậy lại ở ngay bên cạnh tôi. Theo cô thì tôi sẽ làm gì?"
"Cậu..." Phong Lăng đang định hỏi lại Vu Kỷ hắn hôm nay có bị làm sao không thì một trận nóng như lửa thiêu truyền đi khắp người cô khiến cô không tự chủ mà đánh rơi ly rượu, chống tay xuống bàn. Phong Lăng nhìn Vu Kỷ ánh mắt khó hiểu rồi lại nhìn xuống ly rượu đã bể cười khẩy phun ra một chữ "Độc?".
Làm như không nghe được Phong Lăng hỏi, Vu Kỷ vẫn tiếp tục nói. "Phong Lăng à, cô ngay từ đầu đã không nên tồn tại trên thế giới này rồi. Có trách thì cô cũng đừng nên trách tôi mà hãy trách cô quá hoàn hảo, hơn cả tôi." thấy Phong Lăng đang lay hoay làm gì đó Vu Kỷ lại nói tiếp. "Vô ích thôi, độc này chính do cô mới sáng chế xong hôm qua, còn chưa thử nghiệm trên cơ thể người, giải không được đâu."
Phong Lăng lúc này cũng đã thấy được bản chất của vấn đề cũng quay ra nói với Vu Kỷ "Tôi không nên dễ dàng tin tưởng người khác như thế."
Vu Kỷ lắc đầu "Đừng nói thế Phong Lăng à, dù gì tôi cũng là ân nhân của cô, cô sao lại không tin tưởng tôi được?" Vy Kỷ tuy là đang hỏi nhưng ngữ điệu lại là khẳng định, hắn chắc chắn cô sẽ tin hắn, hắn biết ngay từ giây phút đầu gặp cô. Không đợi Phong Lăng trả lời, Vu Kỷ nói tiếp "Cô chết đi rồi cũng đừng lo, tâm nguyện của cô tôi sẽ giúp cô hoàn thành. Dù cô có làm gì thì kết quả vẫn chỉ vậy thôi." Thấy Phong Lăng lục lọi xác của Steward Ray Vu Kỷ bổ sung câu sau.
"Thật vậy sao?" Phong Lăng như tìm thấy được thứ muốn tìm, nhếch mép lên hỏi.
Vu Kỷ bỗng nghĩ ra điều gì đó, mặt hắn tái mét, lao thẳng đến chỗ Phong Lăng.
"Vu Kỷ, cậu phải biết rõ hơn ai hết kẻ muốn hại tôi tuyệt đối chưa bao giờ được sống yên chứ."
BÙM! Một tiếng nổ vang lên, cả toà biệt thự chìm trong khói lửa.
Nếu như có kiếp sau, ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng người khác dễ dàng như vậy.
Trong đám cháy, Phong Lăng tự nhủ với chính mình, một giọt nước mắt từ khóe mi lăn xuống rơi đúng vào chiếc nhẫn trên tay cô, một luồng ánh sáng trong suốt bao bọc lấy thân thể Phong Lăng...
-----***-----
Phá Thiên Đại Lục.
Đây là nơi mà vị thế của con người được đánh giá bằng sức mạnh, thế giới cường giả vi tôn. Con người ở đây chia làm hai loại chính là Tu Luyện Giả và Võ Tu Giả.
Tu Luyện Giả gồm có 19 cảnh giới tất cả. Sơ cảnh, Trung cảnh, Cao cảnh, Huyền cảnh, Bạch cảnh, Chu cảnh, Thanh cảnh, Thiên Huyền cảnh, Thiên Bạch cảnh, Thiên Chu cảnh, Thiên Thanh cảnh, Thần Huyền cảnh, Thần Bạch cảnh, Thần chu cảnh, Thần Thanh cảnh, Huyễn cảnh, Càn Khôn cảnh, Hỗn Nguyên cảnh và Linh Tịch cảnh. Mỗi cảnh giới lại chia ra nhiều cấp bậc khác nhau. Trong tự nhiên bao gồm 10 nguyên tố cơ bản: kim, mộc, thủy, thổ, hỏa, hàn, lôi, phong, quang, ám, các nguyên tố này được con người hấp thụ sẽ trở thành nguyên khí. Người có thể tạo ra nguyên khí (gọi là tụ khí) chính là Tu Luyện Giả. Mỗi người sinh ra đều mang trong mình một loại nguyên tố nhất định, tuy nhiên, trong khoảng vài nghìn người thì sẽ xuất hiện người có thiên phú dị thường, có thể hấp thụ nhiều hơn một nguyên tố_Tu Luyện Giả đa nguyên tố.
Mặc dù phần đông dân số trên Phá Thiên Đại Lục đều là Tu Luyện Giả nhưng không phải ai cũng có thể đại được cảnh giới cao. Tu Luyện Giả ngoài tu luyện thì còn có thể làm một số nghề khác: Triệu Hồi Sư, Luyện Dược Sư, Luyện Khí Sư.
Triệu Hồi Sư tên như ý nghĩa, có thể dựa trên tu vi của bản thân để kí kết kế ước sinh tử với yêu thú. Yêu thú sau khi kí khế ước sẽ trở thành thú sủng. Tuy nhiên Triệu Hồi Sư chỉ có thể kí khế ước với yêu thú từ cấp bậc của bản thân trở xuống và đồng dạng nguyên tố với bản thân. Triệu Hồi Sư tuy không phải hiếm gặp nhưng cũng là hơn người. Khi triệu hồi sư kí khế ước sinh tử với yêu thú, nếu 1 trong 2 chết đi thì kẻ còn lại cũng không thể sống, này để đảm bảo yêu thú sẽ không phản bội chủ nhân hay ngược lại. Tuy vậy vẫn còn 1 dạng khế ước khác gọi là "khế ước chủ tớ", yêu cầu bắt buộc để thực hiện khế ước này là yêu thú phải quy phục Triệu Hồi Sư, khi đó nếu thú sủng có chết đi thì Triệu Hồi Sư vẫn sẽ sống nhưng nếu chủ nhân chết đi thì chúng cũng sẽ chết. Tuy nhiên, yêu thú thường rất cao ngạo, nên rất ít người có thể kí kết khế ước chủ tớ với chúng mà hầu hết chỉ là kí khế ước sinh tử.
Luyện Dược Sư thậm chí còn hiếm có hơn Tu Luyện Giả đa nguyên tố, trong vạn người may mắn mới xuất hiện một người có thiên phú, đó là cũng chưa chắc đã cao. Hơn nữa Luyện Dược Sư có vai trò rất quan trọng, tất cả các thương tích ở Phá Thiên Đại Lục đều được chữa trị bằng đan dược, mà đan dược chính là do Luyện Dược Sư luyện thành. Luyện Dược Sư không yêu cầu tu vi cao, chỉ cần có thể tụ khí là đủ, cái Dược Sư coi trọng là tinh thần lực. Có thể ngươi chỉ là Tu Luyện Giả Sơ Cảnh nhưng ngươi vẫn có thể trở thành Luyện Dược Sư cao cấp. Luyện Dược Sư gồm có 7 cấp bậc. Luyện ra đan dược nhất, nhị phẩm ngươi là Dược Nhân, Luyện ra đan dược tam, tứ phẩm ngươi là Dược Sĩ, Luyện ra đan dược ngũ, lục phẩm ngươi trở thành Dược Sư, luyện được đan dược thất phẩm đó là Dược Tông, luyện được đan dược bát phẩm ngươi trở thành Dược Thần, luyện được đan dược cửu phẩm chính là Dược Thánh, luyện được đan dược thập phẩm trong truyền thuyết chính là trở thành giấc mơ của Luyện Dược Sư _ Dược Tôn. Mỗi đan dược cũng có cấp bậc riêng: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm. Luyện Dược Sư cũng chính là người dễ kiếm tiền nhất trên lục địa, hễ là Luyện Dược Sư sẽ không bao giờ lo thiếu tiền cả. Chỉ cần bán 1 viên đan dược nhất phẩm thượng phẩm cũng có thể sống xa hoa trong vài tháng, không những vậy còn được người người nể phục. Vì thế nên rất nhiều người muốn trở thành Luyện Dược Sư nhưng hầu hết đều táng gia bại sản cho dược liệu.
Luyện Khí Sư dễ kiếm hơn Luyện Dược Sư và Triệu Hồi Sư nhưng cũng không phải là nhiều. Công việc của Luyện Khí Sư chính là chế tạo vũ khí và giáp. Tuy nhiên vật phẩm mà Luyện Khí Sư tạo ra có một sự khác biệt so với binh khí thông thường: có thể chứa nguyên khí. Khi binh khí có thể chứa nguyên khí, sẽ mạnh hơn rất nhiều so với binh khí thông thường tùy vào lượng nguyên khí được cung cấp, vậy nên đây cũng là 1 ngành 'hái' ra tiền. Vật phẩm được Luyện Khí Sư chế tạo ra gồm 3 cấp bậc: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm. Có một lời đồn rằng có cả vật phẩm cực phẩm nhưng chưa ai thấy bao giờ.
Tuy nhiên không phải ai sinh ra cũng có thể trở thành Tu Luyện Giả. Dù không nhiều nhưng những người không thể tụ khí vẫn có. Thường thì những người này sẽ trở thành Võ Tu Giả. Võ Tu Giả không có sự phân chia cấp bậc mà chỉ dựa trên tốc độ và sức mạnh của từng người.
Tuy vậy vẫn có những người vừa là Tu Luyện Giả vừa là Võ Tu Giả và hiển nhiên đây là trường hợp cực kì hiếm bởi chỉ riêng việc tu luyện đã chiếm rất nhiều thời gian nên những người song tu như thế thường chỉ là những người đã rất rất nhiều năm không thăng cấp được mà thôi.
CLGT???
Bỗng dưng trong đầu lại xuất hiện một đống thông tin sặc mùi hư cấu khiến Phong Lăng cảm thấy chóng mặt không thôi. Không lẽ trước khi chết mọi người đều trải qua cảm giác này sao? Nhưng sao nàng lại có cảm giác mình vẫn chưa chết nhỉ? Nàng suy nghĩ còn chưa xong lại một trận đau đầu nữa kéo đến, cái khỉ gì đây? Diệp Phong Lăng xấu nữ kiêm phế vật? Yếu đuối nhu nhược? Gia nhân cũng chỉ miễn cưỡng để vào mắt? Lại còn là kẻ đi ở nhờ? Vì quá yếu đuối mà qua một trận phong hàn bèn quy tiên? Một ý nghĩ xẹt qua đầu Phong Lăng. Lúc trước là một đống thông tin không hiểu nổi, giờ thì part 2 đã xảy ra, Phong Lăng chỉ có thể lí giải bằng một cách duy nhất.
Nàng xuyên không?
Không thể tin nổi, nó không chỉ xảy ra trong tiểu thuyết mà chính nàng đang gặp phải, quá khó tin. Nhưng mà...trời đã cho nàng cơ hội làm lại này, nàng đương nhiên sẽ nắm lấy thật tốt.
Còn có, Diệp Phong Lăng, thân thể này là cô cho tôi, bất công dành cho cô tôi sẽ đòi lại đủ cả.