Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Hắn cưng chiều Dao Trì tiên tử như vậy, là thật sự yêu nàng hay là có ẩn tình khác?
Mỗi người đều có quyền lựa chọn bảo về bí mật của mình.
Hắn không nói, nàng không hỏi.
Đáy mắt Tô Lạc có kiêu ngạo chợt lóe mà qua: “Muốn ta tin ngươi? Tiếp tục nỗ lực đi.”
Ai cũng sẽ có được tín nhiệm của bổn cô nương sao?
Nghe vậy, Nam Cung Lưu Vân lập tức sửng sốt, ngơ ra một chút, sau đó hắn bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to, vẻ mặt sung sướng đến cực điểm: “Được, được, bổn vương tuyệt đối sẽ nỗ lực, ngươi hãy chờ xem.”
Sau khi xảy ra sự kiện vừa rồi, Lạc nha đầu của hắn không từ chối ngay mà vẫn chừa đường lui cho đối phương. Điều này rất tốt, rất tốt.
Sau khi ở sơn trang suối nước nóng nghỉ ngơi chỉnh đốn mười ngày, bọn họ bắt đầu đi về hướng Đế đô.
Đế đô.
Bởi vì chuyện của Nam Cung Lưu Vân mà Tô Lạc về chậm hơn, cho nên khi nàng còn chưa trở về, Liễu Nhược Hoa cũng đã sớm về.
Đội ngũ của nàng toàn quân bị diệt, ngay cả nàng cũng bị đứt một cánh tay, điều này làm Liễu Thừa Tướng vô cùng phẫn nộ.
Liễu Nhược Hoa báo cáo hết tất cả cho phụ thân của nàng, sau khi nói hết việc làm của Tấn Vương điện hạ, thần sắc của Liễu Thừa Tướng rất là khó coi, đáy mắt của hắn lúc sáng lúc tối, âm tình bất định.
Cuối cùng, hắn chỉ nhẹ giọng phân phó: “Tấn Vương điện hạ hành sự quỷ dị khó lường, hắn ra tay tương trợ là tình cảm, không ra tay là bổn phận, dù có đem chuyện này ra nói trước mặt bệ hạ cũng sẽ như vậy mà thôi. Được rồi, ngươi hồi phủ là tốt rồi, sau này cứ ở yên trong nhà là được, đừng đi ra ngoài gây chuyện.”
Khi ánh mắt của Liễu Thừa Tướng rơi xuống cánh tay bị đứt của Liễu Nhược Hoa, đáy mắt hiện lên tàn khốc lạnh lẽo.
Cụt tay rồi còn có thể gả vào hoàng thất sao? Đứa con gái này… đã bị hắn từ bỏ.
Ở trong phủ, Liễu Nhược Hoa vốn đã không có tiền đồ bị những thứ muội mà nàng khi dễ trước đó khi dễ lại, những ngày tháng như vậy khiến nàng tức giận vô cùng, ăn mà không ngon ngủ không yên. Tâm trạng khó bình tĩnh của nàng vì vậy mà càng thêm xao động.
Nàng nhớ tới Tô Lạc đứng bên cạnh Tấn Vương điện hạ, ghen ghét phẫn nộ lan tràn khắp người.
Tô Lạc, ta không có ngày lành, ngươi cũng không thể sống tốt! Muốn xuống địa ngục, chúng ta cùng nhau đi!
Ngày đó, Liễu Nhược Hoa hẹn Tô Khê, muốn giáp mặt báo cho nàng biết chuyện của Tô Lạc và Tấn Vương điện hạ.
Nhưng Tô Khê vì một số nhiệm vụ trong học viên lại bị phái ra ngoài làm việc, cho nên người đi vào tửu lầu là Tô Vãn, Tô gia tam tiểu thư.
Tô Khê cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Tô Vãn, Tô Lạc nhà các ngươi trở về chưa?”
Tô Vãn cảm thấy rất kỳ quái, Tô Lạc rõ ràng đã bị cấm túc ở phủ đệ, không ra khỏi cửa, đi đâu mà trở về?
Nhắc tới Tô Lạc, Tô Vãn đã hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lần trước rõ ràng là nàng đánh mình, kết quả phụ thân đại nhân cũng không làm chủ cho mình, lại phạt mình và nàng cùng nhau bế quan. Nếu không phải mình biểu hiện ngoan ngoãn được thả ra sớm thì chắc hẳn sẽ bị giam đến hết ba tháng.
Chỉ thấy Tô Vãn lạnh lùng cười: “Liễu tiểu thư nói lời này thật sự buồn cười, Tứ muội muội nhà ta bởi vì hành vi không hợp, bị phụ thân đại nhân phạt đóng cửa ăn năn, không hết năm tháng là không thể ra khỏi cửa, sao lại từ đâu trở về được?”
Liễu Nhược Hoa nghe vậy thì ngơ ngẩn, bỗng nhiên, đáy mắt nàng phát sáng lấp lánh, kích động bắt lấy tay Tô Vãn, lớn tiếng vội hỏi nói: “Ngươi nói thật sao? Tô Lạc thật sự bị Tô Đại Tướng Quân nhốt lại?”
Thấy Liễu Nhược Hoa kích động đứng dậy, dường như toàn thân đều không kiềm chế được run rẩy, Tô Vãn cảm thấy kỳ quái cực kỳ, trong khoảng thời gian ngắn không có trả lời.
Liễu Nhược Hoa gấp đến mức dậm chân: “Mau nói nha! Tô Lạc thật sự bị Tô Đại Tướng Quân nhốt lại hả? Thật hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui