Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Nhưng bây giờ, trong tay Tô Lạc còn có một tờ, nghĩa là vẫn còn cơ hội biết chân tướng!
Kỳ thật chiêu thức ấy của Tô Lạc thật sự quá xinh đẹp.
Nàng chỉ lắc lắc tờ giấy kia là đã có thể rửa sạch tòa bộ nước đen mà Tô Tử An hắt trên người nàng.
Bởi vì nếu nàng dám trắng trợn táo bạo lấy ra trước mặt mọi người thì nghĩa là thứ này căn bản không phải là vật bẩn như Tô Tử An đã nói.
Bởi vì nếu là thật, người muốn tiêu hủy trang giấy nhất không phải là Tô Tử An mà là Tô Lạc.
Tô Tử An trừng mắt nhìn Tô Lạc, tỏ vẻ uy nghiêm: “Lạc Nhi, nghe lời, mau thiêu hủy nó!”
Tô Lạc cười như không cười nhướng mày: “Cha gấp cái gì? Nữ nhi tò mò lắm, đồ vật bẩn thỉu này đến tột cùng là cái gì nha.” Nói xong, tầm mắt Tô Lạc quét chung quanh một vòng, lại nhìn Tô Tử An, nhẹ giọng nói: “Nhìn sắc mặt của mọi người, hình như đều rất hiếu kì nha, cha, hay là cho tất cả mọi người đều xem, để có thể phân xử công bằng, ngài cảm thấy như thế nào?”
Vừa nói xong, Tô Tử An tức giận đến thiếu chút nữa ngã nhào.
Đứa con gái bất hiếu này! Thật sự là tức chết hắn!
Tô Tử An tức giận đến thiếu chút nữa đã trực tiếp bóp chết Tô Lạc, nhưng sự thật lại không cho phép hắn làm như vậy.
Tô phu nhân và Tô Tử An là phu thê nhiều năm, vô cùng hiểu biết tâm lý của hắn, chỉ thấy bà ta nhỏ giọng cười với Tô Lạc, nói: “Lạc Nhi, đừng cùng phụ thân ngươi giận dỗi, cha con nào có thù hận gì sâu đâu? Lại nói, phụ thân cũng lchỉ vì muốn tốt cho ngươi, không phải sao?”
Tô phu nhân vừa nói vừa đến gần Tô Lạc.
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung đến Tô Lạc và Tô phu nhân, hầu như không ai nhìn thấy Tô Tử An âm thầm ra hiệu cho Triệu đội trưởng.
Triệu đội trưởng hiểu ý, hắn giấu ở phía sau Tô Lạc, lặng yên không một tiếng động tới gần…
Ba bước, hai bước, một bước…
Khi hắn muốn đoạt trang giấy trong tay Tô Lạc, bỗng nhiên…
Một cái bóng đen mang theo một trận gió lạnh âm trầm lướt qua, lưỡi dao gió cắt ngang cánh tay của hắn!
Nháy mắt, bàn tay của Triệu đội trường lìa khỏi cánh tay!
“A!” Bởi vì đau đớn kịch liệt, Triệu đội ngã xuống mặt đất, thống khổ ôm cánh tay không ngừng phun máu, khuôn mặt vì đau đớn mà vặn vẹo dữ tợn.
Trên mặt đất, máu tươi như suối phun.
Loang lổ khắp nơi.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi dày đặc.
Tô Lạc nhíu mi lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn phía Tô Tử An, khóe miệng mỉa mai vô cùng rõ ràng: “Phụ thân đại nhân, ngài sẽ không vì một tờ giấy nho nhỏ này mà giết con diệt khẩu chứ?”
Tô Tử An tức giận đến sắc mặt xanh mét, giận mắng một tiếng: “Nói hươu nói vượn cái gì! Còn không mau câm miệng!”
Bắc Thần Ảnh lại vỗ tay cười: “Tô tướng quân, vở kịch này thật là quá thú vị, bản đại nhân xem rất vui vẻ.” Nói xong, hắn từng bước một đi đến bên cạnh Tô lạc, nhìn nàng cười: “Tô Tứ cô nương, có thể đem này tờ giấy cho ta xem sao? Ta rất tò mò đó…”
Sắc mặt Tô Lạc bình thản, tầm mắt của nàng bắn về phía Tô Tử An, thấy hắn đen mặt lắc đầu, hai mắt như lợi kiếm, sắc bén đến mức có thể đâm thủng trái tim nàng.
Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc chắ bây giờ Tô Lạc đã bị phanh thây rất nhiều lần.
Đón nhận cặp mắt sắc bén như chim ưng kia, Tô Lạc bình thản gợi lên khóe miệng, nói với Bắc Thần Ảnh: “Bắc Thần đại nhân muốn nhìn, ta vốn không nên cự tuyệt, nhưng mà phụ thân đại nhân hình như không đồng ý…”
Lại nói, hộp gấm này rõ ràng chính là do Bắc Thần Ảnh tự bỏ vào, bên trong là thứ gì, không ai rõ bằng hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui