Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tận mắt thấy trang giấy bị xé thành bột phấn, Tô Tử An mới chân chính hoàn toàn thả lỏng.
Kỳ thật, hắn nào biết rằng tờ giấy kia là do Tô Lạc đem ra hù hắn mà thôi.
Trận khôi hài này rốt cuộc cũng kết thúc.
Trước khi đi, Tô Khê cố ý đi đến trước mặt Tô Lạc, khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ dữ tợn: “Tô Lạc, ngươi cho ta chờ! Sau này sẽ đến lúc ngươi đẹp mặt!”
Chuyện xảy ra ngày hôm nay đã đả kích rất lớn đến Tô Khê.
Nàng đường đường là con gái dòng chính, ngày thường ở trước mặt Tô Lạc luôn kiêu ngạo giống như công chúa, nhưng hôm nay nàng lại phải châm trà nhận lỗi với Tô Lạc trước mắt nhiều người như vậy.
Hơn nữa không chỉ có nàng, còn có ca ca của nàng, mẫu thân của nàng …
Đây là sỉ nhục!
Sỉ nhục trắng trợn!
Sau này nàng nhất định sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần sỉ nhục này!
Tô Khê hung tợn trừng mắt nhìn Tô Lạc, ánh mắt kia như một con sói mẹ hung ác, giống như tùy thời đều sẽ nhào lên cắn chết Tô Lạc, ngay cả xương cốt cũng không để lại.
Nhưng đối mặt với uy hiếp của nàng, Tô Lạc lại chỉ cười nhạt, tươi cười có vẻ không thèm để ý chút nào: “Tốt, ta chờ nha, tùy thời hoan nghênh tô ngũ tiểu thư tới báo thù.”
Loại người bị chiều hư như Tô Khê kỳ thật là loại người dễ đối phó nhất, Tô Lạc cũng không thèm để nàng vào mắt.
Ngược lại Tô Thanh… phải thận trọng đối đãi.
Tô Khê hừ lạnh mấy tiếng: “Tốt, thực tốt! Tô Lạc, lời này là do ngươi nói! Đến lúc đó đừng quỳ xuống cầu xin tha thứ! Hừ!”
Nói xong câu đó, Tô Khê kiêu ngạo xoay người rời đi, để lại cho Tô Lạc một bóng lưng ngạo mạn.
Bắc Thần Ảnh còn chưa đi, hắn cười như không cười lắc đầu: “Chậc chậc chậc, sinh hoạt trong bầu không khí như vậy, thật là làm khổ ngươi, Tiểu Lạc.”
Tô Lạc khoanh tay trước ngực, không nhanh không chậm nghiêng liếc mắt một cái: “Tiểu Lạc? Đây là tên mà ngươi có thể kêu hả?”
Giống, thật giống! Biểu cảm này, giọng điệu này, còn có tư thế này, đơn giản là giống y như một khuôn mẫu với Nam Cung. Không thể không nói, hai người này thật đúng là đồng loại.
Bắc Thần Ảnh không biết lấy một cái quạt xếp từ đâu ra, phe phẩy nhàn nhã, nâng cằm quay đầu đi, kiêu ngạo hỏi: “Ngươi không tò mò tại sao ta vẫn luôn giúp ngươi sao?”
Tô Lạc nhìn bộ dáng ngạo kiều của hắn, trong lòng cảm thấy buồn cười, trên mặt lại nhàn nhạt nói: “Không tò mò, nhưng mà… nếu như ngươi có thể nói cho ta biết bí ẩn của cuốn sách màu xanh kia, có lẽ ta sẽ chăm chú lắng nghe.”
“Hửm?” Sao lại có cảm giác thân phận đổi ngược rồi? Rõ ràng phải là nàng nên tò mò không ngừng tra hỏi mới đúng chứ. Nha đầu không đáng yêu chút nào.
“Có lẽ về sau còn có thể dùng để uy hiếp người nào đó.” Tô Lạc bình tĩnh nói.
Thì ra mục đích tò mò là vì thế.
Bắc Thần Ảnh bất đắc dĩ khép cây quạt lại, hắn biết, nếu muốn moi ra chuyện của nàng và Nam Cung từ trong miệng nha đầu này chắc chắn là không có khả năng.
“Muốn biết?” Bắc Thần Ảnh cười tủm tỉm để sát vào Tô Lạc, lộ ra hai cái răng nanh và má lúm đồng tiền nhợt nhạt, thoạt nhìn như ăn trộm, lại có vẻ hết sức đáng yêu.
“Bây giờ ngươi có thể nói.” Tô Lạc gật đầu.
“Há há, ta cố tình không nói cho ngươi.” Hòa nhau một lần, Bắc Thần Ảnh ngạo kiều nâng cằm: “Muốn biết thì hỏi Nam Cung đi, thứ kia là do hắn cung cấp mà.”
“Quả nhiên là hắn…” Tô Lạc vốn đã có suy đoán này, bởi vì người có thể mời được Bắc Thần Ảnh ở đế đô dường như không tồn tại, tất nhiên là trừ Tấn Vương điện hạ ra.
“Nhớ là phải đi tìm hắn nha.” Bắc Thần Ảnh cười há há, phe phẩy cây quạt rồi bỏ đi, giống hệt mấy tên công tử ăn chơi trác táng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui