Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Muốn ta đi tìm hắn sao? Trong đầu Tô Lạc hiện ra gương mặt ma mị quyến rũ của Nam Cung Lưu Vân, cùng với tính tình cường thế bá đạo kia của hắn.
Ngày trở về, hắn hình như có chuyện muốn nói, nhưng lại bị nàng đổi đề tài, cuối cùng, nàng vội vàng chạy về nhà.
Đã rất nhiều ngày không gặp hắn.
Nhưng nàng có muốn đi tìm hắn không?
Tô Lạc lắc đầu, bây giờ nàng còn chưa thể sóng vai với hắn, dù có đi tìm hắn thì lại có ích lợi gì?
Giống như chuyện xảy ra ngày hôm nay vậy, Tô Tử An và đám người Thái tử sao lại kiêng kị Bắc Thần Ảnh như vậy? Bởi vì thực lực của hắn và gia thế sau lưng hắn.
Nói đến cùng vẫn là do thực lực.
Bây giờ, nàng không nên phân vân có nên đi gặp Nam Cung Lưu Vân hay không, điều nên làm nhất bây giờ là tăng cao tu vi, tranh thủ sớm ngày đứng trên đỉnh cường giả.
Khi đó, nàng mới có cơ hội lựa chọn, mới có thực lực để giữ được hạnh phúc.
Tốc độ hành động của Tô Tử An cũng khá nhanh.
Không đến một canh giờ, Tử Đằng Uyển đã được dọn dẹp xong.
Lục La đi theo Tô Lạc cùng nhau dọn vào.
Vào sân, đôi mắt của Lục La nhìn đăm đăm, mắt chớp chớp, có vẻ kích động vô cùng.
“Tiểu thư! Đây là chỗ ở sau này của chúng ta sao?” Lục La kích động, hoàn toàn không tỉnh táo, tuy rằng nàng đang nói chuyện với Tô Lạc, nhưng đôi mắt lại vui sướng đánh giá khắp nơi.
“Chỉ là chỗ ở mà thôi, kích động cái gì? Đợi sau này…” Tô Lạc bỗng nhiên dừng miệng.
Bởi vì nàng nhìn thấy bốn nha hoàn xinh đẹp như hoa đang đứng ờ phía trước.
Một đám mập ốm cao thấp, tư thái thướt tha, nhìn như là tuyển người đẹp mà không phải tới hầu hạ người.
“Tứ tiểu thư.” Bốn nha hoàn đồng thời nói.
Tô Lạc hơi nhíu mày.
Ban đầu khi nàng ở trong viện cũ, cũng chỉ có Lục La và nàng sống nương tựa lẫn nhau, chuyện gì cũng đơn giản. Nhưng bây giờ có thêm nhiều nha hoàn đầy tớ, hơn nữa… tầm mắt Tô Lạc nhìn các nàng một vòng.
Không cần suy nghĩ nhiều, trong bốn nha hoàn này khẳng định có người của Tô phu nhân.
Sau khi dặn Lục La nhớ để ý cẩn thận xong, Tô Lạc đi vào nội thất.
Ban đêm, Tô Lạc nằm trên giường, tư duy trong đầu bắt đầu lan tràn.
Nàng hiện tại đã tu luyện tới bình cảnh cấp hai, nếu dựa vào nỗ lực của chính mình, không biết còn phải dừng ở nơi này tới khi nào, nhưng nếu có tinh thạch trợ giúp thì sẽ khác.
Tinh thạch… Đôi mắt đẹp của Tô Lạc trở nên càng ngày càng sáng.
Có Tiểu Manh Long tự động tìm bảo vật, nàng còn sợ cược thạch thua sao?
Huống chi, đống vàng đào ra từ trong hố vẫn còn nóng hổi nha, nếu người khác tốt bụng đưa cho nàng, sao nàng lại không cần chứ.
Khóe miệng Tô Lạc cong lên tạo thành nụ cười tinh nghịch.
Tô phu nhân, Tô Khê, Tô Tĩnh Vũ… Chờ xem, những ngày sau này chắc chắn sẽ rất vui vẻ!
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Lạc đã sớm dậy.
Rửa mặt chải đầu xong, Tô Lạc làm trò trước mặt toàn bộ hạ nhân, xác lập địa vị đại nha hoàn độc nhất vô nhị của Lục La, sau đó ôm Tiểu Manh Long ra ngoài.
Bởi vì có không gian, Tô Lạc cũng không muốn mang theo Lục La.
Trong hoa viên, trăm hoa đua nở.
Một trận gió nhẹ thổi qua, hương hoa sộc vào mũi, lan tỏa trong ruột gan.
Nhìn thấy có con bướm bay vòng trong bụi hoa, Tiểu Manh Long giãy giụa từ trong lòng ngực Tô Lạc xuống đất.
Tiểu Manh Long ngốc nghếch có suy nghĩ rất dễ đoán. Tô Lạc nhớ tới con bướm bị Tiểu Manh Long bắt trúng lại vô tình bị hủy thi diệt tích kia, khóe miệng co giật, xoa đầu nó: “Ai, đừng náo loạn, làm xong rồi chúng ta chơi tiếp được không?”
Nếu bị người ta nhìn thấy một con chó trắng phun ra lửa… Tô Lạc đỡ trán, quẩ thật không biết nên nói gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui