Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

“Trần bá bá, ta giúp ngài dẫn khách hàng đến.” Tô Tiểu Nguyên chắp tay thi lễ, thần sắc cung kính, đôi mắt trong sáng thuần khiết.
Con ngươi sắc bén như lưỡi đao của Lão Trần bắn về phía Tô Lạc, cứ nhìn chằm chằm Tô Lạc như vậy.
Tô Lạc trừng lại ông ta không yếu thế chút nào, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt lạnh lẽo không gợn sóng, khí thế không thèm thoái nhượng.
Hai người nhìn nhau thật lâu, không ai nhường ai.
Cuối cùng, vẫn là Lão Trần bại trận trước.
Chỉ là Lão Trần không gật đầu cũng không lắc đầu, xoay người chắp tay sau lưng đi vào, chỉ phun ra hai chữ: “Đóng cửa.”
Đây là đã vượt qua kiểm tra rồi sao? Tô Lạc có chút không biết nên nói gì, nhìn Tô Tiểu Nguyên.
Tô Tiểu Nguyên cho tới bây giờ mới dám thở ra, vỗ ngực thở hổn hển, nhưng tươi cười lại vô cùng sáng lạn: “Đi thôi, Trần bá bá đồng ý cho chúng ta đi vào.”
“Còn có chuyện đuổi khách ra ngoài sao?” Tô Lạc cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.
Tiểu Nguyên ngẩng đầu nhỏ, đắc ý nói với Tô Lạc: “Đương nhiên. Tính tình Trần bá bá quái gở, ngày thường không muốn thấy người ngoài, cho nên rất không thích người ngoài quấy rầy cuộc sống của mình. Người có thể vào trong đều đã từng thành công buôn bán với hắn. Người giống như tiểu thư có thể vào được ngay lần đầu tiên là vô cùng, vô cùng nhỏ.”
“Vậy còn không phải nhờ phúc của ngươi sao?” Tô Lạc cười nói.
“Không phải, vài lần trước ta cũng mang khách tới, nhưng đều bị Trần bá bá đuổi đi.” Tiểu Nguyên nghiêm mặt nói: “Có thể tới viện này chỉ có ba loại người, một loại là người làm ăn hợp tác vui vẻ, một loại là người có duyên trong miệng Trần bá bá, còn có một loại là…”
“Là cái gì?” Tô Lạc có chút tò mò hỏi.
“Coi tiền như rác.” Tiểu Nguyên che miệng lại, cười nói.
“Coi tiền như rác?” Tô Lạc có chút khó có thể tiếp thu: “Vậy ngươi nói, ta là loại thứ hai, hay là loại thứ ba?”
Tiểu Nguyên cười hì hì nhìn Tô Lạc: “Tỷ tỷ đương nhiên là người có duyên, còn coi tiền như rác thì ví dụ như là…”
Tô Tiểu Nguyên dùng ngón tay chỉ vào một vị thiếu niên ăn chơi trác táng, nhưng mà, khi người đó quay người lại, nụ cười của nó tức khắc cứng đờ ở khóe miệng, hóa thành tiếng nức nở: “Tiểu thư, ta thật không phải cố ý… Thật không biết hắn lại ở chỗ này…”
Người khiến Tiểu Nguyên sợ tới mức hồn phi phách tán không phải là người khác, đúng là người muốn mua tinh thạch màu đỏ của Tô Lạc, nhưng lại bị quản lý thương trường cưỡng chế di dời - cẩm y công tử, cũng chính là ca ca của Liễu Nhược Hoa, Liễu Thừa Phong.
Nhìn thấy khuôn mặt đó, trong lòng Tô Lạc hiện lên một câu: Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
Thương trường lớn như vậy, nhiều cửa hàng kín như vậy, cố tình lại đụng phải hắn.
Lúc này, vị này Liễu Thừa Phong kia đang cắt từng cục đá ra.
Tô Tiểu Nguyên nhìn những cục đá đó, không khỏi trừng lớn đôi mắt, có chút khó có thể tin: “Trời ạ, mấy khối nguyên thạch này đều có giá cao, mỗi một viên đều từ năm mươi vàng trở lên, hắn lại cắt bừa như cắt rau, nếu cắt hỏng rồi sẽ rất đáng tiếc.”
Tinh thạch nếu bị cắt hư thì linh khí sẽ chạy ra bên ngoài, nếu không luyện hóa, theo thời gian, linh khí sẽ càng ngày càng ít… đến cuối cùng sẽ biến mất. Cho nên, tinh thạch bị tổn hại cũng không bán được bao nhiêu.
Tô Lạc khoanh tay, thích ý dựa vào cây cột gỗ đỏ, tùy ý nhìn Liễu Thừa Phong cắt cục đá.
Mà lúc này Liễu Thừa Phong còn chưa phát hiện Tô Lạc, toàn bộ lực chú ý của hắn đều tập trung vào nguyên thạch trong tay.
Nhìn từng khối nguyên thạch mang đầy hy vọng sau khi cắt ra lại trở thành tuyệt vọng, trên mặt Liễu Thừa Phong hiện lên sự phẫn nộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui