Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Rốt cuộc là hắn đã nhận ra hay chưa? Tô Lạc rối rắm trong lòng, đầu nàng rối rắm
Tấn Vương điện hạ bị hơn mười thị nữ tôi tớ vây quanh đi lên, bọn họ vây quanh hắn càng đi càng xa.
Tô Lạc vừa miên man suy nghĩ vừa buồn bực đỡ trán, chậm rãi cố gắng đuổi theo.
Lăng Phong ôm kiếm, đôi mắt híp lại, nghi ngờ đánh giá gã sai vặt này.
Có thể bị điện hạ nhìn trúng giữ lại bên người hầu hạ, tương lai của gã sai vặt này chắc chắn là vô cùng sáng lạng. Chỉ là, Lăng Phong bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt của gã sai vặt cho hắn một loại cảm giác rất quen thuộc …
Một đường đi tới, Tô Lạc phát hiện Tấn Vương phủ quả thực là huy hoàng, xa xỉ hoa lệ vô cùng.
Mười bước một cảnh, năm bước một người, thủ vệ cực kỳ nghiêm ngặt.
Từ góc độ của nàng, Tấn Vương điện hạ mặc áo bào đen tuyền, thân phận của hắn cao cao tại thượng, người người đều phải ngước nhìn.
Thẳng đến giờ khắc này, Tô Lạc mới chân chính ý thức được, người trước mắt là Tấn Vương điện hạ, là sự tồn tại cao quý nhận được vô số lời khen ngợi trong truyền thuyết.
Không giống như Nam Cung Lưu Vân cợt nhả bất cần đời muốn gì cứ lấy.
Không biết tại sao, trong lòng Tô Lạc đột nhiên có chút cảm giác mất mát, một sự chua xót chợt lóe qua, ngay cả chính nàng cũng không nắm bắt được.
Chỉ chốc lát sau, mọi người vây quanh Tấn Vương điện hạ đi tới chủ điện của hắn.
Dương chi bạch ngọc và phỉ thúy đế vương lục được sử dụng làm rèm châu, hai bên bày biện san hô cao bằng người trưởng thành, phú quý khả quan, xa hoa đại khí.
Tấn Vương điện hạ bước vào tẩm cung, thị nữ cúi đầu phủ phục chờ hắn đi qua.
Nhưng giọng nói trầm thấp uy nghiêm của Tấn Vương điện hạ lại vang lên: “Lui ra.”
Chúng thị nữ thị vệ toàn bộ quỳ lạy, rồi sau đó cung kính rời đi, tốc độ nhanh tới mức làm người ta không kịp phản ứng.
Tô Lạc lúc này đang đứng kề sát vách tường, nỗ lực lùi chậm lại phía sau, sau khi nghe thấy Tấn Vương điện hạ ra lệnh, nàng nhướng chân lên định bỏ chạy trốn.
Nhưng đôi mắt như sao trời đen láy của Tấn Vương điện hạ cứ nhìn chăm chú vào Tô Lạc, giọng nói mị hoặc ôn nhã, giơ tay về phía nàng: “Lại đây.”
Tô Lạc bỏ chạy được một nửa đã phải dừng lại, nàng buồn bực trừng mắt, tuy nhiên người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Tô Lạc cứng đờ quay đầu, thấy tay phải của hắn đang chỉ về phía mình, nở nụ cười giả tạo: “Điện hạ, ngài gọi ta hả?”
Sắc mặt Tấn Vương điện hạ lạnh lùng, tóc dài đen nhánh như thác nước trút xuống lưng.
Hắn hơi nghiêng đầu, mắt đẹp lộng lẫy yên lặng liếc về phía Tô Lạc, môi mỏng khẽ mở: “Ngươi tên là gì?”
Tên là gì? Tô Lạc có chút buồn rầu.
Nam Cung có nhận ra nàng không? Rốt cuộc là có nhận ra hay không?
“Còn muốn Bổn vương phải lặp lại một lần nữa sao?” Tấn Vương điện hạ dùng đôi mắt lười biếng thâm thúy xinh đẹp nhìn nàng, môi hơi hơi gợi lên.
Không, hẳn là không nhận ra được đâu! Tô Lạc âm thầm cổ vũ chính mình, bình thường Nam Cung Lưu Vân không phải cái dạng này.
Nghĩ đến đây, Tô Lạc quyết định xong, cúi đầu, mi mắt rũ xuống, suy nghĩ nửa ngày, nghĩ ra được tên rồi nhỏ giọng nói: “Tiểu nhân… Tiểu nhân là Tô Vân.”
Tô Lạc hoàn toàn không phát hiện, lúc này đáy mắt của Tấn Vương điện hạ đã lóe lên ý cười.
Một lát sau, Tấn Vương điện hạ khụ một tiếng, rốt cuộc lại mở miệng: “Họ không tốt, tên không tồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui