Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tô Lạc âm thầm trợn trắng mắt, cái gì kêu tên không tồi? Không phải chỉ thêm một chữ Vân sao? Nhìn bộ dáng tự luyến của hắn kìa.
Không đợi Tô Lạc chửi thầm xong, Tấn Vương điện hạ lại ném ra một quả bom: “Hầu hạ bổn vương thay quần áo.”
“A?”
Tô Lạc kinh ngạc hô ra tiếng.
Tiếng hô này tới thật là đột ngột, khiến cho đôi môi đỏ duyên dáng của Tấn Vương điện hạ có chút nghiền ngẫm giơ lên. Hắn cúi xuống, ngón trỏ tinh tế trắng nõn nâng cái cằm trơn bóng trắng trẻo của Tô Lạc.
Động tác tùy tiện này khi hắn làm lại có loại mị lực nói không nên lời.
Này, này là bị đùa giỡn đúng không? Tô Lạc nháy mắt, nhất thời có chút thất thần.
Tấn Vương điện hạ đối diện tầm mắt của nàng, mắt đẹp chớp động lộng lẫy như pha lê, khóe miệng ma mị gợi lên, trên mặt là tươi cười mê hoặc chúng sinh: “Ngươi, sợ bổn vương sao?”
Khi hắn nói chuyện, hơi thở ấm áp bao vây lấy gương mặt của nàng, truyền đến vành tai mẫn cảm, làm nàng có cảm giác ngưa ngứa, giống như ngay cả tứ chi cũng ngứa ngáy, cuối cùng trái tim cũng bị lây bệnh.
Trước mắt nàng là dung nhan mê hoặc chúng sinh khiến người hay thần thánh đều phẫn nộ. Trong xoang mũi của nàng đều là hương vị nam tính của hắn, tựa hồ chỉ cần hút một hơi, hương vị đó sẽ tràn đầy trong lòng, trong phổi.
Giờ khắc này, Tô Lạc như đang lâm vào một loại cảm giác kỳ diệu, tràn đầy sắc thái kiều diễm, phảng phất bốn phương tám hướng đều là thiên la địa võng, mà nàng chính là con chim sẻ bị nhốt bên trong đang không ngừng tìm đường chạy trốn.
Lại bi ai phát hiện, không có chỗ trốn.
Đầy đầu Tô Lạc đều là những ý tưởng rối loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, giống như đang cực kỳ khô nóng.
Ở góc độ không người có thể nhìn đến, khóe miệng Tấn Vương điện hạ nở nụ cười vừa lòng.
“Ngươi sợ bổn vương sao?” Giọng nói của hắn vẫn như tiếng trời, lại như có thêm một chút hơi thở nhân loại, vừa ấm áp vừa mang theo chút sâu xa.
“Sao có thể!” Tô Lạc bỗng nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiên nghị.
Tấn Vương điện hạ ma mị lười biếng gật đầu, giọng nói réo rắt, đôi tay duỗi thẳng: “Hầu hạ bổn vương cởi áo.”
Người này sao lại kiên quyết như vậy chứ! Tô Lạc trong lòng không ngừng chửi thầm, lại vô lực đồng ý.
Nàng ủ rũ cụp đuôi đến gần Tấn Vương điện hạ một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, động tác thô lỗ kéo đai lưng màu đen, vèo một tiếng trực tiếp rút nó ra.
Vốn dĩ nô tài mà làm như thế, Tấn Vương điện hạ đã sớm ban cho một trượng đỏ.
Nhưng là lần này, hắn giống như có kiên nhẫn cực tốt, dù bận vẫn ung dung, cười như không cười nhìn tiểu nha đầu chỉ cao đến bả vai hắn động tay động chân.
Tấn Vương điện hạ rất cao, cho nên Tô Lạc không thể không nhón mũi chân, trong cả quá trình, ngón tay không khỏi sẽ đụng chạm đến mái tóc đen, cổ và da thịt của hắn, ngước mắt, đối diện cặp mắt thanh lãnh lại mang chút ý cười kia của hắn, Tô Lạc bắt đầu táo bạo.
Hắn rốt cuộc có nhận ra nàng hay không? Rốt cuộc có nhận ra hay không? Bé con trong lòng Tô Lạc cắn chăn lăn lộn rối rắm trên giường.
Nhưng Tô Lạc không thể trực tiếp hỏi được! Hỏi rồi chẳng phải là sẽ tự lộ thân phận sao?
Cũng không thể nhắc nhở một chút được! Nam Cung rất thông minh, lơ đãng một câu chính là rút dây động rừng.
Cho nên nói, việc này rất khó làm, việc này thật sự rất khó, rất khó làm! Nói đến cùng cũng là ngàn không nên vạn không nên, nàng không nên lợi dụng xe ngựa của Nam Cung để tránh né Liễu Thừa Phong. Vừa mới ra ổ sói đã trực tiếp nhào vào hang hổ. Tô Lạc khổ sở, ủ rũ cụp đuôi thầm nghĩ.
Thật vất vả mới cởi xong áo ngoài, Tô Lạc đang muốn thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ Tấn Vương điện hạ lại nhíu mày: “Tiếp tục cởi áo.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui