Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Nhìn Nam Cung Lưu Vân nhanh chóng rời đi, tay Tô Lạc nắm chặt thành quyền.
Nàng biết, nàng do dự trong nháy mắt thương tổn đến hắn, nhưng nàng sai rồi sao?
Nếu Nam Cung Lưu Vân chỉ là Nam Cung Lưu Vân, với sự bảo vệ mà hắn dành cho nàng, với tín nhiệm mà nàng dành cho hắn, giữa bọn họ không có nhiều ngăn cách cùng hoài nghi như vậy.
Nhưng, sự thật cũng không đơn giản như vậy.
Ít nhất nàng biết, vị Dao Trì tiên tử kia có thể ảnh hưởngđến Nam Cung Lưu Vân… Cho dù hắn biết đối phương đuổi giết mình, hắn vẫn như cũ có thể mặt không đổi sắc lừa gạt mình, một người như hắn, sao có thể bảo nàng đạnh cược toàn bộ tín nhiệm?
Nàng có thể tin hắn, nhưng lại không thể cam đoan mối quan hệ giữa Nam Cung Lưu Vân cùng Dao Trì tiên tử.
Cho nên, nàng vì bảo vệ chính mình, giữ kín bí mật, như vậy không có sai… Hẳn là không sai, đúng không?
Trong đại điện nhiệt khí mờ mịt, sương mù bốc hơi, giống như tâm tình của Tô Lạc giờ phút này vậy, sương mù thật dày đặt, mê mang tìm không thấy đường ra.
Nếu đã bị Nam Cung vạch trần thân phận, nàng cũng không cần lại đi sắm vai gã sai vặt khom lưng uốn gối, Tấn Vương phủ này nàng cũng không cần phải ở lại.
Tô Lạc lắc đầu khiến mình tỉnh táo lại, sau đó bắt đầu sửa sang lại hành trang của mình.
Nơi này không có quần áo nữ nhân, chỉ có áo gấm to rộng kia của Nam Cung Lưu Vân.
Hết cách Tô Lạc chỉ có thể mặc quần áo của hắn trước.
Quần áo chế từ thiên tơ tằm thượng đẳng, trơn bóng mềm mại, còn có một chút hương vị mềm mại ấm á[ thuộc về hắn.
Tô Lạc cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng tình huống hiện giờ chính là như vậy, cũng cũng chỉ có thể làm như thế.
Sau khi khoác áo choàng, Tô Lạc trực tiếp đi ra ngoài, nhưng nàng còn chưa đi ra khỏi tẩm cung của Nam Cung Lưu Vân đã bị người cản lại.
Ở ngoài cửa tẩm cung, một loạt hộ vệ mặc áo giáp, một đám sắc mặt đông lạnh, uy hiếp lực mười phần.
“Cô nương, xin dừng bước.” Trong đó có một vị thủ lĩnh hộ vệ khuôn mặt nghiêm túc, thanh âm lạnh băng.
“Ta hiện tại muốn đi ra ngoài.” Tô Lạc nhíu mày. Sao nàng lại không thể ra ngoài? Ai đặt quy định này?
Dám gọi thẳng tên húy của Tấn Vương điện hạ? Hộ vệ thủ lĩnh hãi hùng khiếp vía nhìn chằm chằm Tô Lạc, mặt không cảm xúc, chỉ cản đường: “Không có mệnh lệnh của điện hạ, người không liên quan không thể tùy ý xuất nhập tẩm cung, thỉnh Tô cô nương đừng làm chúng tôi khó xử.”
Tô Lạc cười: “Ta là một người không liên quan đây không phải vào được rồi sao? Hiện tại ta muốn đi ra ngoài, các ngươi tránh ra đi, ta không muốn làm khó dễ các ngươi.”
Hộ vệ thủ lĩnh sắc mặt nghiêm túc không cò kè mặc cả: “Không có thủ dụ của điện hạ, bất luận kẻ nào đều không thể tùy ý ra vào, Tô cô nương vẫn nên quay trở về, nếu khăng khăng muốn đi ra ngoài, phải có thủ dụ của điện hạ.”
Nếu nàng có thể có được thủ dụ của Nam Cung Lưu Vân, nàng còn phải ở đây thử tìm cách ra ngoài sao? Hết nói nổi!
Tô Lạc âm thầm cắn răng!
Nàng khi tiến vào khi là gã sai vặt, hiện tại đi ra ngoài lại thay đổi dung mạo, nếu không phải có Nam Cung Lưu Vân đã dặn dò trước, hộ vệ thủ lĩnh sao có thể nhận ra chính mình?
Còn nói đây không phải do Nam Cung Lưu Vân giở trò quỷ?
“Nếu ta khăng khăng muốn đi thì sao?” Tô Lạc lạnh băng căm tức nhìn bọn họ.
“Như vậy, cũng chỉ có thể đánh hôn mê ngươi, sau đó giao cho điện hạ.” Hộ vệ thủ lĩnh rũ mắt.
Sao có thể bạo lực như vậy! Tô Lạc tức giận đến nắm tay!
“Các ngươi quả thực hết nói nổi!” Tô Lạc chỉ vào bọn họ.
Các hộ vệ cũng cũng không động đậy, ánh mắt thâm trầm nhìn Tô Lạc: “Cô nương, mời trở về đi, xin đừng khiến bọn ta khó xử.”
“Hừ!” Tô Lạc thở phì phì trừng mắt nhìn bọn họ liếc mắt một cái!
Nếu có thể nói, thật muốn đá bọn họ một cú, thật sự… Thù này, Tô Lạc đều ghi hết lên người Nam Cung Lưu Vân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui